Một đôi mắt lục, một mái tóc dài bạch kim, một làn da trắng nõn tinh tế trơn láng phủ đầy nước.
Chiếc đuôi cá bóng loáng đầy vảy nhỏ chi chít màu ngọc bích khẽ quẩy lên, bọt nước trắng xóa văng tung tóe trên sàn nhà.
Vương Tuấn Khải ngốc lăng một chút, lặng lẽ vươn tay lau đi bọt nước dính trên mặt, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ván cửa.
"Ông nội, con cảm thấy mình ngủ chưa đủ, còn đang nằm mộng mơ màng, cho con về nhà đi."
Từ sau cánh cửa truyền ra ba tiếng hắc hắc hắc đáng giận, ông nội Vương chống tay lên cửa, cười vô cùng thiếu đòn.
"Cháu trai thân ái, theo gia quy của Vương tộc đời đời truyền thụ, cháu đích tôn thứ một trăm năm mươi bảy sẽ đảm nhiệm vị trí "linh thuật sư" của dòng họ nhà chúng ta. Hiện giờ mi thiên tư không đủ, linh căn còn chưa thức tỉnh hoàn toàn mà nhiệm vụ hàng yêu phục ma của mi đã sắp bắt đầu, cho nên ông nội không còn cách nào khác là giao phó mi cho tiền bối, để thực lực của mi sớm được khai phá. . .khụ khụ, ông nội cũng là không còn cách nào khác, tiểu tử mi đừng trách ông nội. . ."
Nói xong chắp tay sau mông ra vẻ bất lực a bất lực, quay đầu đi te te một đường.
"Ông nội!!! Thả con ra!!"
Vương Tuấn Khải sốt ruột đập cửa, bên ngoài một mảnh yên tĩnh không tiếng động. Hắn đấm đấm vào tường, xoay người nhìn nhân ngư đang hiện hữu trước mặt.
Vương Nguyên nửa trên là người, nửa dưới vẫn là hình dạng đuôi cá nguyên thủy, ngồi trong hồ thủy tinh giương mắt nhìn hắn. Mắt của y trong suốt sẫm màu, chân mày mỏng hơi xếch, trên đuôi mắt còn có vài chiếc vảy bé xíu, nhìn qua cực kỳ lạnh lùng.
"Cậu . ."
"Vương Nguyên." Y nhúc nhích, tóc dài trôi nhè nhẹ trên mặt nước: "Ngươi kêu Vương Tuấn Khải?"
"Phải, tôi. . ."
"Thủy linh căn?" Vương Nguyên nheo nheo mắt, giơ một ngón tay ngoắc người kia lại đây. Vương Tuấn Khải chỉ cảm thấy có một sức lực nắm lấy áo mình lôi về phía trước, mà hắn căn bản không đề phòng, suýt chút nữa ngã ngồi trên sàn nhà.
Nhân ngư gần ngay trước mắt, duỗi tay là có thể chạm vào được.
Vương Tuấn Khải mím môi, vốn hắn không muốn khoảng cách giữa hai "người" gần như vậy, dù sao hắn còn chưa biết đối phương là loại "người" (cá) gì, tâm đề phòng của hắn rất nặng. Bị kéo như vậy khiến hắn cùng nhân ngư đối mặt nhau, lúc này Vương Tuấn Khải mới nhìn thấy nửa gương mặt xinh đẹp ẩn hiện những pháp chú kỳ quặc.
Vương Nguyên như có như không chăm chú nhìn hắn, đột nhiên nhoài người ra khỏi hồ thủy tinh, ấn ngón tay trỏ lạnh ngắt vào giữa trán Vương Tuấn Khải. Một cỗ lực lượng hùng mạnh lập tức bật ra, đánh y ngã trở lại.
Nước một lần nữa bắn lung tung trên sàn, Vương Tuấn Khải cả người ướt nhẹp, còn pháp chú trên nửa khuôn mặt của Vương Nguyên lại chuyển thành màu lam. Y vội vàng chui xuống nước, phát ra tiếng khói xèo xèo.
"Ngươi thiếu chút nữa đóng băng ta." Vương Nguyên u u nói: "Thủy tinh căn rất mạnh, có tiềm năng, nhưng muốn khai mở nó ra là cả một vấn đề."
"Cậu có thể nói cho tôi biết, linh thuật sư thủy linh căn gì gì đó rốt cuộc là cái gì không?"
"Ngươi không biết?" Bọt bóng nổi phều phều: "Ta sao phải nói?"
". . ."
Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nhìn trần nhà, có trời mới biết hắn đang hoang mang cỡ nào. Hắn vốn đang yên lành làm việc trong quán coffee nhỏ, đùng một cái ông nội từ đâu rời xuống túm lấy hắn chạy đi, báo hại nhân viên trong quán í ới gọi theo, còn dẫn hắn đến một nơi chưa từng bước qua. Ông nội nói ngôi nhà này là một phần gia sản của tổ tiên nhưng không công khai trên mặt giấy tờ nên ít người biết, còn nói cái chi mà phong thủy tốt, địa linh nhân kiệt này nọ. . .Sau đó vứt hắn vào đây rồi khóa trái cửa.
Vương Tuấn Khải sờ sờ bức tường, này đủ cao để hắn không thể rời khỏi (_ _|||)
"Thế nào?" Người cá liếc hắn.
". . .Tôi cần thời gian để chấp nhận."
Vương Nguyên buồn cười nhìn hắn, vươn một ngón tay: "Như vầy đi, ta trả lời một câu hỏi, ngươi đáp ứng ta một điều kiện."
Thật ra ta chỉ muốn về nhà làm người bình thường an an tĩnh tĩnh thôi --- Vương Tuấn Khải gật đầu: "Cậu đưa tôi ra khỏi đây trước đã."
"Không thể." Người cá thẳng thừng bác bỏ, chỉ chỉ căn phòng: "Bọn họ xây cao như vậy là để giam ta lại. Trừ phi ta biến thành người."
"Hả?"
Vương Nguyên khôi phục thanh âm lạnh lẽo, lười biếng lật người: "Ta cũng không cảm thấy có gì bất tiện." Nên ở luôn suốt mấy trăm năm.
"Cậu. . .thật sự là nhân ngư sao?" Vương Tuấn Khải nghi hoặc: "Tôi nghe nói nhân ngư thực ra là một loài động vật rất xấu xí, ừ, chính là hải long, dùng tiếng ca của mình để mê hoặc thủy thủ, kéo họ xuống nước làm mồi cho bữa tối. . ."
Hắn nói được nửa chừng, phát hiện nụ cười trên mặt Vương Nguyên ngày càng rộng, người cá kia khóe mắt cong cong, lông mi đẫm nước, phiến môi hồng hồng cười rộ lên, cực kỳ mỹ diễm.
"Ha ha ha." Y vỗ vỗ mặt kính thủy tinh, cười vui vẻ, sau đó lập tức nghiêm mặt: "Ta là người cá trên núi."
Vương Tuấn Khải trố mắt, người cá cũng có nước mặn nước ngọt sao? Lại nhìn nhìn nước trong hồ thủy tinh, là nước giếng trời hay nước máy đã qua khử trùng kiểm tra vệ sinh vậy?
"Tương truyền ngày xưa cá chép trong hồ nước của Hàn Tương Tử rơi xuống trần gian, thu thập linh khí, trải qua ngàn năm tu luyện rốt cuộc có thể lấy hình dạng con người đi lại khắp nhân giới. Y yêu phải một người, nhưng lại không có cách nào ở cùng một chỗ sinh sống với người nọ mãi mãi, bởi vì con người sẽ phải già đi, mà y thì không. . .Cho nên y quyết định dùng một nửa tu vi của mình, đổi lấy mối duyên truyền kiếp của cả hai người, dù cho người kia có đầu thai bao nhiêu kiếp, bọn họ cũng vĩnh viễn cũng không tách ra."
"Cậu chính là con cá đó?"
Vương Nguyên khinh thường nhìn hắn: "Ta giống loại người lụy tình vậy sao?"
Vương Tuấn Khải im lặng --- Vậy cậu kể cổ tích bé nghe dài dòng vậy làm chi!
"Trẻ con ngu ngốc." Vương Nguyên lừ mắt: "Cái con cá kia chính là tổ tiên của ngươi nha!"
Vương Tuấn Khải sửng sốt, nháy mắt chết lặng. Hắn bình tĩnh điều chỉnh hô hấp, nhắm mắt một cái, lại mở mắt ra.
Vương Nguyên khó hiểu: "?"
"Cậu nghĩ mình tùy tiện nói như vậy thì tôi liền tin sao?" Vương Tuấn Khải trầm giọng: "Cậu kỳ thật chính là một diễn viên xiếc được ông nội thuê tới lừa gạt tôi chứ gì? Không đúng, nhất định là tôi đang mơ, nếu không làm sao có thể hoang đường như vậy. . ."
Vương Nguyên giơ bàn tay ướt nhẹp đầy vảy cá sắc lạnh sờ đầu hắn. Tội nghiệp đứa nhỏ còn chưa chịu chấp nhận hiện thực nữa kìa. . .
"Tổ tiên của tôi sao có thể là động vật không có vú được." Thanh niên nghiêm túc Vương Tuấn Khải rất có tri thức phát biểu: "Điều này không khoa học."
"Nhìn thấy một người cá trong truyền thuyết thì khoa học lắm sao." Vương Nguyên nhếch mép càng miệt thị, cười trêu tức: "Thiển cận. Trên đời này không có gì là tuyệt đối."
