[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 82



Các nhà khoa học cũng không bỏ cuộc một cách dễ dàng, vì lý do an toàn, họ không còn cố gắng lái thuyền đến chỗ Rimbaud, nhưng để cho thợ lặn mang theo bình oxy và máy ảnh từ xa xuống nước, sau đó lặn đến các rạn san hô, họ thường xuyên đối phó với động vật biển, điều này không phải là khó khăn, ngay cả khi phải đối mặt với cá mập, thợ lặn chuyên nghiệp cũng sẽ không sợ hãi.

Hai thợ lặn mặc áo giáp khóa kín để bảo vệ sự an toàn của họ, mang theo máy ảnh ngửa mặt xuống nước và lặn tới gần chỗ Rimbaud.

Thủy triều xích triều ở vùng biển này so với tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng, bởi vì tảo nổi phủ đầy tầng trên, trong tầng dưới nước biển không chiếm được ánh mặt trời, oxy thưa thớt, một bộ phận lớn san hô bạch kim đã chết, xác cá nổi lềnh bềnh tùy ý có thể thấy được.

Các thợ lặn mò mẫm trong làn nước bẩn thỉu và hôi thối, các nhà khoa học trên tàu tụ tập trước màn hình quan sát để chăm chú theo dõi và ghi chú, nhưng màn hình bị che khuất bởi nước thải, tầm nhìn tối tăm, không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.

Trong bụi bẩn đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, nước biển giống như bị một đạo kết giới vô hình ngăn cách, vòng ngoài vẫn như cũ hôi thối bẩn thỉu, nhưng nước trong vòng lại trong suốt đến mức khó thấy tạp chất.

Thợ lặn biết mình đã đi vào khu vực thanh lọc của nhân ngư màu xanh, nước biển rất sạch sẽ, họ vẫn còn ba mét từ rạn san hô đi tới nữa nhưng đã có thể nhìn thấy rõ ràng một đoạn đuôi nhỏ của nhân ngư rơi xuống nước.

Lấy nhân ngư màu xanh làm trung tâm bán kính ba mét hải vực hoàn toàn được thanh lọc, loại thanh lọc này từ mặt biển đến đáy nước, là một khu vực hình trụ, khu vực đá ngầm ước chừng sâu 12 mét, toàn bộ hải vực hình trụ cao 12 mét trong suốt giống như một khối thủy tinh màu xanh lá cây.

Các nhà khoa học nín thở và thỉnh thoảng ngạc nhiên thảo luận: "Thật không thể tin được, đuôi của anh ta luôn phát sáng, và bong bóng khuấy động dòng nước trở thành những con sứa sống bơi lội."

Trời lại âm u một chút, tia sáng cuối cùng lộ ra tầng mây cũng bị che khuất, sắc trời tối sầm lại.

Các nhà khoa học xung quanh màn hình quan sát một lần nữa bùng nổ với sự cổ vũ khiếp sợ: "Chúa ơi, mặt nước xung quanh anh ta tập trung những con sứa tỏa ra ánh sáng xanh, rạn san hô của anh ta giống như một hòn đảo u quang, khi anh ta bơi trong biển, tôi cảm thấy nó giống như một dải Ngân Hà lấp lánh."

Các nhà khoa học quay trở lại ống kính của phóng viên và nói: "Lần đầu tiên người tiền nhiệm quan sát anh ta, ông ta gọi anh là the deep sun (mặt trời biển sâu), và bây giờ nó thực sự không chút hư cấu."

Mặt nước cực kỳ trong vắt đến nỗi các sinh vật dưới nước và trên nước có thể nhìn thấy rõ ràng, và khi thợ lặn cố gắng tiếp cận nhân ngư, họ đột nhiên thấy rằng những con cá và nhân ngư này ở trên bờ đang theo dõi chính mình.

Rimbaud nhàm chán ngồi trên rạn san hô, phát hiện có hai con người nhỏ yếu cẩn thận tới gần, vì thế nhìn bọn họ ở trong nước giày vò coi như là giải sầu cho mình.

Thợ lặn thất thần khi nhìn nhau với đôi mắt xanh hấp dẫn trong vài giây, anh ta to gan nổi lên mặt nước, đẩy máy quay đến gần Rimbaud.

