[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 83



Bạch Sở Niên kéo ống kính tới gần, thấy rõ người lái xe đeo kính bảo hộ và đeo tai nghe bên trong là ai, cầm lấy máy liên lạc: "Giải trừ cảnh báo cấp ba, đều giải tán đi."

Hắn bước xuống đài quan xát, đứng trên bờ sóng vỗ đeo kính râm nhìn lên bầu trời xa xôi.

Nhưng đến trước trực thăng  lại là điện thoại của chú Cẩm.

Bạch Sở Niên nghe máy, thanh âm Lục Thượng Cẩm có chút nóng nảy: "Thằng nhãi con Lục Ngôn bảo chú dạy nó học lái trực thăng hai tuần, hôm nay nhân lúc chú đi ra ngoài gặp bạn nó liền lên máy bay lái đi, cháu mau đi xem nó đi, đừng để phòng không bắn rụng nó."

Hắn rất ít khi nhìn thấy bộ dáng chú Cẩm sứt đầu mẻ trán như này, Bạch Sở Niên nhìn đường nét trực thăng chậm rãi xuất hiện ở chân trời: "Cháu phát hiện thấy có một chiếc trực thăng sơn hình thỏ."

Lục Thượng Cẩm: "À, đúng là chiếc đó đấy. Chú đã mua một đống linh kiện và để các nhà thiết kế sơn cho nó từ thỏ Hà Lan, thỏ Angola, thỏ Jersey tất cả đều được đặt ở bên ngoài, bây giờ sân nhà chú vẫn đậu một máy bay trực thăng thỏ, nó chắc là lái chiếc hình thỏ lông ngắn đi."

"Chuyện này..." Bạch Sở Niên suy nghĩ một chút: "Bằng không cháu giúp chú chiếu cố em nó một đoạn thời gian nhé, chú xem trường học của nó bên kia cũng được nghỉ, ngày nghỉ này cứ ở đảo chơi một thời gian cũng không có việc gì đâu."

Lục Thượng Cẩm trầm ngâm một lúc lâu.

"Với tính tình của nó thì chịu ở chỗ cháu được bao lâu cơ chứ."

"Coi như đi chơi thôi chú." Bạch Sở Niên thầm nghĩ nhất định phải tìm mọi cách để con thỏ con kia ở lại chỗ hắn rồi mới nghĩ cái khác.

Bạch Sở Niên nghe thấy hắn cùng trợ lý dặn dò vài câu gì đó, một lát sau, Lục Thượng Cẩm nói: "Chú cho cháu một trăm triệu, đem chỗ ở chuẩn bị tốt một chút, lại xây thêm một cửa hàng bánh ngọt."

"Không cần đâu chú, chỗ của chúng cháu ở đây rất tốt."

"Một sinh viên ở ký túc xá có bốn mươi mét vuông gọi là tốt?"

"? Không tốt sao?"

Hắn nghe thấy Lục Thượng Cẩm tự mình nói thầm: "Xem ra alpha nhỏ cũng không thể nuôi nghèo được, sơ suất, quá sơ suất rồi."

"Chú à -_-" Bạch Sở Niên kinh ngạc xuất thần đá đi vỏ sò bên chân.

"Được rồi." Lục Thượng Cẩm nói: "Đúng rồi, chờ cho mọi chuyện lắng cuống rồi qua đi cháu liền trở về đi, lúc không có việc gì thì chú sẽ dạy cháu xử lý mấy công ty."

"Không cần không cần, cháu không thiếu tiền."

"Học tập chung quy không có hại, cháu không thể ở lại khoa điều tra cả đời được, qua hai mươi tám tuổi, đặc công sẽ không dễ làm nữa, rất nhiều người trẻ tuổi đang chờ thay thế cháu, cháu không phải vĩnh viễn bất tử."

Bạch Sở Niên cũng không có phản bác, nhẹ giọng đáp xuống.

