"Vị trí hiện tại của anh ở đâu?" Bạch Sở Niên thông qua loa hỏi: "Tôi qua đó tìm anh."
Tín hiệu của máy bay không người lái lúc mạnh lúc yếu, âm thanh của Rimbaud bị âm thanh dòng điện ồn ào làm nhiễu loạn, hình ảnh vẫn bị kẹt, cuối cùng thành đen thui, Bạch Sở Niên ngồi trước thiết bị đầu cuối điều tra không kiên nhẫn gõ vào lòng bàn tay.
Bạch Sở Niên ném thiết bị thất bại xuống, đến boong tàu hít thở không khí.
Sắc trời dần tối, mặt biển gió êm sóng lặng, dần dần có sương trắng bao phủ du thuyền.
Chiếc thuyền này là do chi hội IOA Nam Mỹ sắp xếp cho Bạch Sở Niên, trên thuyền có mấy đặc công phân hội IOA làm nhiệm vụ bí mật trà trộn vào trong mặc thường phục giả vờ thành thương nhân, trong khoang vận chuyển không có ít hàng hóa đóng thịt hộp làm vỏ bọc, Bạch Sở Niên chỉ cần đi thuyền thuận buồm xuôi gió là được.
Có một người đồng hành ở Havana đứng trên boong tàu, giơ kính viễn vọng nhìn về phía tây, Bạch Sở Niên đi qua, chống lan can đứng bên cạnh hắn thổi gió.
Khuôn mặt màu đồng cổ alpha khảm một đôi mắt đen bóng, tiếng Anh của hắn ta rất lưu loát, buông kính viễn vọng xuống chào hỏi Bạch Sở Niên:
"Người anh em, chúng ta gặp phải phiền toái rồi."
Bạch Sở Niên nhún vai: "Tại sao?"
"Phiến hải vực này là địa bàn của nhân ngư." Alpha nói: "Giống như trong thần thoại Hy Lạp, loại yêu biển này sẽ quyến rũ con người, lừa những con tàu đi ngang qua, và sau đó giết thủy thủ làm thức ăn."
"Vậy vì sao chúng ta còn phải đi con đường này?" Tuy rằng nó lại hợp ý với Bạch Sở Niên, nhưng hắn vẫn muốn biết khiêu chiến không biết đối với bọn họ mà nói có ý nghĩa gì.
Alpha cười: "Tôi thực sự muốn xem người cá sống. Trên tàu có rất nhiều đặc vụ và có đủ vũ khí rồi."
Người càng có năng lực càng có khả năng chết trên tính tò mò, Bạch Sở Niên cảm thấy thập phần có đạo lý.
"Nhiều năm như vậy, không ai từng thấy nơi ở của người cá, nghe nói trong vùng biển này thường xuyên có tàu du lịch và tàu chở hàng biến mất một cách kỳ lạ, đảo nhân ngư là một nơi thần bí khủng bố hơn khu tam giác Bermuda, tất cả các thiết bị điện tử đều sẽ bị mất khống chế ở đó." Alpha nói: "Ông nội tôi may mắn thoát chết gần đảo nhân ngư, ông đã kể cho tôi nghe câu chuyện của mình, ông nói rằng đảo nhân ngư thực sự tồn tại, nhưng ông cũng không thể đi vào."
Bạch Sở Niên gật gật đầu.
Từ cảnh tượng Rimbaud cho hắn thấy, nơi anh sống là một khu vực đắm tàu diện tích cực lớn không thua gì một hòn đảo, nhưng ngay cả vệ tinh cũng không phát hiện ra được vị trí của nó, sự tồn tại của nó đến nay vẫn là một bí ẩn.
Alpha lấy ra hai nút bịt lỗ tai từ trong túi ra, đưa cho Bạch Sở Niên một bộ: "Phòng ngừa vạn nhất, có muốn không?"
Bạch Sở Niên nhận lấy.
Con tàu chậm rãi điều hướng trong sương mù dày đặc, sương mù càng lúc càng lớn, người trên thuyền mặt đối mặt đều khó có thể nhìn rõ đối phương, toàn bộ thế giới đều biến thành một mảnh màu trắng.
Nhưng luôn luôn có một số người có lòng tò mò nặng muốn chạy lên để xem sự náo nhiệt.