Rimbaud nhìn về phía anh ta, đôi mắt của anh không có đồng tử và điểm tập trung, thợ lặn không thể đánh giá được nếu anh có thực sự nhìn chằm chằm vào chính mình hay không.

Một làn sóng nhỏ đẩy hai thợ lặn ra xa, nhưng thợ lặn phát hiện ra rằng anh không có ý định tấn công, vì vậy anh ta đẩy máy quay lại gần hơn và chụp cận cảnh vảy Rimbaud.

Các nhà khoa học nắm chặt tay trên bờ để quan sát vẻ ngoài phi thường này.

"Thật kỳ quái, nửa người trên của anh ta quấn băng y tế, điều này không có trong video quan sát của bảy mươi năm trước, anh ta có cái lưng gầy trơn tru. Có lẽ anh ta bị vướng vào rác y tế mà con người vứt bỏ? Cũng có thể là anh ta sau khi nhặt được băng này cảm thấy rất thích cho nên bọc ở trên người, lại tôi lớn mật suy đoán, nhân ngư tộc có thể có được kỹ năng dệt may hay không? Giống như những người có thể dệt lụa trong thần thoại phương Đông?"

"Chúng tôi không dám vội vàng giải cứu anh ta, nhưng hy vọng thợ lặn của chúng tôi có thể lấy một số mẫu từ băng của anh ta để chúng tôi nghiên cứu."

Thợ lặn lấy ra dụng cụ để cắt, cẩn thận đến gần Rimbaud, muốn lấy một mẫu nhỏ từ băng quấn quanh thân trên của anh để quan sát.

Cùng lúc đó, Bạch Sở Niên ngồi trước TV xem trực tiếp đứng lên: "??? Băng là tôi lấy từ hội đồng y khoa, sao các người lại lột nó ra! Các người quá đáng lắm rồi đấy!!!!"

Rimbaud khẽ nâng đuôi cá, đuôi mang theo một trận sóng, trống rỗng thì thầm: "Goon, bigi. (Tránh xa ra, con người)"

Các thợ lặn đã bị chụp bởi những con sóng đến và máy ảnh lắc lư hỗn loạn. Nhưng họ kiên trì không rời đi, bởi vì họ đã nhìn thấy những gì họ không bao giờ tưởng tượng trong cuộc sống của họ.

Một con cá khác có đuôi cá đỏ rực hoa lệ từ biển sâu từ xa bơi tới chật vật xông vào vòng nước sạch này, nước biển nơi họ bơi qua cũng hơi trong suốt một chút, nhưng năng lực thanh lọc của họ hiển nhiên không thể so sánh với người cá màu lam trên bờ.

Theo sát phía sau còn có vô số nhân ngư đầy màu sắc, bọn họ từ biển sâu bơi tới, nước biển đục ngầu thối rữa bởi vì bọn họ đến mà hơi trở nên trong suốt, hàng trăm người cá hướng phía trên bờ chỗ nhân ngư màu lam hội tụ mà đến, lại dừng chân ở biên giới nước trong vắt bồi hồi, nhìn Vương trên bờ, giống như một hồi hành hương bi ai.

Alpha nhân ngư đuôi đỏ nổi lên, một nửa thể mình trần truồng. Thân thể nổi trên mặt biển, nhưng trên người hắn tràn đầy vết móng vuốt đỏ thẫm chưa khép lại, bị nước biển bọt bốc lên trắng bệch, vết thương trên người tạo thành một đồ án mặt quỷ vặn vẹo.

Một nhà khoa học am hiểu sâu về nhân ngư trên bờ giải thích: "Đây là dấu hiệu của việc bị trục xuất trong cộng đồng nhân ngư, khi một nhân ngư gây ra sự tức giận đối với mọi người thì sẽ bị công kích dữ dội của các tộc nhân, móng vuốt sắc nhọn của nhân ngư và tin tức tố đặc biệt mà chúng tiết ra sẽ để lại sẹo vĩnh viễn trên người bị trục xuất, người bị trục xuất chỉ có thể rời khỏi tộc quần tự sinh tự diệt. Rời khỏi tộc quần phần lớn các nhân ngư đều sẽ chết."

Ở phía sau hàng trăm người cá xua đuổi, nhân ngư đuôi đỏ chật vật trèo lên đá ngầm, thân thể áp sát mặt đá nằm sấp xuống, cực độ khủng hoảng hôn lên đuôi Rimbaud.

