[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 94



Tối hôm qua ký túc xá của học viên bỗng bát nháo loạn xị ngậu lên, các học viên alpha ở tầng sáu phát hiện trên tường bên ngoài ký túc xá của omega phía đối diện có một con "thằn lằn" màu lam cao bằng một người đang bò trên đó, cái đuôi còn rất dài đi trong đêm đen sáng ngời.

"Con thằn lằn" lớn từ giữa cửa sổ bò vào bò ra, chỉ nghe thấy tòa nhà đối diện phát ra tiếng la hét liên tục, máy hút bụi và ấm đun nước đổ loạn xuống đất.

Trên thực tế Rimbaud đi lục soát biệt thự đơn độc của Bạch Sở Niên một vòng trước tiên nhưng không tìm được người, vì thế theo mùi hương ở giữa các tòa nhà đều tìm qua một vòng nhưng vẫn chưa tìm được người. Bạch Sở Niên chỉ cần ở căn cứ là mỗi tuần đều sẽ đi kiểm tra phòng cho nên mỗi phòng đều có mùi của hắn.

Người ta nói rằng tình hình vào thời điểm đó là như thế này:

Rimbaud bò vào một gian phòng ngủ trong đó, phát hiện tìm nhầm người, nhưng lỗ tai của omega mèo kia thoạt nhìn kết cấu không tệ, nhịn không được dừng lại một hồi lại đi phòng tiếp theo tìm, cấp bậc của những học trò này ở trước mặt Rimbaud căn bản chỉ như con muỗi nên chỉ có thể bị trói lại mặc cho người ta chém giết.

Cấp bậc omega có thể tiến vào căn cứ huấn luyện đặc biệt cũng sẽ không quá thấp, cho dù tuyến thể chỉ phân hóa J1 thì năng lượng tuyến thể cũng phải cao hơn người bình thường, năng lượng tràn ra ngoài tạo thành tế bào tuyến thể tăng sinh, bởi vậy đa số phận trên người Tiểu O đều có đặc điểm sinh vật hiển thị ra bên ngoài.

Lần này lại chính chính hiển hoàn, mỗi phòng ngủ của Rimbaud đều đi dạo một lần, còn làm khóc hai người.

Đi dạo xong, Rimbaud lại chạy về phía phòng ngủ của A, có điều nhóm alpha nhỏ không có gì thú vị, có người còn không thích sạch sẽ, phòng bốc mùi, Rimbaud ghét bỏ liền từ cửa sổ bò ra.

Đêm đó Hàn Hành Khiêm kịp thời chạy tới hiện trường, dùng lưới đánh cá bắt được anh, quay về chỗ ở của mình dàn xếp một đêm, miễn cưỡng ngăn cản được Rimbaud tiến hành cuộc phá hoại lần thứ hai đối với ký túc xá.

Rời khỏi khu vực thường trú có thể làm tăng sự nhầm lẫn trong hành vi của đối tượng. Hàn Hành Khiêm trịnh trọng viết trong sổ ghi chép.

Mấy vị huấn luyện viên ở trong góc xem náo nhiệt, phía Sở ca bọn họ ở nơi không có người làm sao mà cùng mỹ nhân ngư này thân thiết tất cả mọi người đều đã xem qua. Tiểu tình nhân hôm nay lại tìm tới cửa, coi như có náo nhiệt lớn để mà xem.

Nhưng Bạch Sở Niên chỉ cứng đờ một chút, ho nhẹ rồi nói: "Nhìn cái gì? Tất cả mọi người tập hợp tại sân bay, sẵn sàng để khởi hành."

Rimbaud treo ngược bên cạnh hắn, biểu hiện không quá cao hứng: "Tôi cũng muốn được chỉnh sửa cổ áo."

Bạch Sở Niên nghiêm mặt quay đầu lại nói với anh: "Đừng quấy rối."

Rimbaud nhíu mày, lặng lẽ lui về phía sau rạn san hô.

Các học viên trong tiếng bàn tán mà chạy đi, trong này ngoại trừ người khác biết quan hệ giữa huấn luyện viên và vị nhân ngư thần bí kia ra thì những người khác đều không hiểu ra sao.

Huỳnh và cá hề che miệng nhau cố gắng đem tình cảm kinh thiên hạ địa này nghẹn ở trong lòng, Tất Lãm Tinh và Tiêu Thuần đều không phải là người rất thích tán gẫu bát quái, Lục Ngôn đối với tình yêu còn rất ngây thơ, tuy rằng quen biết Bạch Sở Niên rất lâu nhưng ở ngoài tình huống hoàn toàn không biết gì cả, trong đầu đều là trong lần thi này làm sao đánh bại được đối thủ.

Chờ mọi người đi hết rồi, Bạch Sở Niên thở phào nhẹ nhõm, vòng ra phía sau đá ngầm tìm Rimbaud.

