Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 11



Năm người và một con chó trong toa tàu, xung quanh dây leo dứt tứ tung, hiện trạng thê thảm, kim đồng hồ nhích dần sang con số mười hai mà mắt trận trong truyền thuyết vẫn không có tin tức.

"Mắt trận rốt cuộc có đặc điểm gì?"

"Là người vô hồn."

Thiên Tỉ vừa nói xong, ánh mắt của Vương Tuấn Khải liền đặt trên người Vương Nguyên. Cảm giác lạnh lẽo trong người tiêu tán đi hết, Vương Nguyên lại bắt đầu thấy nóng bức, đang định cởϊ áσ lông ra lập tức cảm nhận được đường nhìn của hắn, liền quay đầu nói: "Không phải ta."

Tức là cậu cũng là "người" vô hồn sao? Người không có hồn làm sao mà sống?

"Người vô hồn cũng không phải là không có hồn phách, nhưng ngọn lửa trên hai bên vai đã mất đi, cho nên hồn phách không nguyên vẹn, dễ dàng bị ngạ quỷ khống chế." Mỗi một người sống đều có ba ngọn lửa trên hai đầu vai và đỉnh đầu, đó là lý do vì sao buổi tối đi đến nơi vắng vẻ, có người ở sau lưng gọi mình cũng không được quay đầu lại. Bởi vì khi không chú ý, quỷ sẽ thổi tắt lửa ở đầu vai, bắt lấy linh hồn: "Người này thường có biểu hiện sợ khí lạnh, sợ bóng đêm, thậm chí là sợ phải ở một mình, khi đó họ sẽ nhìn thấy thứ của thế giới bên kia."


"Trên tàu này có bao nhiêu người như vậy chứ. . ."

"Bọn ngạ quỷ sẽ vây quanh người này, giống như vệ sĩ vậy." Thiên Tỉ dứt lời, trong đầu Vương Tuấn Khải linh quang chợt lóe.

Sự việc phát sinh trong toa tàu khiến bọn họ không có thời gian qaun tâm, nhưng nếu để ý kỹ một số chi tiết, sẽ thấy đáp án thật ra đang rõ mồn một trước mặt họ.

"Tôi nghĩ, tôi biết mắt trận là ai rồi." Xâu chuỗi những đặc điểm mà Thiên Tỉ nói, Vương Tuấn Khải nhíu mày, trầm thấp thốt lên: "Người đã kể câu chuyện tai nạn tàu hỏa cho chúng ta, chính là chồng của cô gái kia."

Thai nhi là quái vật, người phụ nữ bán thức ăn lởn vởn quanh toa tàu, lão già khô quắt gầy còm là tay sai của Hắc Ám. . .

"Không phải trùng hợp mà chúng ta ngồi ngay toa tàu đó đấy chứ?" Hắn không cho là như thế.

Vương Nguyên ngước mắt nhìn hắn, ẩn ẩn bất an: "Có mục tiêu rồi thì tìm đi thôi. Hắn hoặc là đang chạy trốn, hoặc là bị ngạ quỷ bắt rồi."


Pháp sư ngẩn người: "Hắn không biết mình là mắt trận sao?"

"Hắn thậm chí còn không biết mình là người vô hồn. . .Đô Đô?"

Vương Nguyên nhẹ nhàng vuốt vuốt lông con chó, mặc dù nhiệt độ của nó nóng hơn con người nhưng thân nhiệt bây giờ của Đô Đô lại nóng đến kỳ quặc, nó hô hấp nặng nề, hơn nữa từ lúc y ôm nó trong tay đến giờ nó vẫn chưa tỉnh lại. Lẽ nào dây leo đứt khiến xung lực phản phệ, đánh úp ngược lại người nó?

"A?" Pháp sư đột nhiên nhìn chằm chằm Đô Đô, vươn tay tới, một đoàn ánh sáng vàng sẫm từ tay cậu phóng ra, hòa cùng với linh khí trên người Đô Đô. Pháp sư ngu mặt: "Con chó này sao là thổ linh căn được? Đây rõ ràng là hỏa linh khí!!"

Ba người kia đồng loạt sửng sốt. Thiên Tỉ phản ứng nhanh nhất, bước tới chạm vào con chó, nháy mắt kinh ngạc. Anh quay đầu phức tạp trông Lưu Chí Hoành, lại mở to mắt mà chằm chằm nhìn con chó, sau cùng bối rối mà sờ Đô Đô, lại sờ đầu Lưu Chí Hoành.


"Sao vậy?" Vương Nguyên muốn chạm vào Đô Đô lần nữa, lại bị Thiên Tỉ cản ra: "Ngươi nếu còn tiếp xúc với nó nữa sẽ nhanh chóng hiện nguyên hình."

