Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Chương 50



[Nếu ta nói, ta cùng ngươi có quan hệ huyết thống thì sao?] 

Người trẻ tuổi vừa nói ra câu kia xong, mặt Vương Tuấn Khải viết mấy chữ "coi ta là con lừa sao", đôi mắt lam giông giống người kia hiện lên vẻ nghi hoặc. Người trẻ tuổi nhếch miệng cười cứng ngắc, gương mặt trắng xanh trông như bức tường bị khắc lỗi, âm dương quái khí. Vương Tuấn Khải sờ sờ mũi nhìn đối phương, ngoẹo đầu khổ sở:

"Lẽ nào ngươi là anh em cùng cha khác ông nội với ông nội ta?" Sâu trong nơi này ẩn chứa một bí mật huyết thống chủng tộc tàn khốc?

[Ngươi chẳng thú vị chút nào cả. Không hiểu sao hắn lại có thể nuôi ngươi được.]

Vương Tuấn Khải khinh bỉ nhìn y: "Không được ai nuôi nên ganh tỵ sao?"

Người trẻ tuổi im lặng nhìn trần nhà, bị hắn nói nghẹn họng luôn rồi. Y bất đắc dĩ quan sát nhóc con còn chưa đủ vây cánh mà đã muốn bay lên trời này, trong lòng có vui vẻ cũng có phức tạp, đem trộn chung một chỗ đúng là ngũ vị tạp trần.


[Ngươi đã nghe câu chuyện về con cá ở hồ nước của Hàn Tương Tử chưa?]

Vương Tuấn Khải ngẩn người.

[Tương truyền ngày xưa cá chép trong hồ nước của Hàn Tương Tử rơi xuống trần gian, thu thập linh khí, trải qua ngàn năm tu luyện rốt cuộc có thể lấy hình dạng con người đi lại khắp nhân giới. Y yêu phải một người, nhưng lại không có cách nào ở cùng một chỗ sinh sống với người nọ mãi mãi, bởi vì con người sẽ phải già đi, mà y thì không. . .Cho nên y quyết định dùng một nửa tu vi của mình, đổi lấy mối duyên truyền kiếp của cả hai người, dù cho người kia có đầu thai bao nhiêu kiếp, bọn họ cũng vĩnh viễn cũng không tách ra. . .]

"Ngươi chính là con cá đó?"

Nụ cười trên môi mỹ nhân tắt ngóm. Y dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn, nếu đã biết y chính là con cá năm ấy thì chí ít cũng biết hắn là truyền nhân của y, vì cớ gì gọi trống không như vậy? Nhi đồng thời nay một chút phép tắc cũng không có!


Quả nhiên con nít lớn lên không dễ thương gì hết!

"Ta vốn là Lam Vương chuyển thế, sao mà có quan hệ ruột thịt cùng ngươi được chứ?" Nói đi nói lại đều thấy rất mâu thuẫn mà?

[Ngươi cũng biết mình là Lam Vương sao.] Người trẻ tuổi xì một tiếng coi thường: [Ngươi căn bản là cướp thân thể của hậu duệ nhà ta, còn mạnh miệng.]

"Sao chứ?"

[Năm đó ở Vong Xuyên Thủy, đến lượt hậu duệ ta đầu thai đến kiếp người, tên chết toi nhà ngươi từ đâu nhảy tới cướp canh Mạnh Bà của nó, khiến nó lang thang làm du hồn bao nhiêu năm. . .] Y trừng mắt: [Sau đó thì sau? Cướp thân xác của nó, trở thành hậu duệ Vương tộc đời thứ một trăm năm mươi bảy. Ta cho ngươi biết, linh hồn con người đối với thân thể chính mình rất mẫn cảm, nếu bị cướp đi rồi nhất định sẽ quấn lấy không buông.]


Vương Tuấn Khải ngốc lăng, sực tỉnh híp mắt lại, bĩu môi: "Dù người nọ có đến đòi cũng còn đâu mà lấy. Còn có, ngươi gọi ta đến đây là để đòi lại thân xác cho cháu ngươi sao? Vậy nằm mơ đi!"

Người trẻ tuổi tựa hồ không ngờ hắn lại có tính cách ác liệt như thế, sửng sốt một hồi rồi đồng dạng bĩu môi y hệt hắn, cáu kỉnh: [Nó mới không cần. Ta là sợ nó dính lấy ngươi làm chậm trễ việc lớn của ngươi thôi.]