Dặn dò xong những chuyện này, Lục Thượng Cẩm xoa xoa mũi, đem chuyện Lục Ngôn bay đến căn cứ huấn luyện đặc biệt nói với Ngôn Dật.

Ngữ khí Ngôn Dật so với suy nghĩ của anh thoải mái hơn nhiều, thậm chí có chút vui mừng:

"Cứ để cho nó đi đi."

Trực thăng thỏ ở chân trời chậm rãi bay tới, Bạch Sở Niên dẫn cậu đi tới bãi đáp ở hải đảo, Lục Ngôn vững vàng đáp xuống đất, cánh quạt trực thăng sau khi dừng lại tự động thu hồi, thoạt nhìn giống như hai tai thỏ kéo ở hai bên thân máy bay, thiết kế này vừa độc nhất vô nhị lại phi thường mới lạ.

Lục Ngôn từ trên cao nhảy xuống, cậu mặc một thân quần áo phi hành, đeo tai nghe cùng kính bảo hộ, thoạt nhìn rất giống như dân trong nghề.

Bạch Sở Niên ngồi xổm trên mặt đất chờ cậu, lười biếng giơ nắm đấm lên bước nhanh về phía omega thỏ nhỏ đi tới giơ tay lên chạm vào cậu.

Bạch Sở Niên ngẩng đầu lên hỏi: "Thiếu gia là tới tìm tôi chơi hay là phiêu dương qua biển tìm tiểu trúc mã đoàn tụ?"

Lục Ngôn kéo tai nghe xuống, ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Sở Niên, đầu ngón tay xẹt qua mặt đất nói: "Anh nói nơi này không xem trọng xuất thân mà chỉ dựa vào thực lực mà nói chuyện, chuyện đó có phải là thật không?"

"Đương nhiên." Bạch Sở Niên cười cười.

"Nếu mà không phải như vậy, tôi liền đi." Lục Ngôn nghi ngờ.

"Không thành vấn đề." Bạch Sở Niên thoải mái đáp ứng: "Đúng rồi, chú Cẩm còn gửi một trăm triệu tới đây vì sợ cậu ở không thoải mái, muốn tôi xây dựng lại ký túc xá đặc huấn sinh."

Lục Ngôn xua tay như sợ hãi: "Không cần không cần, trả về trả về, ở đây tôi muốn làm một người bình thường toàn bộ gia sản chỉ có mấy chục triệu thôi."

Bạch Sở Niên: "... Thực ra cậu còn có ít hơn thế."

Lục Ngôn chần chờ một chút: "Mấy triệu vậy? Chẳng lẽ ngay cả ngôi nhà cũng không có đấy chứ?"

Bạch Sở Niên đưa cho cậu một thẻ phòng ký túc xá: "Cậu cứ nói ba cậu là một người kinh doanh nhỏ, cái khác thì không cần phải nói, bọn họ cũng sẽ không hỏi cậu."

"..." Lục Ngôn suy nghĩ một chút, đập đập bàn tay, cứ như vậy mà làm đi.

"Vậy... Nếu có ai đó bắt nạt người khác như trước đây, tôi có thể đánh lại không?"

"Có thể, nhưng chỉ có thể ở trong phòng học cách đấu." Bạch Sở Niên đứng lên: "Có điều là nếu cậu đánh người thì phải cho phép người khác đánh trở về, quy tắc không chỉ dành cho mỗi một mình cậu."

"Được, tôi hy vọng bọn họ sẽ đánh lại."

Lục Ngôn vui vẻ cởi áo thun và quần từ trong nhà mặc tới ra, cởi bỏ tất cả phụ kiện rồi thay một bộ đặc huấn phục mà Bạch Sở Niên ném tới giống như hắn mặc.