Vương Tuấn Khải nhìn bàn tay trắng nõn của Vương Nguyên lọt thỏm trong lòng bàn tay Thiên Tỉ, ánh mắt tối sầm lại, bất quá hắn cũng không mấy lo lắng, bởi vì căn cứ vào hành vi của Thiên Tỉ với cái cậu tên Lưu Chí Hoành kia, hắn cam đoan quan hệ giữa hai người này không bình thường.

Nhưng đề phòng vẫn hơn.

"Tôi sẽ chú ý giúp cậu ấy." Vương Tuấn Khải lành lạnh nói, liền thấy trên môi Vương Nguyên nở nụ cười nhạt: "Ngươi chú ý chính mình là được."

Vương Tuấn Khải hậm hực hừ nhẹ.

Thiên Tỉ chớp chớp mắt, ôm Đô Đô lên, khẽ miết mi mắt nó, thì thào: "Em ở đây đúng không, em đang ở đây. . ."

Đô Đô lim dim một lát, rốt cuộc cũng mở được mắt ra, trong đôi mắt kia tràn ngập kinh hoảng cùng sợ sệt, tứ chi ngắn ngủn cứng đờ không nhúc nhích. Đô Đô không giống trước kia cho lắm, hành động của nó bị hạn chế, tựa hồ có thứ gì đó kiềm hãm sức lực của nó.
"Ô ô ô. . ." Chó con ủy khuất kêu lên, Thiên Tỉ sững sờ giây lát, vẻ mặt hoang mang dần bình tĩnh: "Lưu Chí Hoành?"

"Ô ô ô. . ."

Vương Tuấn Khải và pháp sư trố mắt nhìn con chó, ngay cả Vương Nguyên cũng bất ngờ: "Lưu Chí Hoành?"

Ba chữ lặp lại lần thứ hai, thân thể Đô Đô hơi run rẩy.

Lưu Chí Hoành ở trong không gian tối tăm như hũ nút, ngước mắt lên chỉ thấy gương mặt phóng đại của Thiên Tỉ, chính mình lại không cử động được, phiền não than vãn vài tiếng. Cậu cư nhiên bị giam cùng một chỗ trong thân xác của con chó, trên lý thuyết là cậu chen vào giữa thể xác và linh hồn của con chó, căn bản không đủ sức điều khiển thể xác này. Cậu lắc đầu không được mà gật cũng không xong, may là Thiên Tỉ phát hiện ra.

"Mượn xác. . .hoàn hồn sao?" Pháp sư lắp bắp kinh hãi, bị Vương Nguyên trừng cho một phát: "Thiển cận, linh hồn của Lưu Chí Hoành bị cưỡng chế nhét vào xác Đô Đô."
"Lưu Chí Hoành, cậu hiện tại phải đi tìm linh hồn chủ thể, tức là Đô Đô, tìm cách quay về thân xác thật của cậu, trong vòng tám tiếng đồng hồ nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ này, cậu sẽ không thể hoàn dương được nữa." Thiên Tỉ nhíu mày, thở hắt ra: "Phải nhanh chóng."

Lúc Lưu Chí Hoành rời bỏ thân xác đến giờ có lẽ đã hơn một giờ, cần phải nỗ lực thật nhiều.

"Chúng ta đang bị thời gian rượt đuổi." Vương Nguyên thở ra một hơi, cả người nóng ran, miễn cưỡng tựa vào thân tàu lạnh ngắt để giảm bớt bức bối: "Ta. . ."

"Ta sẽ ở đây kéo dãn thời gian."

"Ngài. . .!" Pháp sư há miệng, liền bị Vương Nguyên cướp lời: "Cẩn thận."

Y cầm kiếm tiên phong dẫn đầu, nhanh chóng đi vào bóng đêm, Vương Tuấn Khải chạy theo sau, lo lắng nhìn y: "Cậu sẽ biến lại thành người cá sao?"
"Ta không biết." Không biết có thể duy trì đến lúc nào.

"Lần trước. . ."

Vương Nguyên liếc hắn, khóe mắt xinh đẹp không chút tình cảm, y nâng tay chém tới phía sau Vương Tuấn Khải, một bóng đen trượt theo thân tàu rơi xuống, biến mất.

Thấy vẻ mặt kinh hách của hắn, y khinh thường nói: "Tưởng ta sẽ gϊếŧ ngươi sao?"

Vương Tuấn Khải trầm mặc, thình lình ôm lấy Vương Nguyên từ phía sau, bàn tay phải ấm áp của hắn kéo cằm y lại, cúi đầu bá đạo hôn lên.