Nói rồi đôi mắt lục sẫm xoay chuyển, ngạo kiều liếc Vương Tuấn Khải một cái: "Ngươi không phải nói muốn ra ngoài sao?"
Vương Tuấn Khải giật mình, gật gật đầu: "Đúng. . ."
Hắn còn chưa nói hết câu, nhân ngư Vương Nguyên bỗng thình lình chồm lên, gương mặt thanh tú tinh xảo sũng nước dán đến gần, hơi thở tê cóng phả lên mặt hắn. Đầu óc Vương Tuấn Khải trống rỗng ngay sau đó, hắn trừng trừng mắt nhìn chính mình bị người cá cưỡng hôn, môi lạnh mềm mại cọ xát trên môi hắn, cảm giác như đụng phải một tảng kem giữa mùa đông. Vương Tuấn Khải luống cuống lùi ra sau, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Vương Nguyên.
Người cá tiếc rẻ liếm liếm môi, tặc lưỡi: "Lẽ ra phải lâu hơn một chút, này không tới một ngày."
Vương Tuấn Khải: "=r=??"
Từ miệng Vương Nguyên xuất hiện vô số quầng sáng màu lam nhạt bao bọc lấy thân người y, mái tóc bạch kim bị thổi tung lên phát ra hằng hà sa số ánh kim rực rỡ, một pháp trận từ từ hình thành trong căn phòng, trùm lấy toàn bộ không gian. Vương Tuấn Khải cảm giác pháp trận này rất quen thuộc, nhưng nhất thời hắn không nhớ mình đã nhìn thấy ở đâu. Khi hắn còn ngơ ngẩn, trước mặt nhoáng lên một cái, người cá biến mất.
"Nhân ngư? Vương Nguyên?"
Vương Tuấn Khải nhìn hồ thủy tinh trống rỗng, nước tràn ngập sàn nhà. Hắn dụi mắt, ngu người hồi lâu, xoa thái dương: "Quả nhiên là nằm mơ, nhắm mắt lại, nhắm mắt lại, ngủ một chút liền tỉnh rồi. . ."
"Này." Một bóng đen áp vào ngực hắn, lấy hắn làm điểm tựa mà thản nhiên dính vào.
"Tỉnh rồi tỉnh rồi, đây là quán coffee, đây là quán coffee. . ."
"Cỡ ngươi còn chưa học được thuấn di đâu."
"Thuấn di?"
"Chính là dịch chuyển tức thời."
Vương Tuấn Khải mở mắt, Vương Nguyên chân chính sừng sững trước mặt hắn, chẳng qua không phải hình dạng người cá tà mị kinh diễm ban đầu mà là vóc dáng thiếu niên trung học, nơi vốn là đuôi cá thì lại biến thành cặp chân dài thẳng tắp, có chút mảnh khảnh. Ở góc độ của hắn có thể thấy giọt nước trong vắt lăn dài trên tiểu pp, rơi xuống sàn nhà. .
Vương Tuấn Khải đỡ trán che mắt, thiếu niên này từ đầu đến chân đều không có mặc cái gì.
Mười phút sau, Vương Tuấn Khải mắt mở to hãi hùng nhìn chính mình đứng trong WC quán coffee, bức tường vẽ hoa văn nốt nhạc màu trắng này hắn không thể nhầm lẫn được. Vương Nguyên bám lấy cánh tay hắn chọt chọt nửa ngày, không thấy người kia hoàn hồn bèn nhíu mày khó chịu. Y hiện tại mông ngồi trên nắp bồn cầu, rất lạnh đó.
Vương Nguyên nâng cằm suy nghĩ, tuy rằng chân con người rất đẹp cũng rất tiện đi lại, nhưng không có khả năng giữ ấm giống như đuôi cá (?), hơn nữa vừa mới thay đổi phương tiện đi đứng, khó tránh khỏi thăng bằng không ổn định. Ai cũng biết đuôi chính là bánh lái chèo chống của con cá, Vương Nguyên lựa chọn tạm thời mất đi đuôi cá cũng đồng nghĩa với việc phải dùng hệ thống thần kinh để duy trì trạng thái cân bằng. Trước giờ y đối với sự thay đổi lớn thường thích ứng rất chậm, cho nên suốt từ lúc dùng chân cho đến giờ đều đu bám trên người Vương Tuấn Khải, thời gian mười một phút, cự li 0 centimet.
Vương Tuấn Khải ngây người nửa ngày, rốt cuộc cũng bị bạch tuột quấy rối chọc tỉnh, hắn lăng lăng cúi đầu nhìn mới biết tư thế của hai người có bao nhiêu ám muội. Hắn từ đầu đến chân quần áo chỗ ướt chỗ ráo đã đành, Vương Nguyên trước ngực hắn hoàn toàn. . .