Bạch Sở Niên không đeo nút bịt tai. Hắn tin vào truyền thuyết, nhưng không tin yêu biển trong truyền thuyết là ám chỉ Rimbaud, hắn quá hiểu Rimbaud, thời kỳ nuôi dưỡng Rimbaud chính là một người cá chỉ biết ăn chút rác thải nhựa.
Sâu trong sương mù dày đặc truyền đến một tiếng vang dài xa xôi.
Mọi người trên thuyền cũng đều nghe thấy, nhao nhao chạy về phía mình, nhưng chạy theo hướng nào đều có, mỗi người đều cho rằng mình mới đúng.
Một số người nói rằng cá voi đang kêu, một số người lại nói rằng đó là tiếng kêu của nhân ngư.
Bạch Sở Niên biết giọng nói quen thuộc này đến từ ai.
Alpha bên cạnh đánh thức hắn: "Hey anh bạn, đeo nút bịt tai vào, cậu sẽ bị mắc kẹt bởi những con yêu biển đấy."
"Tôi nguyện ý, mau bắt tôi qua đó đi."
Vị alpha kia làm thế nào cũng không khuyên được hắn, nhận định hắn trúng tà của nhân ngư, vì thế lui ra vài bước cách xa hắn một chút.
Tiếng vang dài mê huyễn từ các phương hướng liên tiếp vang lên, dần dần đan xen thành giai điệu, một giọng nói trống rỗng ngâm xướng trong sương mù nghe thực dịu dàng, nhưng không thể nghe ra là đàn ông hay phụ nữ, hoặc đây là tiếng hát mà nhiều giọng nói khác nhau trộn lẫn thành câu thần chú mê người như ca hát vang vọng trong đầu mỗi người.
Trên boong tàu có người thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất, có người đang cười điên cuồng, có người đang khóc rống, có người hai mắt mất đi tiêu cự mà ở trên boong tàu hành xác.
Bạch Sở Niên cảm thấy giống như có một đôi tay đang vuốt ve mái tóc của hắn, rất nhẹ rất ôn nhu, hắn sờ mặt một cái, mí mắt không hiểu sao chứa đầy nước mắt ẩm ướt.
Thiết bị định vị tự động trên thuyền bị tắt, thế nào cũng không thể khởi động lại, la bàn kiểu cũ cũng đang xoay vòng lung tung, thuyền của bọn họ hoàn toàn mất phương hướng, cứ lênh đênh trên mặt biển vô tận.
Thuyền của bọn họ giống như bị một cỗ lực lượng kỳ dị điều khiển, tự động hướng về phía âm thanh mê hoặc mà đi tới.
Trong sương mù dày đặc, bóng của những con chim bay lơ lửng trong không trung.
Một con chim khổng lồ rơi xuống cột buồm của bọn họ. Tầm mắt mọi người nhao nhao bị hắn hấp dẫn tới, định thần lại đã thấy một sinh vật hình người nhàn nhã ngồi trên cột buồm của bọn họ, sau lưng hắn sinh ra một đôi cánh vây phủ đầy vảy, dáng người lồi lõm, hai chân bị vảy cùng vây đuôi bao lấy, ánh mắt mị hoặc quét qua boong tàu, mũi móng vuốt trong suốt khẽ miêu tả đôi môi đỏ mọng, hướng mọi người ném một nụ hôn gió.
Trên bầu trời có vô số chim đẹp tương tự, màu sắc khác nhau, vảy phản chiếu ánh sáng tối.
Bạch Sở Niên kinh ngạc đứng ở trên boong tàu, trong sương mù dày đặc mà hắn đối mặt đầu tiên xuất hiện một đường viền góc nhọn thật lớn, trên đường viền như ẩn như hiện tựa hồ có người ngồi ở phía trên.
Thuyền không khống chế được tiếp cận hòn đảo kia, đường nét của đảo cũng càng ngày càng rõ ràng, góc nhọn Bạch Sở Niên nhìn thấy là một chiếc thuyền đắm cắm ở trên biển, một nửa khoang thuyền vòm ra khỏi mặt biển.
Con tàu đắm kia trong sương mù tản ra màu lam u quang, không chỉ có thuyền, hòn đảo đá ngầm mà thuyền chạm vào rạn san hô cũng giống như u linh phiêu vũ tản ra lam quang.
Hàng trăm người và cá đuôi cá đủ màu sắc ngồi trên boong tàu ngâm xướng nhẹ nhàng nhảy xuống biển rồi bơi về phía thuyền của họ, nhảy lên cao trên biển xung quanh, và sau đó lao xuống nước.