"Yên tâm, ước nguyện cả đời ta là cưới được Vương Nguyên, đêm qua coi như. . .Tâm nguyện hoàn thành." Mặc dù kết thúc không được HE cho lắm.

[. . . .Xú tiểu tử. Ngươi có biết nó là ai không?]

"Quan trọng sao?"

[. . . . . . .Ta thật không hiểu sao hắn lại muốn nuôi ngươi chứ!!!!]

Vương Tuấn Khải đương nhiên hiểu "hắn" trong miệng người nọ là ông nội Vương của hắn. Ông nội đã sớm biết hắn không phải "cháu" chính tông của mình sao? Hắn nheo mắt nhìn nhìn người trẻ tuổi kia, cảm giác hình như kẻ này cùng ông nội có quan hệ không bình thường.
Chẳng lẽ ông nội chính là phàm nhân còn lại trong câu chuyện cẩu huyết đầy đầu chém phát nào chặt phát ấy?

Vương Tuấn Khải rùng mình, thiện tai, các vị tiền bối bớt máu chó cho thiên hạ thái bình. . .

[So với Lam Vương uy mãnh ngày xưa, ngươi thật không bằng một góc hắn.] Người trẻ tuổi chán nản nói, nửa khiêu khích nửa phê bình, trên mặt ý vị thâm trường, hoài niệm sâu xa: [Nhớ năm đó. . .]

"Cắt cắt, kịch bản này cũ rồi, có thể lược bỏ cảnh này." Vương Tuấn Khải phóng ra mười hai cái băng đao cắm phập lên mười hai đầu lâu, phẩy phẩy tay: "Có gì cứ nói thẳng, so với giáo viên ta thích luật sư hơn, trực tiếp vào vấn đề." Không lải nhải dài dòng, mà cứ lơ lửng ở đâu đâu (ノ ̄ー ̄)ノ

[. . . ] Con nít thời nay thiếu kiên nhẫn quá nha. . .Người nọ hít sâu một hơi, đồng tử màu lam tràn ra chút sắc vàng: [Ngươi có muốn ra khỏi đây không?]
. . . Vương Tuấn Khải khó chịu nhìn y, nhếch mép lầm bầm: "Nói nửa ngày thì ra là ngươi muốn ra ngoài? Xin lỗi, ngươi tìm nhầm người rồi. Ta không có thần thông tới mức đó."

Ngươi trẻ tuổi trợn trắng mắt, nếu như y là con người có lẽ huyết khí trào ngược lên não, đột quỵ tức chết rồi: [Đừng có suy bụng ta ra bụng người! Ngươi nghĩ ai cũng xấu xa như ông nội ngươi sao? Vương bát đản!! Ông nội ngươi là Vương bát đản, ngươi là Vương bát đản, cả nhà ngươi là Vương bát đản!!!!]

". . ." Hắn lười cãi quen rồi.

Không hiểu là do quá giận dữ hay thực sự là máu trào lên não, sắc mặt người nọ tựa hồ hồng lên một chút, ánh mắt khô khan cứng nhắc ban đầu cũng dần có sinh khí, linh động không ngừng. Y mắng xong rồi, liền nhíu mày, thật lâu sau mới lạnh giọng nói:

[Gϊếŧ ta đi.]
Vương Tuấn Khải: ". . ." Tình huống gì đây trời?

Y nhận ra sự nghi ngờ của Vương Tuấn Khải, dứt khoát nhắm mắt: [Ta nói, gϊếŧ ta đi.]

"Cái. . ."

[Muốn ra khỏi đây trước hết phải khởi động huyết chú, cũng chính là giàn tế dưới chân ngươi. Sau đó dùng máu của bán thần tưới ướt giàn tế, cánh cửa giam giữ Hắc Ám sẽ xuất hiện.]

"Ta muốn nghe rõ ràng một chút. . ."

[Thời gian không còn nhiều.] Trong giọng nói của y lộ ra mệt mỏi, khẩn trương, sợ hãi, và cả thất vọng: [Ta chính là chìa khóa mấy năm nay Hắc Ám cài ở đây, chỉ cần gϊếŧ ta, ngươi và Hắc Ám sẽ gặp nhau.]

"Ta. . ."

[Tới lúc đó, đánh một trận thống khoái, coi như là trả thù cho ta.]