Vương Nguyên ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn hắn, ý hỏi --- Nhìn đủ chưa?
"Ácc. . .khụ khụ khụ, . . ."
"Ông chủ?"
Phía ngoài WC truyền tới một thanh âm non nớt, liền sau đó cửa phòng vệ sinh bị gõ liên hồi: "Ông chủ? Là anh sao?"
"Cậu. . .Tiểu Hạ, là tôi là tôi. . ." Đầu Vương Tuấn Khải đổ mồ hôi lạnh: "Cậu ra ngoài trước đi."
"A. . .Được." Người được kêu là Tiểu Hạ kia lập tức rời đi, đổi lại là Vương Nguyên đánh cái ngáp thần sầu.
Lúc này mà còn buồn ngủ được. . .Cậu thần kinh thô hay phản xạ hình cung quá dài vậy chứ. . .
"Giờ sao đây?" Y chống tay ra sau lưng, mái tóc dài mềm mại che khuất thân thể quang xích, bắt chéo chân, không hề biết rằng tư thế này thập phần mời gọi: "Trong này có phòng nghỉ của ngươi không?"
"Có. . ."
"Cho ta áo của ngươi."
Mí mắt Vương Tuấn Khải giật giật: "Chờ tôi ra ngoài mua quần áo về cho cậu."
"Ồ? Lỡ như có người tiến vào phòng này thì làm sao bây giờ?"
". . ."
"Ngươi nói xem?"
Dưới ánh mắt nửa khiêu khích nửa đe dọa của nhân ngư thần thánh, ông chủ nhỏ cuối cùng đành thỏa hiệp, chính mình mặc một chiếc áo khoác mùa thu kéo cao đến quá cổ, còn đối phương thì lọt thỏm trong áo sơ mi trắng muốt. Vóc dáng của Vương Tuấn Khải không khác Vương Nguyên là mấy, chẳng qua chiều cao chênh nhau nửa cái đầu. Áo vừa mặc lên chỉ dài đến nửa bắp đùi, miễn cưỡng che được cái mông. . .khụ khụ khụ, da thịt mềm mại cứ như vậy tung tăng phơi bày, khiến khóe miệng Vương Tuấn Khải co quắp không ngừng.
Cũng may là hắn cao hơn y.
"Phòng ngươi ở hướng nào."
"Lên lầu, rẽ trái là tới."
Lúc xây căn phòng này hắn cũng không nghĩ tới có một ngày con đường lên phòng lại dài đến như vậy.
Vương Tuấn Khải đầu tiên mở cửa, sau đó vừa nắm vừa lôi kéo Vương Nguyên đi phía sau mình, vòng vòng quanh quanh, lén lén lút lút, rất có tư thế của cặp tình nhân chuẩn bị trốn nhà đào hôn. Trước đây Vương Tuấn Khải vẫn cho rằng chuyện này khá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng bây giờ hắn chỉ thấy thật thấp thỏm.
Góc cầu thang tối tăm, bên phải là đường ra quán coffee, bên trái là cầu thang dẫn lên phòng nghỉ. Vương Tuấn Khải còn đang quan sát đâu đâu, trên cầu thang đột nhiên xuất hiện một người.
Hắn ngàn lần vạn lần không phòng ngừa được phía cầu thang lại có người!
"Ai da? Ông chủ?" Người thanh niên chớp mắt nhìn Vương Tuấn Khải, lại nhìn thiếu niên tóc bạch kim phía sau ông chủ, lại nhìn nhìn bàn tay ông chủ siết chặt tay người ta, lại nhìn nhìn nhìn áo sơ mi nhăn nhúm tùy tiện khoác lên người thiếu niên. . .Cậu ta quy củ chào hỏi, ánh mắt bát quái quét qua quét lại, chạm phải con ngươi màu lục lạnh lùng của Vương Nguyên liền ngoan ngoãn lễ phép: "Ai dà, ông chủ, đi thong thả, đúng rồi, hóa đơn nước uống tháng này tôi đã để trên bàn làm việc của anh, cứ tự nhiên, cứ tự nhiên. . ."
Sau đó thức thời lủi đi mất, trước khi đi còn cố gắng nhìn lên cổ Vương Nguyên.
"Loài người thích nhìn người khác như vậy sao?" Người cá rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
". . .Tôi ngoại lệ."
"Ngươi không phải người bình thường." Vương Nguyên hạ mắt, đột nhiên cười tinh quái: "Ngươi là biếи ŧɦái."
". . .=r=?"
"Trong giờ làm việc cũng có thể "chơi đùa" thiếu niên." Người cá híp mắt ranh mãnh.
Vương Tuấn Khải ngớ ra năm giây, lập tức nghiến răng, trong vòng một ngày bị cưỡng hôn, bị lột áo, còn bị gọi là biếи ŧɦái!