Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 45



Ném An Trác Thành cho Hoa Sinh Tô, Thiên Tỉ trói chặt đám tộc nhân Phong tộc đứng ở hiện trường, bắt lấy An Ngữ, cười ôn hòa:

"Đưa ta tới chỗ Phong chủ."

An Ngữ: ". . ." Hắn có thể từ chối không?

Dưới sức ép nhẹ nhàng ngọt ngào từ Thiên Không Vương, An Ngữ ngoan ngoãn đưa họ đến mật thất phòng bí mật. Hắn không làm ra hành động gì dư thừa, bởi vì hắn biết chỉ cần dùng ngón tay thì hai người này cũng có thể gϊếŧ chết hắn.

"Đại ca!" An Ngữ bị dọa không nhẹ, mắt trừng to nhìn An Thế Hải nằm gục dưới đất, trên người là phong ấn giam cầm nô ɭệ đã thất truyền từ lâu. An Thế Hải nhìn như đang ngủ, thực chất tinh thần vẫn đang rất tỉnh táo, nghe An Ngữ gọi, hắn đoán đám người Thiên Tỉ đã tới đây.

"Bên trong đó là gì?"

"Ta cũng không rõ." An Ngữ bất an nói, hắn quả thật không biết, vì độ tuổi của hắn chưa phù hợp tham quan mật thất, đây là lần thứ hai sau lễ trưởng thành hắn có thể đặt chân đến nơi này. Bởi vì tu vi không đủ nên chỉ cần đứng lâu một chút, An Ngữ liền cảm thấy hít thở không thông.


Thiên Tỉ tiện tay ném cả An Ngữ lẫn An Thế Hải ra ngoài cho Hoa Sinh Tô, một đường phăm phăm đánh bay kết giới. Màng kết giới rung động một chút, không mảy may suy suyễn.

"Kết giới này được tạo ra từ bên trong." Huyền Vũ sờ cằm, năm ngón tay thon dài thình lình biến thành móng vuốt sắc bén, cào mạnh lên kết giới. Tầng ánh sáng bị rách một mảng lớn, lượng phong linh khí tràn ra đậm đặc thơm lừng, thảo nào các trưởng lão xây dựng nơi này thành phòng tu luyện.

Huyền Vũ nheo mắt, đột nhiên cười xấu xa: "Ta có chủ ý này."

Thiên Tỉ nhìn cậu, khóe môi cong lên một cung độ hoàn hảo.

Mà lúc này, bên trong cũng đang chiến đấu rất kịch liệt. Thất - Lục trưởng lão là một đôi song sinh, ngộ tính cùng năng lực đồng bộ y chang nhau, lúc ra chiêu cũng tung ra một lúc, tốc độ không chênh lệch là mấy, cơ hồ là cùng lúc tấn công khiến Vương Nguyên có chút phiền muộn. Bên này y vừa giữ chân được Tứ trưởng lão, đôi song sinh kia đã nhảy tới quất vào người y, hai lằn roi nước lạnh toát thẳng thừng đánh xuống thân người mảnh khảnh, vốn cũng chẳng có việc gì, nếu như y không phải là người vô hồn.


Vương Nguyên sơ suất bị đánh trúng, cắn răng tung người bay lên cao, phóng ra vô số ám khí băng nhằm bình ổn cục diện. Có điều lúc ám khí băng bay ra cũng là khi y bắt đầu mệt mỏi, cổ họng ngòn ngọt phun ra một búng máu tươi.

"An Nguyên!!!"

Đại trưởng lão vừa sợ vừa giận, nhân cơ hội này muốn bắt con mồi về bên mình. Nào ngờ con mồi bị thương nhưng vẫn rất ngoan cố, liều chết né tránh bàn tay của Đại trưởng lão.

Máu của Ngư Vương có tác dụng kíƈɦ ŧɦíƈɦ khá lớn, đặc biệt là với đồng loại, mùi vị này chẳng khác nào sự cầu cứu vô hình.

Huyền Vũ cuối cùng cũng dẹp đi cái biểu tình ngu ngốc không hợp với diện mạo, gương mặt cậu đanh lại, mắt tím đen lóe lên chút tức giận.