Nhân ngư tóc vàng ngồi trên một chiếc thuyền đắm hướng phía họ rồi vẫy tay chào, đuôi cá màu xanh mờ lấp lánh như các ngôi sao.
Bạch Sở Niên đứng trên boong tàu, giống như cách Rimbaud một thế giới khác vậy.
Thuyền của bọn họ đột nhiên lướt qua một tảng đá ngầm, phát ra một tiếng nổ chói tai, boong tàu điên cuồng lắc lư, ngay khi thuyền của bọn họ cũng sắp trở thành một hiện vật trưng bày trong khu vực tàu chìm thì tốc độ của thuyền chậm lại.
Bạch Sở Niên vịn lan can nhìn lên mặt nước, nhân ngư dưới đáy nước đẩy hướng ra khỏi đảo, những người cá có cánh dùng chân nắm lấy tảo bẹ ép chân vịt của bọn họ dừng lại.
Những người cá phun cột nước và dựng lên một bậc thang giữa hai chiếc thuyền.
Rimbaud giơ đuôi mảnh khảnh lên, cuộn thành hình trái tim trong không khí, ở giữa hình trái tim, đuôi mỏng xung quanh thành một vài chữ cái "I LV U", giống như một tấm biển đón khách màu xanh của cửa hàng.
Bạch Sở Niên tỉnh táo lại tinh thần, mọi người trên thuyền đều hôn mê bất tỉnh nằm ngổn ngang trên boong tàu, anh bạn nhét nút tai bên cạnh Bạch Sở Niên vẫn còn đứng kia rất không hợp quần, tiểu tử Havana sững sờ nhìn Bạch Sở Niên: "Bọn họ đang hoan nghênh chúng ta?"
Bạch Sở Niên thừa dịp hắn sững sờ, từ sau gáy hắn bổ một quyền, tên tiểu tử xui xẻo không rõ chân tướng này cũng ngã xuống.
"Không có chuyện của cậu, người ta đang hoan nghênh tôi."
Bậc thang cột nước nối liền hai con thuyền, thuyền của Bạch Sở Niên thấp hơn thuyền xa hoa nửa bên bị chìm chỗ Rimbaud hơn mười thước, bậc thang nước trong suốt từ dưới chân hắn đi thẳng đến bên người Rimbaud.
Rimbaud nhẹ người nhảy lên, chui vào trong bậc thang nước chống lên, bơi về phía Bạch Sở Niên nhào vào trong ngực hắn, thấp giọng ở bên tai hắn hỏi: "Randi mebolu jeo? (Mèo con có nhớ tôi không?)"
"Không được, tôi phải định thần cái đã." Bạch Sở Niên một tay ôm Rimbaud, tay kia đỡ tim: "Trong chốc lát không thể tiếp nhận được. Tôi tưởng anh là trưởng làng, ai ngờ anh là tổng thống."
"En?"
"Không có gì, tôi... Thảo dân không biết nên đặt chân ở đâu?"
Rimbaud vỗ vỗ đầu hắn: "Ngoan ngoan."
"Tôi nên gọi anh là gì?" Bạch Sở Niên có chút khẩn trương, ôm anh đi tới đi lui trên boong tàu: "Siren, đây là tên thật của anh đi?"
"Rimbaud, thích Rimbaud."
Anh nhìn Bạch Sở Niên, ánh mắt trực tiếp thể hiện sự si mê.
Bạch Sở Niên một tay ôm anh đi lên bậc thang chống nước, đi về phía hòn đảo U Linh tráng lệ xinh đẹp kia, hắn còn chưa từng thấy qua nhà của Rimbaud.
Bọn họ vừa bước lên bậc thang trong suốt, liền có người cá bò lên boong tàu, đói khát tham lam nhìn con người ngất xỉu trên mặt đất, nước chảy xuống boong tàu.
Rimbaud ở phương hướng Bạch Sở Niên không nhìn thấy lẳng lặng hướng về phía bọn họ, mặt lạnh lùng, im lặng uy hiếp: "Nowa gurayi! (Không được ăn!)"
Nhân ngư kiêng kỵ uy nghiêm của Vương nên hốt hoảng lui về trong nước, đẩy thuyền về phía rời xa đảo nhân ngư.