Lục Ngôn đi theo bên cạnh Bạch Sở Niên, bỗng nhiên chú ý tới một mảng lớn từ vai đến trước ngực của hắn in một bức hoa văn cá màu lam, nhưng cũng không giống hình xăm, cẩn thận cảm thụ những đường vân này tản ra mùi thơm của hoa hồng trắng nhàn nhạt.

"Đây là... Đánh dấu?" Lục Ngôn kinh ngạc sờ soạng một chút: "Anh không phải alpha sao?"

Bạch Sở Niên đeo kính râm: "Tôi thích!"

"Ba tôi từ nhỏ đã dặn dò tôi đừng để alpha tùy tiện đánh dấu mình." Lục Ngôn nhìn dấu hiệu trên người Bạch Sở Niên suy nghĩ nửa ngày: "Alpha không phải đều là phản cảm bị O đánh dấu sao?"

"Ai nói thế, lão tử đã bảo là thích lại còn."

Học viên phòng thi đấu hôm nay không ít người, cả buổi sáng lớp thi đấu tiêu hao thể lực dị thường, cũng rất dễ bị thương, Samoye omega có năng lực trị liệu cùng Tiếp Cốt Mộc alpha mặc đồng phục màu trắng ngồi ở bàn tròn uống trà giúp học viên vô tình bị thương trị liệu trong quá trình luyện tập.

Bạch Sở Niên dẫn Lục Ngôn đi vào, Samo Tiểu O bưng chén trà tới cười với hắn: "Ban đêm huấn luyện viên Bạch có chơi bi-a không?"

"Không rảnh, bận rồi." Bạch Sở Niên khoát tay áo với hai vị bác sĩ, đi về phía quầy bar.

Huấn luyện viên thi đấu Đới Ninh hút thuốc ở quầy bar, huấn luyện viên chiến thuật Hồng Giải hôm nay được nghỉ cố ý chạy tới khoe chiến thuật mới của môn sinh đắc ý với Đới Ninh.

"Nhìn xem Lãm Tinh nhà tôi này." Hồng Giải bưng một ly Mã Thiên Ni, tay giơ điện thoại lên ghi hình hận không thể dính vào mặt Đới Ninh: "Xem dây leo này để thời cơ chuẩn xác như thế nào, ai, có đôi khi tôi thật sự cảm thấy không có gì có thể dạy cho cậu ta nữa, nhưng dù sao cậu ta cũng còn nhỏ, mới mười bảy tuổi, mấy ngày nay tôi phải nghiên cứu một ít chiến thuật mới để dạy cho cậu ta."

Đới Ninh phun vào người hắn một vòng khói: "Cút!"

"Nhàn rỗi ghê." Bạch Sở Niên đi qua khoác vai hai người bọn họ: "Ninh ca, tôi có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?"

Đới Ninh miệng rít hết một điếu thuốc rồi đem nghiền nát trong gạt tàn: "Xấu."

Bạch Sở Niên: "Ai nha vậy thì tôi nói tin tốt trước đi."

Đới Nghiên trừng mắt nhìn hắn một cái: "Vậy cậu bảo tôi chọn cái rắm!"

Bạch Sở Niên kéo Lục Ngôn lại: "Đem tới cho anh một đứa bé này, omega thỏ tai cụp, mười lăm tuổi cấp M2."

Đới Ninh sặc một ngụm, quay lại nhìn kỹ Lục Ngôn.

Lỗ tai thỏ của Lục Ngôn vểnh lên: "Chào huấn luyện viên, tôi tên Lục Ngôn."

Họ này rất mẫn cảm, Đới Ninh lặp đi lặp lại một lần nữa: "Họ Lục?"

Lục Ngôn vội vàng bổ sung thêm một câu: "Ba tôi làm nghề bán bánh ngọt."

"Ồ." Đới Ninh liếc mắt nhìn cậu thật sâu.

Huấn luyện viên Hồng Giải xoa cằm xem náo nhiệt: "Ừm, không tệ, đáng tiếc lại là một tiểu O, có điều là cận chiến phải là alpha, omega không có sức, còn không bằng đưa tới chỗ tôi học chiến thuật."