Đám người này quả nhiên không để Tứ thú vào mắt.

Bà mẹ nó, dù phân nửa quân số Tứ thú bị đột biến lưu vong thì tôn nghiêm của bọn họ cũng không chạy mất có được không!


"Long và Xà có kết cấu huyết thống khá giống nhau." Thiên Tỉ vỗ vai Huyền Vũ: "Lên."

Lên!

Tráng nam uy vũ Huyền Vũ đại đại thoắt cái biến thành làn khói mỏng te, phiêu tán trong không khí.

Không đầy hai giây sau, bên trong truyền ra tiếng hét kinh thiên động địa, mà Thiên Tỉ ở bên ngoài xem tình hình hiển nhiên là nghe thấy hết. Anh mỉm cười, tên này rốt cuộc cũng chịu động thủ.

Ngũ trưởng lão mặt xám mày tro chật vật không chịu nổi, được song sinh đỡ dậy, bị mất hai cái chân.

Ngư Vương kinh diễm sừng sững đứng trước mặt bọn họ, tay cầm kiếm, tay cầm roi, cặp mắt lục sắc giờ có một bên nhiễm tím, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

"Phàm nhân ngu xuẩn." Hai giọng nói cùng phát ra một lúc, một trong một trầm, cực kỳ quái gở: "Xem thường Tứ thú."

Khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, Huyền Vũ trong thân thể Vương Nguyên khẽ nhếch môi, tư thái ngạo nghễ oai phong đường đường: "Phải chết!"
Kiếm khí vung lên, ba chiếc đầu rơi xuống.

Huyền Vũ nói được làm được.

Người khác vẫn tưởng Thanh Long là kẻ cao lãnh ngạo mạn tự phụ nhất, thực chất cái danh hào này nên trao cho Huyền Vũ. Gọi là Tứ thần thú, trên thực tế, một Huyền Vũ là sự dung nạp của hai dòng máu Quy – Xà hỗn tạp, nên tính cách của Huyền Vũ cũng có hai mặt. Khi là "Xà" cậu vui vẻ hoạt bát bao nhiêu, lúc biến thành "Quy", cậu sẽ tàn nhẫn khốc liệt bấy nhiêu.

Trước mặt năm người còn lại, Ngư Vương đã triệt để ma tính hóa, gϊếŧ người không kiểm soát.

"Ta liều với ngươi!!!!" Các trưởng lão gầm lên, cho dù bọn họ không vì tình đồng môn mà trả thù cho ba người kia thì cũng vì mạng sống của bọn họ. Rất dễ dàng nhìn ra, nếu không gϊếŧ chết toàn bộ tám người thì Ngư Vương chắc chắn sẽ không rời khỏi nơi này. Thậm chí khi y ra ngoài, mạng sống toàn bộ tộc nhân cũng sẽ như cá nằm trên thớt, chờ y tới gϊếŧ.
"Ma vật!!!!!"

Ngư Vương lạnh lùng lau tia máu trên miệng, đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua nơi bị sưng lên.

Y là một ma vật. . .?

Có lẽ từ khi gặp được Lam Vương, phần nhân cách ma vật này bị y áp chế không thấy tăm hơi. Nhưng chỉ cần nhiều máu, chỉ cần nhiều mù tử vong, ma tính sẽ thức tỉnh.

[Cái này không gọi là ma tính.] Giọng Huyền Vũ văng vẳng trong đầu Vương Nguyên: [Đây là tinh thần thiện chiến của một thần thú thượng cổ.]

Vương Nguyên sửng sốt.

[Đứa nhỏ.] Huyền Vũ ngập ngừng một chút: [Ngươi không chỉ có huyết thống của Thanh Long, mà còn chảy trong người khí tức Bạch Hổ.]

Sao cơ?

Bạch Hổ chẳng phải đã chết rồi ư?

Táng thân ở điện Polata, ngàn đời bảo hộ vùng đất Tây Tạng, ngủ yên ngủ yên.

