Nhân Ngư Truyền Thuyết

Chương 2: Điều ước thành hiện thực, gặp hoàng dược sư



– Người đâu, Mạc Lệ Á đi đâu rồi? – Sau khi nghe được lời của Mẹ Hi Đặc, Hải thần liền lập tức chạy tới cung điện của Mạc Lệ Á, lại đã sớm không thấy bóng dáng của nàng, tất cả thuộc hạ ngư tộc (tộc cá) đều không có phát hiện nàng, ngay cả dùng hải kính có thể quan sát hết tất cả trong biển cũng đều không tìm được Mạc Lệ Á, việc này làm cho cả thuỷ cung đại loạn, mọi người đều lo lắng cho công chúa vô cùng đơn thuần thiện lương lại có chút tuỳ hứng này.

Lúc Hải thần mỏi mệt trở lại cung điện của Mạc Lệ Á, nhìn viên Dạ Minh châu đã bị vỡ nát kia, dường như nghĩ đến cái gì, hắn mệnh lệnh tất cả binh lính đi tìm người trở về, nói cho mọi người Mạc Lệ Á chỉ là rời khỏi một khoảng thời gian, rất nhanh sẽ trở lại thuỷ cung, tuy rằng trong lòng mọi người vẫn không yên như cũ, nhưng là cũng chỉ có thể nghe lời nói của Hải thần, chờ đợi trong thuỷ cung.

———- Phân cách tuyến ———-

Mạc Lệ Á chậm rãi tỉnh lại, phát hiện chính mình không ở trong cung điện của mình, mà là nằm ở một vùng biển xa lạ, nàng ngạc nhiên phát hiện không thấy thuỷ cung.

– Mẹ Hi Đặc…. Phụ vương…… Mạn Thiến… – Mạc Lệ Á kêu tên những người quen thuộc nhất, nhưng không được đến trả lời. Mạc Lệ Á chưa bao giờ rời khỏi bọn họ đã bắt đầu có chút sợ hãi, tuy rằng nàng quật cường không cho phép mình khóc, mặc dù nàng đã cố nén sợ hãi, nhưng thân thể vẫn hơi run run như cũ.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng nhạc uyển chuyển động lòng người, tuy rằng không biết là bản nhạc gì, nhưng là đã dần dần xua đuổi nỗi sợ hãi trong lòng nàng, nàng cúi đầu phụ hoạ theo tiếng nhạc, dùng tiếng ca động lòng người nhất của nàng hát lên theo tiết tấu của giai điệu, âm thanh vang xa không ngừng, Mạc Lệ Á cẩn thận tránh ở mặt sau một tảng đá ngầm, lén lút lộ ra mặt biển, mấy trăm năm nay nàng chưa từng trồi lên mặt biển qua, cái mũi nho nhỏ bị một mùi hoa thoang thoảng hấp dẫn, nguyên lai đây là mùi hoa trên sách viết, thật sự là rất dễ nghe, nàng xem hoa đào đầy mắt, đột nhiên tò mò lên, tất cả những gì trước mắt, sao lại giống như đảo Đào Hoa trong sách miêu tả, chẳng lẻ người thổi tiêu là Hoàng Dược Sư sao?

– Ngươi là ai? – Trên đá ngầm không biết khi nào đã có một người vẻ mặt lãnh nghiêm (lạnh lùng + nghiêm túc) đứng, trường bào màu xanh, bên thắt lưng đeo một cẩm nang màu xanh đen, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy tà khí, môi mỏng hơi giơ lên một mạt lãnh ý, Mạc Lệ Á không có trả lời, chỉ là si ngốc nhìn hắn trên đá ngầm.

– Phụ thân, nàng thật là đẹp quá! – Bên cạnh người mặt lạnh có một tiểu cô nương xinh xắn lanh lợi, đẹp như tranh vẽ đang cười khanh khách.

Bây giờ Mạc Lệ Á mới phản ứng lại, nàng vui sướng hỏi:

– Ngươi là Hoàng Dược Sư?