Đới Ninh liếc hắn: "Cậu ăn hơi nhiều rồi đấy."

Kỳ thật Đới Ninh cũng không quá coi trọng omega học chiến đấu, cho dù chính hắn cũng là omega, nhưng tuyến thể kangaroo hiển nhiên so với thỏ tai cụp từ đặc tính sinh học đều mạnh hơn nhiều, thỏ tai cụp là loại dễ bị tổn thương nhất trong tất cả các loại thỏ, rất dễ bị kinh hách hoặc bị thương.

"Mười lăm tuổi, quá nhỏ." Đới Ninh nhéo nhéo xương cốt Lục Ngôn: "Trước kia luyện qua chưa?"

Lục Ngôn gật đầu: "Tôi cảm thấy mình còn rất am hiểu chuyện này."

Đới Ninh do dự một chút, nhặt song hộ thủ mới đưa cho Lục Ngôn: "Thử một chút, tôi sẽ không xuống tay rất nặng, không cần sợ hãi."

Bạch Sở Niên ngồi xuống chỗ Đới Ninh xem náo nhiệt, kêu nhân viên phục vụ đẩy tới một ly whisky khúc côn cầu trên băng, nói với Lục Ngôn: "Toàn lực ứng phó, đây là một vị giáo viên giỏi."

Lục Ngôn đáp lại một tiếng.

Hai người kéo dài một khoảng cách, Đới Ninh hướng hắn ngoắc tay, ý bảo có thể bắt đầu.

Nếu Bạch Sở Niên nói có thể toàn lực ứng phó, Lục Ngôn liền không do dự, dẫn đầu hướng Đới Ninh phát động thế công.

Thân hình của cậu phi thường nhỏ nhắn, hơn nữa mềm mại linh hoạt, càng kinh người là tốc độ của cậu hoàn toàn kế thừa ưu thế chạy trốn của tuyến thể thỏ, không đến một giây đã vọt tới trước mặt huấn luyện viên Đới.

Đới Ninh có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, dễ dàng ngăn cản khi Lục Ngôn sắp chạm đến chỗ yếu hại của mình. Nhưng một quyền kia của Lục Ngôn vẫn chưa rơi vào cánh tay ngăn cản của hắn mà lại đột nhiên biến mất.

Ngay cả cả người Lục Ngôn cũng không thấy đâu.

Tốc độ rất nhanh, ngay cả Đới Ninh cũng không thấy rõ cậu đã đi đâu.

Ngay trong nháy mắt khi cậu biến mất, phía sau Đới Ninh im lặng xuất hiện một hắc động, Lục Ngôn từ trong động thò ra thân thể, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm vai Đới Ninh một chút: "Không cần thả nước như vậy, tôi thật sự rất am hiểu cái này."

Bạch Sở Niên huýt sáo một tiếng: "Ninh ca, cho cậu ta thấy chút lợi hại một chút xem."

Sự chú ý của Hồng Giải cũng bị con thỏ nhỏ linh hoạt này hấp dẫn lại, xoay người dựa vào quầy bar cùng nhau xem náo nhiệt.

Trong mắt Đới Ninh sáng lên một tia sáng, quấn chặt đai tay, chuẩn bị cho hiệp hai. Hắn nghiêm túc, cảm giác máu cả người đang mơ hồ nóng lên.

Lục Ngôn biết đánh giá thực lực đối thủ như thế nào, bởi vậy không áp dụng đấu pháp tốc độ chiến tốc thắng ở trường học, khi Đới Ninh xuất quyền rất nhanh trái phải lóe lên, tốc độ quyền của Đới Ninh cũng không chậm, chiêu thức cũng xâu xuyên thấu, học viên bình thường không có khả năng dưới thế công dày đặc của huấn luyện viên Đới vượt qua được mười lăm giây, cho dù Tất Lãm Tinh vừa mới tới dưới tay huấn luyện viên đới cũng không xuất ra được ba chiêu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Ngôn không tổn hao gì.