[Thời gian gần đây ngươi cùng Vương Tuấn Khải có. . .khụ. này nọ í é gì không?]
. . .Ngươi chuyển chủ đề nhanh quá làm ta theo không kịp. Vương Nguyên bình tĩnh gật đầu, tuy rằng mặt không đổi sắc nhưng lỗ tai đã phiếm hồng. Huyền Vũ tặc lưỡi, nghĩ đến mình cư nhiên không nhận ra hậu duệ của Bạch Hổ thì có hơi buồn bực.

[Vương Tuấn Khải mang dòng máu của Bạch Hổ.] Thế nên khi hắn cùng Vương Nguyên. . .khụ khụ khụ, thì để lại khí tức này trên người cậu.

Thiệt là giống đánh dấu chủ quyền nha~

[Ngươi chuẩn bị một chút, ta sẽ thoát khỏi cơ thể ngươi bằng đường máu.]

Huyền Vũ chọn một vết thương trên vai Vương Nguyên, nương theo đó chạy ra. Người bên ngoài chỉ thấy một làn khói đen kịt đột nhiên bốc ra, còn tưởng đó là ma vật khống chế Vương Nguyên nên hồ hởi vùng lên đấu tranh. Ai biết được còn chưa chạm tới đám khói kia, Ngư Vương đã thẳng thừng vung kiếm chặt đứt tay họ, thủ pháp ngoan lệ vô cùng.
Huyền Vũ hiên ngang khí phách tụ thành hình người, tiêu sái xách mái tóc chấm đất của mình phe phẩy cười to: "Phong tộc cũng nghèo quá đi, phòng tu luyện thế nhưng không có một cây đèn."

"Ngươi. . .!!!"

"Để ta giúp các ngươi châm đèn cho sáng nha~"

Dứt lời, kết giới lập từ bên trong của Đại trưởng lão bị một chưởng oanh động của Huyền Vũ làm cho nứt ra, cửa chặn nổ tung, bụi bay mù mịt. Khi bọn họ hoàn hồn dùng phong linh khí bảo hộ thân thể, một người toàn thân đỏ chói mang cặp cánh lớn bước vào, mang theo ánh lửa đỏ nhảy nhót sống động.

Cả căn phòng bị chiếu chói lòa, lửa đỏ nháy mắt phóng tới bốn phía, soi rọi nét mặt mỗi người.

"Các ngươi muốn làm gì!!?" Khi không tụ tập đến ba nhân vật có tính kíƈɦ ŧɦíƈɦ cao, các trưởng lão trở nên khẩn trương, đưa mắt hỏi ý kiến Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão âm u không rõ suy tính.

"Ta đã không còn kiên nhẫn." Thiên Tỉ buông một câu nhẹ hẫng, nhưng có thể cảm nhận được phiền não rất lớn sắp không kìm được của anh: "Cho ngươi một cơ hội."

"Ta không biết." Đại trưởng lão dứt khoát nói.

"Đừng tưởng ta không biết ngươi làm gì." Thiên Tỉ không mặn không nhạt nói: "Ta sinh ra trước Vương Nguyên, trước Huyền Vũ, trước Bạch Hổ, trước cả khi Thất tộc hình thành."

Đại trưởng lão sững sờ.

"Những việc làm của ngươi, ta nắm rất rõ." Anh đưa ra lời đàm phán cuối cùng: "Thanh danh, tiền đồ, tài sản, thậm chí là cả Phong tộc. Chỉ cần ta muốn, đều có thể hủy đi."

Sạch sẽ, tiêu tán, hư không tiêu thất.

Đây chính là Chân Hỏa Chu Tước.

Đại trưởng lão trầm mặc đôi lát, gật đầu đồng ý: "Được."

Huyền Vũ nhướng mày, dễ vậy sao?
"Nhưng ta có một điều kiện."

Biết ngay là không tốt lành gì mà!

Đại trưởng lão hít sâu một hơi: "Ta muốn cùng An. . .cùng Ngư Vương nói vài câu."

Vương Nguyên lãnh đạm nhìn Đại trưởng lão: "Ta không có nhiều thời gian."

Đại trưởng lão bất đắc dĩ nhìn y, sau cùng thở dài một tiếng, mở ra thông đạo dẫn tới tòa tháp: "Các ngươi bước ra thông đạo này là có thể đến thẳng tế đàn. . ."