"Đừng ngồi trên mặt đất." Bạch Sở Niên khom người ôm Rimbaud lên, phủi sạch cát dính vào vảy mông anh.

"Cậu hung giữ với tôi." Rimbaud ghi thù chuyển mặt sang phía bên kia.

Bạch Sở Niên nâng hàm xoay mặt anh trở về đối mặt với mình: "Tôi hỏi anh, vì sao tự mình chạy về?"

Rimbaud cau mày trả lời: "Thích."

Bạch Sở Niên đặt anh lên tảng đá ngầm thấp bên chân, tay đút túi nhìn anh: "Nguy hiểm biết bao."

"Lễ vật của tôi, không mang đi, tôi đưa tới cho cậu." Rimbaud ngửa đầu nhìn: "Cậu có thể bảo vệ tôi một cách cuồng nhiệt được không?"

Bạch Sở Niên liếm liếm môi dưới, đút túi xoay người, bất đắc lại quay trở về.

Có đôi khi trong miệng con cá này nói ra những từ ngữ kỳ quái, từ ghép lại lại có loại cảm giác trêu chọc lẫn lộn.

"Anh đừng luôn dùng loại tính từ này, đây không phải là từ tốt gì, tôi nói cho anh biết, đứa nhỏ ngoan sẽ không nói lời này."

"Ừm, mitub." Rimbaud nói.

"Ý anh là sao?"

"Sắc tình."

"Ôi trời ạ." Bạch Sở Niên gãi gãi tóc, dạy cá phải bắt đầu từ khi còn nhỏ, cá lớn rồi thì không có cách nào dạy nữa, tinh học được ngôn ngữ tục tĩu.

"Chỉnh cổ áo cho tôi." Rimbaud ngẩng đầu, xương quai xanh mảnh khảnh theo động tác ngẩng đầu được kéo dài càng thêm rõ ràng.

"Anh làm gì có cổ áo chứ."

Nửa người trên của nhân ngư chỉ bọc một lớp băng, Bạch Sở Niên đành phải khoác áo khoác trên vai cho Rimbaud, lại ngồi xổm một gối trên mặt đất sửa sang lại cổ áo cho anh.

Rimbaud cong hai mắt, nhìn khuyên tai xương cá hắn đeo trên tai trái, lúc này, ám quang phát ra từ quặng thạch kia lại ẩn hiện ở tần suất.

"Khi lấy miếng này ra, tôi thấy trái tim mình." Rimbaud nói với hắn: "Lúc tôi, nghĩ đến Randi, nó sẽ phát sáng."

Lúc Rimbaud nói ra, quặng thạch trên tai Bạch Sở Niên yếu ớt bỗng sáng lên điện quang.

"Cho nên tôi, thường bị điện giật chính mình." Rimbaud ôm ngực lẩm bẩm: "Mỗi ngày đều không cẩn thận, bị điện giật đến rất nhiều lần, đau, nên tới tìm cậu."

Lời thổ lộ không tính là hoàn chỉnh lọt vào lỗ tai của Bạch Sở Niên khiến lòng hắn tràn đầy bồi hồi.

Rimbaud thuận theo mặc hắn đùa bỡn, khi hắn đặt anh lên đá ngầm, anh liền nhu thuận cuốn lên đá ngầm ngồi, mũi đuôi thỉnh thoảng cuộn tròn lên, câu câu ống giày của Bạch Sở Niên, một chút cũng không thấy sự uy nghiêm lãnh lệ khi uy hiếp hội trưởng ngày đó, thậm chí có chút chột dạ thân mật.

"Hội trưởng, có nói gì với cậu không?"

"Hả? À, không có gì, chú ấy chỉ an ủi tôi một lúc." Ngày đó Bạch Sở Niên được trực thăng cứu viện vận chuyển đi nên không nghe thấy Rimbaud cùng hội trưởng nói chuyện riêng.

"En." Rimbaud yên lòng, nhẹ giọng nói thầm: "Coi như là thỏ thức thời." Nếu là người mách lẻo thì Rimbaud cực kỳ khinh thường.

Bạch Sở Niên có chút hoang mang.

"Các cậu muốn đi, đi du lịch sao?" Rimbaud nói: "Tôi cũng muốn đi."

"Đó là một kỳ thi kiểm tra. Vị trí nằm trên một hòn đảo nhỏ ở phía nam." Bạch Sở Niên nhanh chóng suy nghĩ một chút xem xem nơi đó có chỗ nào tốt: "À đúng rồi, nơi đó có mấy vị trí cảnh sắc không tệ, thi xong có thể dẫn anh đi chơi."

Các học viên và huấn luyện viên đều đã lên máy bay, Bạch Sở Niên đặt Rimbaud ở chỗ ngồi của mình, mang cho anh một cái ba lô đặt ở dưới ghế, bên trong chứa đầy nước khoáng.

