Hải Thiên Lam dựa vào tảng đá, phun nước biển còn ứ trong dạ dày ra, nhân ngư Tiểu Nam ngồi ở chỗ nước cạn hỏi cậu.
“Anh có ổn không?”
“Khá tốt, may mà rốt cục cũng tới bờ.”
Nhân ngư Tiểu Nam nhìn bãi biển hoang vắng.
“Một mình anh ở đây có thấy sợ không?”
“Nói thật, có! Bất quá chờ ngày mai trời vừa sáng là anh có thể tới làng chài gần đây mượn cái điện thoại liên hệ với người nhà. Nếu em muốn trở về vậy đi đi.”
“Nói thật a! Buổi tối em cũng không dám về nhà, lúc này đại dương rất nguy hiểm, em sợ.”
“Vậy phải làm giờ? Hay đợi tới hừng đông sáng mai em hẵng đi.”
“Cũng tốt, chúng ta có thể làm bạn với nhau, buổi tối chắc sẽ không sợ lắm, bất quá papa mama nhất định sẽ lo.”
Nhân ngư Tiểu Nam dịch cái đuôi dựa vào gần bên người Hải Thiên Lam.
Hải Thiên Lam rốt cục thấy được dáng vẻ đầy đủ của Tiểu Nam.
Từ eo trở lên giống người, từ eo trở xuống lại phủ kín mảng màu lam gì đó, phía cuối còn gắn một cái đuôi cá xinh đẹp.
Hải Thiên Lam ban đầu nghĩ mảng màu lam kia chắc là vẩy cá, nhưng sau khi đượcTiểu Nam đồng ý cho sờ sờ, mới nhận ra không phải, mà là thứ gì đó giống như làn da vậy, chỉ có điều khá nhẵn bóng, phần còn lại của cái đuôi thì có một lớp màng tựa chân vịt. Góc phía trên chính là đầu ngón chân của Tiểu Nam, Hải Thiên Lam mới sờ một chút, Tiểu Nam đã bắt đầu cười, bé thấy nhột a, xem ra xúc giác nơi đó rất mẫn cảm.
Gió biển thổi qua lớp quần áo ướt đẫm, so với ngâm mình ở trong nước còn lạnh hơn, Tiểu Nam đã xuống biển giữ ấm, thấy Hải Thiên Lam run rẩy, liền hỏi cậu có muốn xuống cùng sưởi ấm hay không?
Hải Thiên Lam đã thề không bao giờ… xuống nước nữa, cái loại cảm giác chìm vào đáy biển tạo thành mối uy hiếp sinh mệnh này cứ lởn vởn trong đầu cậu. Cậu thà bị cảm, cũng không muốn nhớ lại cái cảm giác sắp chết này.
“Không cần! Anh nghĩ mình sau này cũng không bao giờ xuống nước nữa.”
Tiểu Nam nhìn cậu lạnh đến phát run, liền rời khỏi mặt nước, ngồi lên đùi cậu, ôm lấy cậu.
“Nhân ngư có thể tự điều tiết nhiệt độ cơ thể, thế này… anh có cảm thấy đỡ hơn không?”