"Siren, boliea kelak noliya niy (Thực xin lỗi về những điều trước đây.)"

"Kimo goon moya boliea glarbo (Sự ra đi của ngài làm cho chúng tôi đau đớn.)"

"Ief non kimo buligi,boliea chang milayer (Nếu không có sự nuôi dưỡng của ngài, chúng tôi không thể sống.) (Trực tiếp dịch thì là (chúng tôi mãi mãi là trẻ sơ sinh))"

"Cabean Se mu ansi. (Biển Caribe đã bị phá hủy hoàn toàn.)"

"Boliea nowa abanda kimo. (Chúng tôi không nên trục xuất ngài.)"

"Fanlib kimo, boliea youyi. (Phản bội ngài, là chúng tôi có tội.)"

Các nhà khoa học trên tàu đã choáng váng, mặc dù họ có các nhà ngôn ngữ học nghiên cứu nhân ngư nhưng bọn họ cũng chỉ có thể hiểu được một phần của ý nghĩa của mình.

Các nhà khoa học Anh than thở: "Anh ta đang chờ đợi cho các thần dân của mình để đón anh ta trở về, vị vua kiêu ngạo.."

Rimbaud thờ ơ nhìn móng tay, nhẹ giọng hỏi: "Athie? (Họ nói gì?)"

Nhân ngư dưới nước nghe được câu hỏi của Vương, nhao nhao hướng nông hải bơi tới, vây quanh Rimbaud ngồi dưới đá ngầm, mỗi một con nhân ngư đều kéo theo một đạo ánh sáng màu sắc bất đồng lấp lánh, sẽ tụ tập trước mặt Rimbaud, thành kính hôn lên mũi đuôi của anh.

"Siren." Họ tôn vinh anh như vậy: "Boliea fanloth. (Chúng tôi đã bị lừa dối.)"

Trong số những người này có một omega ôm em bé, em bé được bọc trong tảo bẹ rộng, xúc tu sứa trên biển khâu thành cái vỏ sò trang trí, xúc tu sứa trông giống như ren.

Đôi mắt nâu sáng bóng của đứa bé chợt chớp chớp, lắc lư đuôi cá nhỏ màu xám vừa ngắn vừa thô hướng về phía Rimbaud vươn bàn tay nhỏ bé muốn ôm.

Rimbaud giơ tay lên và lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mắt em bé.

Đồng thời, đuôi cá của anh gắt gao cuốn lấy cổ người cá đuôi đỏ đang thỉnh tội kia, đầu đuôi mang điện vô tình siết chặt, người cá đuôi đỏ nắm lấy cổ quấn quanh đuôi cá liều mạng giãy dụa, lại một chút cũng kêu không ra tiếng.

Rimbaud giơ đuôi dài mạnh mẽ lên, người cá kia bị anh tàn nhẫn treo trên không trung, đuôi cá quăng loạn, bắn tung tóe một mảng bọt nước lớn.

Rimbaud treo hắn đến trước mặt mình, đột nhiên móng vuốt sắc bén vươn từ ngón tay hiện ra, móng vuốt sắc bén như lưỡi dao ở trước ngực hắn xé mở một vết thương đỏ như máu, xương cốt trắng nõn cùng huyết nhục cùng nhau đứt gãy.

Nhưng hắn vẫn chưa chết, Rimbaud không phá hủy chỗ yếu hại của hắn.

Cú đánh tiếp theo, Rimbaud cắt đuôi cá một nửa.

Nước biển xung quanh rạn san hô bị máu cá nhuộm đỏ, thi thể người cá đuôi đỏ bị xé thành mảnh vụn ném xuống nước, chậm rãi chìm xuống đáy biển.

Băng vải quấn quanh người Rimbaud bị nhuộm đỏ, máu tươi trộn lẫn với nước biển theo đầu ngón tay anh chảy vào khe hở đá ngầm. Tất cả mọi người xung quanh người cá chỉ dám cúi đầu trầm mặc.

Rimbaud di chuyển bàn tay che mắt em bé.

Khi anh dời lòng bàn tay ra, đứa bé một lần nữa mở mắt biến thành màu cam vàng rực rỡ, trong con ngươi phảng phất như tràn đầy sao vụn, đuôi cá nhỏ của nó so với trước kia dài hơn ước chừng một thước, vảy từ màu xám bình thường biến thành màu vàng, vây cá rủ xuống giống như sương mù vàng sa.