Thiên Tỉ không chần chừ tiến tới, nửa bước chân vừa chạm tới vạch xuất phát thì bỗng dừng lại, bởi vì Đại trưởng lão đột ngột trói chặt Vương Nguyên, đem y kéo về phía mình.

Cửa thông đạo sắp biến mất.

"Đi mau!!!" Huyền Vũ đẩy Thiên Tỉ đi, chính mình kéo giãn thông đạo, một tay túm lấy cổ Nhị trưởng lão đứng gần đó nhất, giơ lên không trung: "Thả Ngư Vương ra, một mạng đổi một mạng!!"
Đại trưởng lão đứng im không nhúc nhích, Vương Nguyên bị trói trong tay Đại trưởng lão, không có sự hỗ trợ của Huyền Vũ, y yếu đi rất nhiều, hơn nữa Đại trưởng lão biết y không có hồn phách nên đã trực tiếp chấn cho phần phách còn lại tê liệt hoàn toàn, cũng không biết tại sao Đại trưởng lão có thể làm được.

Vương Nguyên đeo mang nhiều khúc mắc, nhưng cũng biết không thể làm trễ nãi chính sự, y không thể kháng cự không có nghĩa là không thể tự bạo.

Đúng vậy, là tự bạo.

Vương Nguyên dồn hết sức lực vào đan điền, một lần nửa khởi động trận pháp tự bạo. Y trước kia từng tự bạo một lần, là khi Lam Vương chết đi, y bị giam trong kết giới không thể ra được. Lúc đó tự bạo không cho ra kết quả gì tốt đẹp, không phá được phong ấn lại còn mất đi ba phách, thực sự là. . .
Bây giờ thì y không nghĩ cách nào nữa.

Lúc Đại trưởng lão và Huyền Vũ phát hiện ra ý định của y thì đã muộn. Năng lượng Phong cực mạnh lấy Vương Nguyên là trung tâm, phát ra từng đợt sóng hung mãnh khủng khiếp, Đại trưởng lão hốt hoảng muốn bảo vệ y, lại bị đợt sóng hất tung ra ngoài, ngay cả Huyền Vũ cũng chật vật không kém.

Huyền Vũ cắn răng nắm bắt thời cơ, chụp lấy Vương Nguyên ném qua thông đạo, một mảnh tay áo bị kẹt lại giữa hai thế giới, khi thông đạo biến mất, mảnh tay áo nhẹ nhàng rơi xuống.

Đại trưởng lão như tên ngốc vồ tới ôm mảnh tay áo đó vào lòng, hai mắt trống rỗng, gương mặt già nua hiện lên vẻ đau đớn cùng cực.

Huyền Vũ đương nhiên không có tâm trạng dỗ lão già mất nết muốn độc chiếm đệ đệ này, cậu chán nản phủi phủi tay, ây, không cùng đi đến thế giới bên đó thì cũng tiếc thật đấy, nhưng không phải là không thể.
Cậu đứng dậy ra ngoài, bắt gặp hai vị thiếu gia bị dư âm đánh hôn mê thì lôi về, lại quăng cho Hoa Sinh Tô, lại trở về làm thiếu niên dương quang sáng ngời, lại tung tăng nhảy nhót như thể không có chuyện gì xảy ra.

Huyền Vũ là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống đó! ( ̄∇ ̄) /

Về phần Vương Nguyên tự bạo thể xong, kiệt lực ngã xuống thông đạo, được Thiên Tỉ tiếp được, mang về tế đàn.

Chỉ là, chờ đợi họ không phải tế đàn và Vương Tuấn Khải hồ hởi lo lắng, mà là một nam nhân tóc đen mắt đen trên người là cả một màu đen, trên gương mặt quen thuộc hiện lên hàn ý sâu sắc.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi." "Vương Tuấn Khải" nâng mắt buốt giá, cả người tản mác mùi vị tử vong nồng đậm: "Thiên. Không. Vương."

"Đúng là đã lâu không gặp." Thiên Tỉ mỉm cười đáp lễ: "Hắc. Ám. Vương."
������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������� 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.