Phiến môi nóng bỏng ướŧ áŧ ma sát vào nhau, hắn vươn lưỡi liếm hai cánh môi mềm mại, do dự một chút, lại khiêu khích y hé răng. Ban đầu hắn còn thật cẩn thận mà thăm dò miệng y, chỉ là dò xét thôi không đủ thỏa mãn, liền lần mò tiến vào bên trong, từng chút một chậm rãi xâm chiếm địa phương kia. Hắn cắn nhẹ môi dưới của y, răng nanh sắc bén cạ cạ vào đó, Vương Nguyên hơi run rẩy, tư thế ngược ngạo khiến y khó chịu liền giãy ra, nào ngờ Vương Tuấn Khải cứ như ăn phải bùa mê, chẳng những không xấu hổ không e thẹn, mà ngược lại còn to gan lấn lướt, càng lúc càng hôn sâu, ngón tay siết cằm y đến phát đau, trên miệng thì cứ hung hăng làm việc.
"Ưʍ. . ." Y đẩy hắn ra, liền bị cắn lần nữa, tức giận muốn đánh hắn, lại phát hiện hai tay mình bị hắn nắm chặt, không cho phản kháng. Người này phát điên cái gì vậy?

Vương Tuấn Khải đột ngột tấn công khiến y trở tay không kịp, bây giờ còn rất chuyên nghiệp mà cưỡng hôn y, Vương Nguyên nhăn mày tránh né, nước bọt không nuốt kịp kéo một đường dài trên khóe môi, dính xuống cằm. Đôi mắt đen sẫm của Vương Tuấn Khải hơi híp lại, đưa lưỡi liếm lấy vệt nước bọt kia.

"Ngươi làm gì, buông. . .A!" Cổ Vương Nguyên bị hắn cắn mạnh, dấu răng mờ nhạt như ẩn như hiện sau cổ áo, y mạnh mẽ chống cự, hắn lại niết niết nhu nhu, cuối cùng để lại hôn ngân hồng thẫm.

"Mau tỉnh lại!!" Vương Nguyên đánh mạnh lên đầu hắn, Vương Tuấn Khải lập tức bất mãn trừng y. Hắn rất tỉnh táo, không phải mất lý trí giống như lần trước.
"Ngươi sao vậy?" Vương Nguyên vừa đau vừa bực: "Tự nhiên phát tình. . ."

"Tôi mà thực sự phát tình thì thế nào còn chưa đoán được." Vương Tuấn Khải bỏ lại một câu, nắm tay y. Ngư Vương trợn mắt nhìn mình bị kéo đi, nhất thời câm nín.

Ở toa tàu dây leo, pháp sư nãy giờ vẫn bị Thiên Tỉ giữ lại, giương mắt mê mang nhìn anh:

"Thiên Không Vương, tôi ở đây làm gì?"

Thiên Không Vương cười rất gợi đòn: "Bây giờ cậu có thể đi rồi."

"( ̄д ̄〃) . . . ."

Pháp sư khó hiểu đuổi theo song Vương, cào cào tóc, vì sao cậu cảm giác mình vừa bỏ lỡ một chuyện gì đó rất hay?

Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải nắm tay, trong lòng không rõ là tư vị gì.

Tám trăm năm trước gặp nhau, vì một ánh mắt một câu nói, trở thành tri kỷ. Lại vì một gúc mắc một hiểu lầm, y bị giam trong phong ấn, chờ đợi hắn quay lại.
Nếu nói là yêu, tuyệt đối không phải. Nói là thương, bọn họ còn chưa sâu đậm đến mức đó. Xưng là thích, y cười nhạt, tâm tư này y một mình ôm, một mình che giấu, hắn nào có biết được?

Thế mà kiếp này hắn chủ động tấn công y, Vương Nguyên thực sự không biết làm sao.

Vui vẻ đến quá nhanh, tạm thời không thể tiếp nhận.

Hai người đi qua các toa tàu, phát hiện người chết mỗi lúc một nhiều. Động tác của họ chậm lại, trong mắt song Vương chính là slow motion phiên bản kinh dị. Cứ tưởng tượng một cương thi có đôi mắt trợn trừng lồi ra ngoài đang chuyển mắt nhìn bạn, lúc gã đảo mắt, nhãn cầu như trái nho to lớn chầm chậm nhúc nhích, tơ máu đặc kín, con ngươi xám xịt, da mắt chùng xuống đen sì ứa nước tanh hôi.

"Vương Nguyên."

Vương Tuấn Khải đột nhiên gọi tên y, Vương Nguyên liếc nhìn hắn, chỉ thấy hắn chỉ vào một bóng người xiêu vẹo bò dưới đất, khóe miệng co giật kịch liệt:
"Là anh ta phải không?"

Chàng trai trước kia còn bảnh bao sạch sẽ, bây giờ trên người đều là máu tươi, gương mặt kinh hoàng, biểu cảm chết lặng, cơ hồ là tùy thời đều có thể phát điên.

Anh ta cúi thấp người, tứ chi co quắp, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đừng đi theo tôi. . .đừng đi theo tôi. . ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.