Không thoải mái, Tiểu Nam bắt đầu phát giận. Loạn đạp cái đùi nhỏ, kêu to.
“Em mặc kệ, em muốn rắn biển đi vào, em muốn! Em muốn!”
Tiểu Nam vô tình đá trúng chốt mở vòi sen trên tường, nước liền phun xuống.
“Tiểu Nam!”
Hải Thiên Lam cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ thân thể nhân ngư khác với nhân loại, anh đang lo lắng Tiểu Nam sẽ bị thương, không nghĩ tới Tiểu Nam lại thích dương v*t của anh quấy trong cơ thể bé.
Cung kính không bằng tuân mệnh.
Ôm sát đôi chân đang mở ra của Tiểu Nam, đem dương v*t của mình nhét vào cái lỗ nhỏ chật hẹp dưới thân bé.
Hải Thiên Lam dỗ dành nhân nhi đang khóc nháo trong lòng.
“Tiểu Nam ngoan, không cần phát giận, em xem, rắn biển của ca ca đã chui vào trong lỗ nhỏ của em rồi này.”
Tiểu Nam nhìn bộ dáng thứ đang nằm trong mông mình qua gương.
Đại nhục bổng của Hải Thiên Lam đem lỗ nhỏ dưới thân Tiểu Nam căng lớn đến mức không tưởng. Nộn bích gần như trong suốt bao quanh dương v*t đen tím đến sung huyết.
“A! A! Chính là chỗ đó, em muốn rắn biển của anh dùng sức cọ cọ gãi ngứa cho em.”
Mỗi khi dương v*t của Hải Thiên Lam thúc tới nơi tận cùng bên trong, xoay tròn chặt chẽ đè ép lên lối vào, Tiểu Nam mới có thể thỏa mãn rên rỉ.
Hải Thiên Lam cũng không rõ mình đã làm bao lâu, chỉ biết đến khi hai tay dần dần vô lực phải buông chân Tiểu Nam xuống, mới ở trong cơ thể bé bắn ra một lần lại một lần, rốt cục cũng đút no cái miệng nhỏ ham ăn nọ.
Không biết khi nào thì chân Tiểu Nam đã bị nước vòi sen xối vào, biến trở về cái đuôi cá màu lam quang xinh đẹp, khẽ cọ cọ xát xát lên đùi Hải Thiên Lam.
Tiểu Nam giờ mới cười, xem ra rốt cục cũng thỏa mãn.
Hải Thiên Lam hí động một tiếng, bắn ra chút tinh hoa cuối cùng.
Đem vật cứng rời khỏi, anh lúc này mới nhìn thấy rõ, hai chân Tiểu Nam biến lại thành cái đuôi, hậu đình nho nhỏ cùng tiểu nhục nha đáng yêu cũng chẳng biết đã giấu đi đâu mất.
Thì ra cái đuôi trước sau đều có một khe hở hẹp, bên trong hình thành một cái buồng nhỏ, nhục nha cùng nụ hoa đáng yêu liền núp ở bên trong, trách không được Tiểu Nam nói lúc cái đuôi hiện ra muốn xem nhục nha của mình thì phải đè đuôi xuống.
Thiết nghĩ có lẽ do sinh vật dưới biển quá nhiều, nhân ngư sợ bộ vị yếu ớt của mình sẽ bị công kích, cho nên trải qua ngàn vạn năm tiến hóa, quanh khu vực đó mới hình thành kết cấu bảo hộ như vậy.
Sự huyền bí trên thân thể nhân ngư còn rất nhiều điều chưa được khai thác a.