Chỗ ngồi của hắn cùng Hàn Hành Khiêm liền kề, Hàn Hành Khiêm biết điều đi ra hàng ghế sau cùng với học viên lớp bắn tỉa ngồi cùng một chỗ, mở tạp chí ra đọc để giết thời gian.

Bạch Sở Niên ngồi ở vị trí của Hàn Hành Khiêm.

Rimbaud tò mò xoay người tựa lưng nhìn về phía học viên trong khoang. Các học viên đã sớm bị con nhân ngư xinh đẹp này hấp dẫn, dọc theo đường đi đề tài đều vây quanh anh, thật vất vả mới có thể nhìn kỹ được mặt anh, đám hài tử kia nhìn chằm chằm Rimbaud không dứt, có tiểu alpha còn lặng lẽ vẫy vẫy tay chào hỏi.

"Tại sao cậu không có lớp học?" Rimbaud quay lại hỏi hắn.

Ở căn cứ huấn luyện đặc biệt mỗi một huấn luyện viên đều dẫn đầu một lớp, học viên của lớp này chủ yếu học giảng dạy bài của huấn luyện viên đó, nhưng Bạch Sở Niên là ngoại lệ, thân là huấn luyện viên chỉ huy, hắn lại không dẫn một lớp nào cụ thể cả.

"Trình độ của bọn họ còn không đủ tiêu chuẩn của tôi." Bạch Sở Niên nói: "Không xứng vào lớp của lão tử học."

Lục Ngôn không phục, đáp trả lại một câu: "Như thế nào mới tính là đủ trình?"

Bạch Sở Niên: "Khi chiến đấu, một chút sơ hở cũng không được để lộ ra."

Lục Ngôn suy nghĩ một chút: "Hình như cũng không phải rất khó."

Bạch Sở Niên cười nhạo: "Chờ đến khi các cậu ai làm được rồi hãy nói sau đi."

Cửa cabin đóng lại, máy bay đi vào đường băng, Rimbaud vịn cửa sổ nhỏ nhìn thấy cánh bên ngoài, lặng lẽ lẩm bẩm: "Xe buýt có cánh."

"Là máy bay. Đây có phải là lần đầu tiên anh được ngồi không?" Bạch Sở Niên kéo anh lại gần ngồi cho vững, cẩn thận thắt chặt dây an toàn: "Cẩn thận một chút."

Máy bay cất cánh, đột nhiên xuất hiện cảm giác đẩy lưng khiến Rimbaud hoảng sợ, ngay sau đó trong tai có thứ gì kỳ quái giống như bị bịt lại. Rimbaud nhanh chóng chui ra khỏi dây an toàn, gắt gao cuốn lên người Bạch Sở Niên.

"Nali nali? (Có chuyện gì vậy×2)"

"Không có việc gì, anh mau ngồi xuống đi." Bạch Sở trẻ tuổi vỗ lưng anh, bất tri bất giác từ trong tuyến thể tỏa ra một luồng tin tức tố trấn an.

Rimbaud chỉ vào tai mình: "Wei? (Tại sao (lại ù tai)".

"Bình thường thôi mà, đừng sợ." Bạch Sở Niên xoa xoa lỗ tai cho anh, nâng cằm anh lên giật giật: "Anh làm như này, há miệng ra sẽ tốt hơn một chút."

Mùi Brandy tràn ngập khoang máy bay, huấn luyện viên Hồng Giải ngồi ở phía sau hắn bị hun đến huyệt thái dương đột nhiên đau đớn, đỡ đầu lẩm bẩm: "Lạy cậu, chỉ là bay lên mà thôi, có cần tỏa ra nồng độ trấn an cao như vậy không? Sở ca, tôi đơ luôn rồi."

Huấn luyện viên Đới Ninh dựa vào cỗ tin tức trấn an say sưa này mà đặt đầu lên bàn nhỏ ngủ ngáy o o.

Cơ trưởng của chuyến bay này từ đài trinh sát căn cứ tạm thời điều tới, bình thường đã quen với máy bay gian kích, tốc độ cất cánh thẳng đứng kéo xuống, Rimbaud nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đất xoay chuyển, khoảng cách đất càng ngày càng xa.

"Rimbaud muốn nôn." Rimbaud cuộn tròn thành một quả bóng bán trong suốt, theo lối đi giữa cabin lăn vào nhà vệ sinh.

"Nào, anh tới đây tôi dẫn anh đi." Bạch Sở Niên cởi dây an toàn ra, một đường đuổi theo quả bóng cá đang quay cuồng lăn đến cuối khoang máy bay.

Máy bay bỗng nhiên tiến vào trạng thái bay vững vàng, quả bóng cá dựa vào quán tính quay trở lại phương hướng xương cốt trở về, Bạch Sở Niên lại vội vàng đuổi theo trở về.

