Hải Thiên Lam đứng ở dưới nhai nhìn biển rộng rất lâu, thuận miệng hỏi:
“Nhân ngư sau khi chết có phải thật sự sẽ hóa thành bọt biển không?”
Những người đứng phía sau anh ai cũng không trả lời. Chỉ có thể nhìn theo Hải Thiên Lam lặng lẽ thong thả quay lên Huyền Nhai, đang lúc mọi người không biết anh muốn làm gì, Hải Thiên Lam đột nhiên từ trên Huyền Nhai nhảy xuống.
“Tổng giám đốc!”
Bi thương cực hạn đến chết tâm, mười lăm năm chờ đợi dài đằng đẵng đã làm hao mòn tất cả kiên nhẫn mà anh có.
Ngay tại thời điểm anh thật vất vả mới nhem nhóm lên chút hy vọng về tương lai tốt đẹp cùng Tiểu Nam, ngay tại thời điểm anh tưởng rằng mình đã tìm được cứu chuộc, tất cả lại thoáng chốc tan thành mây khói. Mất đi Tiểu Nam, Hải Thiên Lam cũng hoàn toàn mất đi ý nghĩa cùng dũng khí sống sót.
Trong lòng lẩm nhẩm:
“Tiểu Nam, anh yêu em, anh nguyện ý cùng em táng thân cùng nơi biển rộng, nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ không rời xa em nữa.”
Hải Thiên Lam nhắm mắt lại, tùy ý để mặc dòng nước kia đem anh cuốn tới bất cứ đâu.
Đột nhiên cảm giác có một thứ mềm mại gì đó dán lên miệng mình.
Mở to mắt, là Tiểu Nam.
Hết thảy tựa như trở lại ngày đó của mười lăm năm trước, Tiểu Nam nhíu mày ý bảo chính anh bơi theo. Tiểu Nam đang định kéo anh đi, thế nhưng kéo không nổi.
Hải Thiên Lam hiện tại cái gì cũng không cần, vươn tay ôm lấy Tiểu Nam. Tiểu Nam tức giận đập cái đuôi, làm gì vậy, bé đang định đem anh lôi lên mặt biển, Hải Thiên Lam lại muốn ôm bé chìm xuống phía dưới.
Đột nhiên có người từ phía sau đánh Hải Thiên Lam một cái, rất mạnh, trực tiếp đánh anh hôn mê luôn.
Nhân ngư bà bà kéo Hải Thiên Lam lên bờ. Bày ra vẻ mặt rất khó coi, tức giận mắng:
“Tiểu Nam, người lục địa này đầu óc có phải bị chập mạch hay không hả? Muốn chết sao? Đáng ra vừa nãy cháu không nên cứu hắn.”
“Đại ca ca nhất định là nhảy xuống tìm cháu, bà bà tự dưng đánh ảnh làm chi.”
“Không đánh mê hắn, hắn có thể buông tay sao? Không buông tay sao đem hắn lôi lên bờ được?”