Vẻ mặt Hoàng Dược Sư đột nhiên trầm lại, lạnh lùng nhìn nữ nhân trong nước, tuy rằng chỉ nhìn thấy mặt nàng, lại phong thái yểu điệu, giống như tiên nữ vậy, bộ dạng đủ để điên đảo chúng sinh.

Mạc Lệ Á thấy hắn không có phủ nhận, mừng rỡ dùng đuôi cá xoay tròn trong nước, nhìn vẻ mặt lãnh ngạo (lạnh lùng + cao ngạo) của Hoàng Dược Sư, ngũ quan tuấn mỹ, dáng người cao ngất, khí độ như vậy tuyệt đối không kém cỏi so với phụ vương.

– Ta sẽ lại đến gặp ngươi. – Nghĩ đến đuôi cá của mình, Mạc Lệ Á không có lập tức nhảy ra khỏi mặt biển, tuy rằng rất muốn ở bên cạnh hắn.

– Chờ ta. – Mạc Lệ Á không quản người phía sau kêu gọi, hiện tại nàng đã vui vẻ đến mực không thể kềm chế được.

——— Phân cách tuyến ———-

– Phụ thân, nàng là ai vậy, sao nàng có thể bơi nhanh như vậy a! – Hoàng Dung không vui đứng ở trong nước, Mạc Lệ Á là mỹ nhân ngư sinh hoạt trong nước hơn trăm năm, tốc độ bơi lội làm sao con người có khả năng đuổi theo được đâu.

Hoàng Dược Sư không nói lời nào nhìn về phương xa, càng làm cho hắn kỳ quái là, cái nữ nhân kia thế nhưng đã bơi lâu như vậy cũng không có trồi lên mặt nước để thở, tuy rằng chính mình không tin cái quỷ thần gì, nhưng là, nếu là người thì cho dù có nội lực mạnh bao nhiêu cũng vẫn cần thở để sống, mà chính mình nhìn xung quanh mặt nước này, nhưng không có phát hiện bóng dáng của nàng.

– Phụ thân, lúc nãy khẳng định người ca hát là nàng, nàng thế nhưng không sợ Bích Hải Triều Sinh khúc, còn có thể phụ hoạ theo âm nhạc, thật là không đơn giản. – Hoàng Dung chuyển động mắt to nhìn Hoàng Dược sư.

– Mau lên đây, đừng để bị cảm lạnh. – Vừa dứt lời, Hoàng Dược Sư liền xoay người đi, Hoàng Dung nghi hoặc nghe lời đi lên bãi biển, mặt y phục ẩm ướt nhìn bóng lưng của phụ thân.

———- Phân cách tuyến ———-

Mạc Lệ Á bơi tới chỗ mình vừa tỉnh lại, nhìn chung quanh muốn tìm cung điện của chính mình cho đến khi thân thể kiệt sức vẫn không tìm được gì, đành phải tuỳ ý kéo chút rong biển lại làm thành nệm, mệt mỏi mà ngủ. Lúc tỉnh lại, phát hiện chung quanh đã có không ít con dân dưới biển khác tộc, thế này mới nhanh chóng sửa sang lại mái tóc thật dài ngồi trên rong biển nhìn bọn họ.

– Ngài là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết? – Một con cá voi mập mạp vội vàng hỏi.

Mạc Lệ Á gật đầu, buồn bực trong lòng, chẳng lẽ nơi này không có mỹ nhân ngư sao.

– Trời ạ, mỹ nhân ngư thật sự đẹp quá. – Đám cá chung quanh sợ hãi than nói.

Mạc Lệ Á kỳ quái hỏi:

– Chẳng lẽ các ngươi chưa từng gặp qua mỹ nhân ngư sao? Phụ vương mỗi trăm năm đều đi tuần tra các hải vực, sao các ngươi lại có thể chưa gặp qua đâu?