Hàn Hành Khiêm cúi đầu xem náo nhiệt, Tiêu Thuần vươn đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên thấy bác sĩ Hàn đẩy một quyển tạp chí tới, trên tạp chí chất đống một đống hạt dưa nhỏ đã được dùng tay bóc ra.

Tiêu Thuần giật mình, do dự cầm một hạt ăn trong miệng, tinh tế nhai nửa ngày, lại cầm thêm hạt nữa.

Hàn Hành Khiêm mở bút điện từ trong hình ảnh phản chiếu của màn hình đen quan sát đuôi chó nhỏ của Tiêu Thuần đang vểnh lên lung tung, chân thì vươn ra ngăn cản quả bóng cá lăn qua lăn lại trong hành lang để Bạch Sở Niên ôm bóng cá đi, cho người yên lặng một chút không nên quấy rầy hắn.

Chuyến bay mất nửa giờ, máy bay sắp tới đích trên bầu trời, Bạch Sở Niên cầm lấy micro trên máy bay dán lên miệng:

"Mọi người đã tiến vào sân huấn luyện quân sự đảo Hồng Đào, tuyến đường sẽ xuyên qua đảo Hồng Đào đáp xuống sân bay, tham gia khảo hạch gồm sáu người một nhóm, vũ khí do hộp đạn cố định trong sân huấn luyện cung cấp, trên mỗi vũ khí đều kèm theo năng lực đồng sinh của tôi là kỹ năng thực tế ảo lừa gạt đau đớn, các cậu sẽ không thật sự bị thương nhưng sẽ trải qua đau đớn bị thương 1-1, đội viên mất đi năng lực chiến đấu tại chỗ chờ đôi cứu hộ đến bếch đi là xong, cho đến khi trên sân chỉ còn lại một đội mới thôi. Biểu hiện của các cậu sẽ do tất cả huấn luyện viên giám sát toàn bộ quá trình, cũng đem hình ảnh trực tiếp chuyển đến lãnh đạo tổng bộ, nhất định phải toàn lực ứng phó, để cho tôi thấy thành quả một năm huấn luyện gian khổ của các cậu như thế nào."

Các đặc huấn sinh bị ngẫu nhiên điểm tên liên tiếp nhảy dù, Bạch Sở Niên vội vàng điểm danh, Rimbaud từ dưới ghế tìm được một cái túi dù, chính mình yên lặng đùa nghịch.

Huỳnh hô một tiếng: "Số 99 đã sẵn sàng!", sau đó nhảy dù rời khỏi cabin, cá hề hô lên: "Số 100 đã sẵn sàng!" Nói rồi cũng lập tức đi theo.

Bạch Sở Niên: "Tốt!"

"Số 101 đã sẵn sàng!"

Bạch Sở Niên: "Tốt!"

"Số 102 đã sẵn sàng!"

Bạch Sở Niên: "Tốt!"

"Số 103 đã sẵn sàng!"

Bạch Sở Niên: "Tốt!"

Hai giây sau.

Bạch Sở Niên: "Uấy??? 103 từ đâu ra đấy???"

Rimbaud dùng vây ôm lấy túi dù rơi tự do từ trên máy bay, xoay tròn hạ cánh lung tung với tạo hình kỳ lạ.

Vì không bung dù ra nên anh rơi nhanh hơn tất cả mọi người, trong nháy mắt liền bổ nhào rơi xuống đất, dựa vào dòng điện mạnh từ lơ lửng, phát ra một tiếng dòng điện loẹt xoẹt.

"Kích thích~" Rimbaud đứng trên mái vòm tòa nhà, cuốn lên miếng sắt nhọn chống sét, đầu đuôi vui vẻ cuộn lên, ngẩng đầu lên nhìn máy bay phát hiện Bạch Sở Niên cũng không xuống.

Rimbaud: "?"

Video thời gian thực phóng đại rõ ràng tình huống của Rimbaud-- anh đang vui vẻ không biết mệt mỏi mà mở hộp đạn cố định vào, khi có người đến lấy vũ khí thì anh đột nhiên thò đầu ra phun nước vào khiến họ ướt nhẹp, sau đó liền ôm vũ khí bò đi.

Hồng Giải đang xem video trực tiếp, cười rất vui vẻ: "Ha ha ha ha ha đây là chuyên gia phá rối đi. Sở ca, vợ cậu thật là năng nổ."

Hàn Hành Khiêm khoanh tay tựa vào một bên: "Rất tốt, nên để cho đám hài tử cao ngạo này va vào đối thủ chân chính một chút rồi, để cho Rimbaud bồi luyện một hồi là được."

Bạch Sở Niên ngồi trong khoang máy bay, xoa đầu bóp trán ấn nhân trung tự cứu mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.