Khán phòng thấy rõ ràng, Lục Ngôn chính xác tránh thoát mỗi một lần xuất quyền, thân ảnh vẫn luôn hiện ra bên cạnh Đới Ninh chưa từng bị đánh trúng.

Hồng Giải buông ly rượu xuống, thân thể nghiêng về phía trước, chuyên chú quan sát vị thiếu niên kia: "Mẹ kiếp, điểm kỹ năng của tiểu tử này là né tránh đi, đấu pháp này có thể khiến người ta mệt chết mất."

Khả năng đồng sinh của tuyến thể thỏ tai cụp- siêu âm": Tăng tốc 100 km trong 0 giây, tăng tốc lên tốc độ âm thanh chỉ mất 3,2 giây, tăng tốc lên tốc độ siêu thanh mất 6 giây, phạm vi hiệu quả trong bán kính trung tâm của vị trí khởi động là 9 mét, sau khi vượt quá phạm vi cần tăng tốc lại, quá trình tăng tốc bị gián đoạn cũng cần tăng tốc lại.

Bạch Sở Niên vẫn chưa để Lục Ngôn vào mắt, tiểu thiếu gia biểu hiện bình thường trong kỳ thi ATWL giấu đi mà chỉ thể hiện sự vụng về đến mức ngay cả hắn cũng nhìn nhầm.

Lục Ngôn hoàn toàn dựa vào né tránh tiêu hao thế công đầu tiên tiêu hao mũi nhọn nhất của Đới Ninh, trong lúc Đới Ninh thở dốc, triển khai thế công mãnh liệt.

Cậu một chiêu cũng không tham, chỉ cần đánh trúng Đới Ninh liền lập tức đổi vị trí, không cho hắn cơ hội hoàn thủ.

Đới Ninh rất nhanh liền phát hiện ra hạn chế về năng lực đồng sinh của Lục Ngôn, trong lúc triền đấu cố ý kéo Lục Ngôn di chuyển, đột nhiên vượt qua phạm vi tác dụng gia tốc của cậu, tốc độ của Lục Ngôn lập tức chậm lại, chậm lại trong nháy mắt liền hung hăng đấm một quyền trên bụng cậu.

Lục Ngôn ngã ra ngoài, thuận thế lăn một vòng, né tránh cái chân vừa phi tới kế tiếp của Đới Ninh, sáu giây là phi thường ngắn ngủi, Lục Ngôn rất nhanh lại gia tốc đến tốc độ có thể so sánh với thuấn di, Cố kỹ của Đới Ninh tái thi, áp chế Lục Ngôn.

Đấu trường của bọn họ hấp dẫn tất cả học sinh chung quanh tới vây xem.

Bạch Sở Niên nhìn thoáng qua đồng hồ, ba phút đồng hồ sắp trôi qua.

Lục Ngôn dần dần có vẻ thể lực không đủ, sức chịu đựng của cậu rất kém cỏi, bởi vậy mỗi lần đều ưu tiên lựa chọn tốc chiến tốc thắng, chỉ khi gặp được đối thủ cường đại mới lựa chọn đấu lâu dài, nhưng cậu chưa từng gặp qua mấy lần đối thủ cường đại, hai ba của cậu đều rất lợi hại, nhưng công việc của bọn họ rất bận rộn cũng rất mệt mỏi, Lục Ngôn không có nói bọn họ bồi mình huấn luyện.

Hơn nữa khi cậu ở trường cùng bạn học luyện tập đều giữ tay, bình thường cái gì cũng không làm còn bị một đám người nhắm vào, nếu mà đả thương ai thì lại càng phiền toái.