"Doon. (Đi thôi)" Rimbaud lạnh nhạt nói– Đưa ta đến gặp nhà vua hiện tại của các ngươi để ta nhìn xem hắn ta quản lý vương quốc này thế nào.

Anh tung người nhảy lên, từ trên không trung vẽ ra một quang ảnh màu lam, nhẹ nhàng vào nước, đám người cá cũng nhanh chóng đi theo phía sau.

Vùng nước Rimbaud đi qua có thể nhìn thấy bằng mắt thường trở nên trong vắt, tảo biến mất, xác chết trôi nổi chìm xuống đáy biển.

Đuôi cá của anh rất nhanh khuấy động, bong bóng khí theo động tác bơi lội của anh mà xuất hiện hàng ngàn vạn sứa lam quang phiêu phù trong đó, sứa cọ qua thân thể những người đi theo, màu sắc ảm đạm của cá dần dần trở nên diễm lệ vô cùng, đồng thời hải vực bọn họ đi qua cũng được thanh lọc gọn gàng như nhau.

Thợ lặn sửng sốt và quên rằng bọn họ vẫn còn trong nước, các nhà khoa học trên tàu cũng hoàn toàn quên những gì họ nên làm.

Một nhà khoa học kỳ cựu ngã xuống đất trong sự ngạc nhiên, nước mắt già nua chảy ra từ khóe mắt, ông tháo kính và khóc: "Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy một cảnh tượng ngoạn mục như vậy cả."

Tin tức phát sóng trực tiếp đến đây liền kết thúc, Bạch Sở Niên đứng ở trước TV thật lâu không thể thoát khỏi những hình ảnh kia.

"Siren..." Bạch Sở Niên vươn đầu ngón tay ra đánh vần trên mặt đất: "Đây là tên ban đầu của anh sao?"

Hàn Hành Khiêm trong thời gian này cũng thu hoạch khá nhiều, hắn khép lại sổ ghi chép cùng bút tích, nói ra một ít kết luận của mình: "Xem ra không phải tất cả cá đều có năng lực thanh lọc cường đại, loại năng lực này rất có thể là Rimbaud ban cho bọn họ."

"Tôi đang suy đoán chế độ bầu cử thủ lĩnh của bọn họ, là người cá sinh ra đã có năng lực đặc thù ban cho sẽ được đề cử thành thủ lĩnh, hay là sau khi đề cử ra một vị thủ lĩnh thì hắn mới đạt được năng lực ban cho."

"Anh ấy có lẽ là rất mệt mỏi đi." Bạch Sở Niên đặt tay lên đầu gối ngồi xuống đất, thản nhiên nói: "Lúc anh ấy và tôi ở cùng một chỗ biểu tình không phải như vậy."

"Được rồi, cậu không cần nhấn mạnh nữa." Hàn Hành Khiêm nhướng mày: "Cậu ăn mặc như vậy nhất định không phải vì khoe ra dấu hiệu, tôi biết."

"Tôi sẽ xin với hội trưởng đi làm một nhiệm vụ ở nước ngoài, xem có cần tôi làm hay không, Nam Mỹ cũng được, Bắc Mỹ cũng được, không cần tiền lương, tăng ca miễn phí." Bạch Sở bắt đầu chỉnh sửa đơn đăng ký.

Bỗng nhiên, Bạch Sở Niên đột nhiên nhận được tin báo.

Đài quan xát phát hiện đã đưa ra cảnh báo báo cáo rằng có một máy bay trực thăng không xác định đã được tìm thấy gần đảo Nha Trùng với khoảng cách 30 km.

Bạch Sở Niên cảnh giác, cầm lấy máy thông tin báo tin dặn dò: "Cảnh giới cấp ba, tên lửa phòng không vào vị trí, nhân viên bảo vệ vào vị trí, tôi lập tức đến."

"Nghe rõ!"

Bạch Sở Niên kịp thời chạy tới đài kiểm tra, điều tra viên cho hắn hình ảnh trinh sát phòng không thời gian thực.

Trên bầu trời vạn dặm không mây xuất hiện một chiếc trực thăng màu trắng, trực thăng sơn thành đầu thỏ đáng yêu, hai tai làm thành cánh quạt, trông giống như một con thỏ đang vẫy tay bay tới.

Bạch Sở Niên: "?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.