– Chỗ này của chúng ta chưa bao giờ gặp qua, chẳng lẽ, chẳng lẽ ngài là công chúa? – Cá voi mập vội vàng nói.

– Đúng vậy, phụ thân ta là Hải thần bệ hạ, ta là nữ nhi duy nhất của ông, công chúa Mạc Lệ Á, nhưng là, ta rất kỳ quái sao chính mình lại đột nhiên đến nơi này đây, ngày hôm qua ta vẫn còn ở trong cung điện của mình. – Mạc Lệ Á nhỏ giọng hỏi, tuy rằng trong mắt còn có chút sợ hãi, nhưng là trên mặt vẫn lộ ra vẻ rụt rè cùng tôn quý mà công chúa nên có.

– Công chúa tôn kính, ta là Đạt Lễ, người bảo vệ của mảnh hải vực này, tuy rằng không biết tại sao công chúa lại đến chỗ của chúng ta, nhưng mà, chúng ta vẫn chịu ngài sai khiến như cũ, dấu hiệu vương tộc trên cổ tay ngài làm cho chúng ta tâm phục khẩu phục, đây là bằng chứng lưu truyền xuống từ trăm ngàn năm trước. – Cá voi mập quỳ xuống kế bên nàng, vô cùng tôn kính nói. Tất cả các tộc dân trong biển cũng đều tâm phục khẩu phục quỳ xuống, không dám nhìn thẳng Mạc Lệ Á.

– Không cần như vậy, các con dân trong biển, sự thành kính của các ngươi làm cho ta phi thường cảm động, các ngươi vẫn giống như trước kia đi, không cần hành đại lễ như thế với ta, ta sẽ hát một ca dao cầu nguyện cho các ngươi. – Mạc Lệ Á nhìn tất cả tộc đàn trong biển đều thần phục trước mặt mình, tuy rằng cảm giác được vinh quang vô cùng, nhưng cũng có chút bất an, không có phụ vương bên người, chính mình căn bản là không thể thống trị bọn họ, vẫn là nên làm bọn họ sống như trước đây vậy, nên làm cái gì thì làm cái đó, nàng không hi vọng sẽ gây rắc rối gì cho mảnh hải vực này,

– Công chúa tôn kính, xin cho Đạt Lễ theo bên người của ngài, làm tôi tớ của ngài.

– Không không, không cần, ta chỉ thích một người tự do trong biển, như vậy đi, chờ khi ta gọi tên của ngươi thì ngươi mới đến, được chứ?

– Tuỳ thời nghe theo ngài phân phó.

– A…Ô….A….Ô…. – Mạc Lệ Á dùng ngữ điệu cầu nguyện, hát bài hát chúc phúc, tất cả hải tộc ở trong tiếng ca dần dần bơi về lĩnh vực của chính mình, chỉ có Đạt Lễ tiếp tục ở lại.

– Đạt Lễ, ngươi cũng đi làm việc của mình đi, tiếng ca của ta có thể xuyên qua toàn bộ hải vực, ngươi có chức trách của chính mình, đừng vì ta mà làm trễ nãi. – Mạc Lệ Á mỉm cười lấy tay nâng lên vây cá của Đạt Lễ, cho hắn một nụ hôn chúc phúc, sau đó phất tay để hắn rời đi, Đạt Lễ cẩn thận di chuyển thân hình mập mạp, lưu luyến không rời bơi về phía bên kia biển lớn kia.

– Phụ thân, người nghe được không, vừa nãy trong biển dường như truyền đến tiếng nhạc rất dễ nghe, tuy ràng nghe không được là bài nhạc nào, bất quá giọng ca thật là hay quá a! – Hoàng Dung đứng trên tảng đá ngầm lúc mới gặp Mạc Lệ Á, nhìn biển lớn nói.

– Ân. – Hoàng Dược Sư nhìn biển lớn, vô ý thức trả lời lại, lẳng lặng nghe tiếng ca dưới đáy biển, mãi cho đến khi tiếng ca dừng lại mới rời đi.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.