Lục Ngôn dừng lại trong nháy mắt, bị huấn luyện viên Đới Ninh cổ ấn xuống đất, khí lực của cậu hao hết mà nằm liệt trên mặt đất thở hổn hển.

Ánh mắt Lục Ngôn đỏ lên một vòng, thở hổn hển khàn giọng cười nói: "Lão sư, thật sảng khoái!"

Bạch Sở Niên vỗ vỗ tay: "Hay lắm."

Huấn luyện viên Đới kéo Lục Ngôn lên, đỡ vai cậu nói: "Không tồi."

Kỳ thật trong lòng hận không thể lập tức dán Lục Ngôn vào sổ hộ khẩu nhà mình, sợ huấn luyện viên khác cướp đi.

Đới Ninh ôm vai Lục Ngôn trở về, phóng thích tin tức tố trấn an để cậu khôi phục thể lực, cảnh giác hỏi Bạch Sở Niên: "Cậu có tin xấu gì? Tôi nói trước nhé, đứa trẻ này tôi không thể nhường lại cho ai đâu."

"Không muốn cậu nhường." Bạch Sở Niên uống xong chỗ whiskey còn lại: "Chính là muốn nói rằng tiểu thỏ này là vật nhỏ của Lãm Tinh."

Hồng Giải phun ra một ngụm cocktail, cười đến mức sặc nước bọt: "Hô hô, hóa ra là người một nhà với chúng tôi."

Lục Ngôn nhỏ giọng cãi lại: "Không phải..."

Đới Ninh vòng qua, nhẹ nhàng chạm vào Bạch Sở Niên, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự muốn tôi dạy sao?"

"Hoảng cái gì. Anh sắp xếp cho cậu ta đi, tôi đi trước một chút." Bạch Sở Niên nói thêm vài câu với Lục Ngôn rồi đẩy cửa đi.

Kỳ thật hắn đã sớm muốn trở về chỗ ở nghỉ ngơi, nhưng dù sao công việc cũng phải làm xong, buổi tối Bạch Sở Niên mới trở về ký túc xá huấn luyện viên hướng sofa da làm tổ, cầm lấy laptop mở tin tức buổi trưa phát lại xem lại.

Hắn cầm một cây bút, đem những lời nói của những người đó dùng phiên âm đánh vần ra, ghi chép trong quy bản, có một bộ phận là do các nhà khoa học trên TV dịch ra, cũng có một bộ phận là hắn dựa vào kinh nghiệm trao đổi với Rimbaud mà biết được một ít ngôn ngữ của nhân ngư, hơn nữa thông qua tra tư liệu hắn có thể lấy được thông tin rồi cứng rắn đem chúng dịch ra.

"Aband...... banda...... A..." Bạch Sở Niên cầm mũ bút cọ cọ tóc: "Cái gì cơ chứ, con cá đỏ kia nói cái gì vậy trời, hắn ta cách Rimbaud của mình gần như vậy, chết thật sự là đáng đời."

Có một số câu hắn vẫn không hiểu ý nghĩa.

Bạch Sở Niên xoay bút suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên gọi điện thoại cho huấn luyện viên Trịnh Dược. Trịnh Dược nghe máy: "Sở ca, tôi còn đang lên lớp đấy."

"Cậu lên lớp của cậu, đem con cá hề trong lớp của cậu gọi ra cho tôi."

"Cá hề gì... À anh nói đến Vu Tiểu Chanh sao, được, anh đang ở đâu đấy để tôi gọi cậu ta qua."

"Cậu để cho cậu ta ra là được rồi, tôi tự mình đi qua."

Cúp điện thoại, Bạch Sở Niên cuộn sổ ghi chép chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nhận được hồi báo của hội trưởng.

"Cơ thể thí nghiệm tác chiến đặc biệt 809 Kraken đã tiến vào phía tây Đại Tây Dương, phát hiện có khuynh hướng đổ bộ, cậu cho tôi một phương án điều tra hợp lý trước tối mai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.