Nước chống lên bậc thang thoạt nhìn hình dạng đặc biệt quy tắc, nếu đã làm thành hình dạng này thì Bạch Sở Niên liền theo bản năng cho rằng cái này bậc thang là có thể đi lên, không nghĩ tới một cước đạp vào không khí rồi rơi tọt vào trong nước.
Nhưng hắn không có chìm, một quả bong bóng cao như người bao vây lấy hắn, nước bị ngăn cách ở bên ngoài bong bóng khí, Bạch Sở Niên đứng lên, thử đưa tay ra ngoài bong bóng khí, bong bóng khí cũng không có vỡ, hắn có thể sờ đến nước biển bên ngoài bong bóng khí.
Rimbaud nằm bên ngoài bong bóng khí nhìn hắn rồi mỉm cười.
Anh bơi đến phía sau hắn, đẩy Bạch Sở Niên đi xuống biển sâu, dọc theo đường đi hễ gặp người cá nào là họ lại nhao nhao khom người hành lễ với bọn họ: "Quaun."
Bạch Sở Niên quay đầu lại hỏi: "Đang gọi anh sao?"
Rimbaud nháy mắt, không nói là phải hay không phải.
Họ đi vào vùng hoàng hôn dài 200 mét dưới nước, Bạch Sở Niên không cảm thấy bất kỳ áp lực và khó thở nào, mọi thứ vẫn giống như trên đất liền, thậm chí oxy còn tươi mát hơn.
Độ sâu này có rất nhiều cá, đàn cá từ bên cạnh hắn nhanh chóng bơi qua, giống như cả đàn ong bắp cày chi chít đi dạo, từng đàn cá trích ở dưới chân hắn rồi lại bơi nhanh đi.
Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, chuyên chú nhìn chằm chằm con cá trong nước, đột nhiên đưa tay bắt một con cá trích đang giãy dụa dán xuống dưới mũi ngửi ngửi.
Rimbaud: "? Cậu muốn ăn sao?"
Bạch Sở Niên: "Không, tôi chỉ ngửi xem con cá trích này trước khi bị đóng hộp có hôi hay không thôi."
Trên đường gặp hai nhân ngư omega mang thai đang tản bộ ở khu hoàng hôn, hai tiểu O đều ưỡn bụng to, Bạch Sở Niên cảm thấy mình là alpha sẽ không tới gần bọn họ, nhưng Rimbaud hoàn toàn không ngại, đẩy Bạch Sở Niên bơi qua.
Hai nhân ngư mang thai cố hết sức cong thân mình xuống hành lễ.
Rimbaud đỡ họ, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng họ, nhẹ nhàng nói: "Quaun blasyi kimo." (Hoàng hậu ban phước / Phước lành / Ban phước cho ngươi)" Sứa ánh sáng xanh theo bàn tay của Rimbaud hóa thành một ngôi sao tản ra lấp lánh, rơi trên đầu của hai con cá omega.
Hai người cá O nhìn thấy hoa văn cá màu lam trên vai Bạch Sở Niên, kinh ngạc cúi đầu: "Quaun mit. (Cảm ơn Hoàng hậu)"
"A, Xin chào, hello." Bạch Sở Niên không rõ nguyên nhân, ngồi xổm trong nước xem náo nhiệt.
Trên đường đi bọn họ thường gặp được các loại nhân ngư khác nhau, cũng có rất nhiều nhân ngư mang thai, có omega, cũng có alpha, mỗi lần gặp phải nhân ngư đang có thai, Rimbaud luôn phải dừng lại, thả cho bọn họ một con sứa ánh sáng xanh, sau đó nói Hoàng hậu chúc phúc cho các ngươi.
Gặp được nhân ngư ôm tiểu hài tử, Rimbaud sẽ đem bảo bảo trong ngực bọn họ tới đưa cho Bạch Sở Niên ôm.
Tiểu bảo bảo có đuôi cá rất nhỏ rất mềm, hai tay Bạch Sở Niên có thể nâng nó ở trong lòng bàn tay.
"Đừng đưa cho tôi, quá nhỏ, tôi sẽ hun nóng nó mất, mau mau mau anh đỡ nó." Bạch Sở Niên cho tới bây giờ chưa từng chạm qua tiểu hài tử, tay cầm súng đã quen rồi nên có chút thô ráp, khí lực cũng rất lớn, chỉ sợ bóp nát tiểu bảo bối, nên vội vàng trả lại.