Vương Tuấn Khải ngẩn người, cau mày: "Thời gian không còn nhiều là sao?"

Xú tiểu tử! Ta hy sinh oanh liệt như vậy mà ngay cả một câu nói an ủi khích lệ cũng không có! Người trẻ tuổi trừng a trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi: [Vợ yêu dấu của ngươi sắp lập Thất linh trận.]
"Thì sao?"

[Ngươi cũng biết Thất linh trận dùng để khống chế Hắc Ám.]

"Ừm?"

[. . .Mà ngươi và Hắc Ám căn bản có chung hồn phách, nếu Thất linh trận có thể phong ấn Hắc Ám, thì cũng có thể phong ấn ngươi!]

Lời lẽ của y không đanh thép, nhưng nội dung câu nói có chút 囧 khiến Vương Tuấn Khải á khẩu giây lát, trong thời gian ngắn không tiêu hóa kịp. Hắn há há miệng, đúng là hắn không có ngẫm lại chuyện này.

[Thế nào? Muốn đợi người tình nhỏ bé đến gϊếŧ mình?]

"Vương Nguyên sẽ gϊếŧ Hắc Ám??"

[Nếu đặt ngươi nằm trong hoàn cảnh của y, ngươi nghĩ kẻ nào có thể giam giữ Lam Vương mà không chừa một dấu vết nào?]

Vương Tuấn Khải phức tạp nhìn y, người này có thể nghĩ tới, đương nhiên Vương Nguyên cũng có thể nghĩ tới.

. . .

. .

.

Vương Nguyên ngồi xổm xuống đất, sờ sờ nơi đã từng là cửa mộ cổ lần trước, trong mắt đều là buốt giá.
"Nếu quá trình khởi động trận pháp xảy ra vấn đề, bọn họ. . ." Y nhìn về phía năm người đang thảo luận về trận pháp cách đó không xa, không quay đầu nói: "Bọn họ, nhờ ngươi."

"Được." Thiên Tỉ vẫn là bộ dáng nhã nhặn cười cười, nhìn không ra anh suy tính cái gì.

Vương Nguyên đã nghĩ kỹ rồi, lần này khởi động trận pháp chủ yếu để tìm thấy Hắc Ám, tìm thấy Hắc Ám cũng có nghĩa là cơ hội Vương Tuấn Khải xuất hiện gần đó tăng cao. Ngoài Hắc Ám Vương ra, y thực sự không nghĩ được là ai đủ năng lực bắt cóc hắn tại cung điện dưới lòng đất.

Nếu biết trước thuấn di ra khỏi đó sẽ không còn thấy Vương Tuấn Khải nữa, y tình nguyện cùng bị giam với hắn.

"Vương Nguyên."

Thiên Tỉ thình lình lên tiếng, âm thanh nhẹ hẫng rơi vào khoảng không: "Nếu không phải đường cùng, đừng gϊếŧ Hắc Ám Vương."
"Ta biết."

Thiên Tỉ mỉm cười: "Nếu ngươi thực sự gϊếŧ chết gã, hãy cùng Vương Tuấn Khải đầu nhập luân hồi."

Không trường sinh bất tử, nhưng có thể cùng hắn trọn đời trọn kiếp mà không cần quan tâm cái gì là Hắc Ám, cái gì là ma pháp. Kiếp này ngắn ngủi, thì yêu đến kiếp sau, kiếp sau ngắn ngủi, tiếp tục yêu đến kiếp sau kiếp sau nữa, hay làm một đôi hồn ma du ngoạn khắp nơi cũng được.

Vương Nguyên đứng dậy, tóc ngân bạch như suối thác tràn qua bờ vai đơn bạc, thân người dưới ánh bình minh của ngày mới nhuốm màu trầm lặng, tựa hồ y đã đứng như vậy mấy chục năm, mấy trăm năm, dài đến nổi không đếm được hết bao nhiêu ngày.

Mười ngón tay thon dài xanh xao bắt ấn liên tục, động tác nhuần nguyễn thuần thục, bảy nguyên tố tán loạn xung quanh, dưới mặt đất nổi lên một vòng tròn rộng bao bọc bảy người, vệt sáng chói lọi nhảy múa khắp nơi.
"Khởi động Thất linh trận. Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi. Thần sử bốn phương tám hướng, tụ hội về đây, thân là vật dẫn, máu là huyết khế, cấp cấp như luật lệnh!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.