Hoàng Dược Sư đi đến trong rừng trúc, chỉ thấy Âu Dương Phong và Hồng Thất Công đều dẫn theo người của mình chia làm hai bên, bình tĩnh nói:
– Tiểu nữ công dung ngôn hạnh* mặc dù không phải xuất chúng, Phong huynh cùng Thất huynh không chê, lại còn dẫn hiền chất* và cao đồ đến cầu hôn, làm cho huynh đệ ta thật khó xử, nay chỉ phải ra ba đề thi, khảo hai vị thế chất. Vị nào tài cao học rộng, tiểu nữ liền gả cho người đó, huynh đệ ta quyết không thiên vị.
* Hiền=ngoan, chất=cháu. Cháu ngoan.
Công: nữ công, gia chánh phải khéo léo. Tuy nhiên các nghề với phụ nữ ngày xưa chủ yếu chỉ là may, vá, thêu, dệt, bếp núc, buôn bán, với người phụ nữ giỏi thì có thêm cầm kỳ thi họa.
Dung: dáng người đàn bà phải hòa nhã, gọn gàng, biết tôn trọng hình thức bản thân
Hạnh: Tính nết hiền thảo, trong nhà thì nết na, kính trên nhường dưới, chiều chồng thương con, ăn ở tốt với anh em họ nhà chồng. Ra ngoài thì nhu mì chín chắn, không hợm hĩnh, cay nghiệt
Âu Dương Phong cùng Hồng Thất Công đều gật đầu khen ngợi.
– Phụ thân, là ba đề thi như thế nào? – Hoàng Dung vội vàng hỏi, lại làm Hoàng Dược Sư đưa qua một cái mặt lạnh, đành phải im lặng không lên tiếng lui về sau lưng hắn.
– Một là đấu võ, hai là đấu nhạc, ba là văn chương, các vị thấy thế nào. – Hoàng Dược Sư nhìn nữ nhi tâm đã sớm bay đến trên người Quách Tĩnh, trong lòng không khỏi bực mình, tốt xấu gì cũng do mình một tay nuôi lớn, sao lại không một chút lưu luyến nào, luôn nghĩ đến người khác.
——— Phân Cách Tuyến ——–
Mạc Lệ Á đứng trong phòng khách không chút lo lắng gì bên ngoài, dù sao kết quả đã sớm biết rõ, nàng cần gì phải phiền lòng, rất nhàm chán, hai ngày này trên đảo có không ít xà, thật đúng xinh đẹp, Mạc Lệ Á một chút cũng không cảm thấy sợ hãi.
Chỉ thấy một con rắn hổ màu vàng kim đi đến trên ghế, Mạc Lệ Á vuốt ve đầu nó, cảm thấy thân thế nó trơn lạnh giống như đuôi cá vậy.
– Tiểu đáng yêu, ngươi từ đâu đến a? – Mạc Lệ Á nhẹ giọng hỏi.
– Ta đến từ Bạch Đà Sơn ở Tây Vực, là do Tây Độc Âu Dương Phong nuôi dưỡng. – Tiểu kim xà có chút ngại ngùng trả lời.
– Thật đáng tiếc a, nếu ngươi có thể làm sủng vật của ta thì tốt biết mấy! Ngươi thật sự rất đáng yêu. – Mạc Lệ Á tiếc nuối nói.
– Nếu ngài thích, ta có thể ở lại, dù sao hắn có rất nhiều xà, thiếu một mình ta hẳn là sẽ không phát hiện đi!
– Thật sự sao? – Mạc Lệ Á vui vẻ lôi kéo đuôi rắn của nó, đây là thói quen từ lâu của nàng, thích nhất kéo cái đuôi.
Tiểu kim xà cũng vui vẻ gật gật đầu, Mạc Lệ Á đọc chú ngữ, để lại trên trán nó một ấn ký hình trăng khuyết bảy màu, giống như Bỉ Ngạn vậy, chỉ là khéo léo hơn, làm cho tiểu kim xà nhìn qua thiếu vài phần lệ khí lại hơn vài phần đáng yêu.
– Kia sau này ta gọi ngươi là tiểu đáng yêu đi! – Mạc Lệ Á nhìn nó trườn lên đỉnh đầu mình. tuỳ ý kéo xuống một ít tóc, để cho nó cuốn lấy, từ xa nhìn lại giống như một chùm tóc màu vàng kim, cực kỳ xinh đẹp.
– Mạc tỷ tỷ, ra đây nhanh lên a! Đấu nhạc đã sắp bắt đầu. – Hoàng Dung nhanh chóng đi vào phòng khách, một chút cũng không chú ý tới Mạc Lệ Á vẫn vẻ mặt ủ rũ như cũ.
– Muội đi đi, ta sẽ ra liền, đừng có gấp. – Mạc Lệ Á thở dài đứng lên, sửa sang lại y phục, đi theo sau lưng Hoàng Dung về phía rừng trúc.
– Đã sắp bắt đầu rồi. – Hoàng Dung lôi kéo tay Mạc Lệ Á, khẩn trương nói.
Chỉ thấy Hoàng Dược Sư đặt ngọc tiêu lên môi, nhẹ nhàng thổi, không hề mang một chút nội lực, Âu Dương Khắc cẩn thận lắng nghe, sau đó bắt đầu gõ theo, không một chút sai lầm nào. còn Quách Tĩnh thì lại ngơ ngác không hiểu gì, chỉ là giơ cành trúc lên cao, nhưng cuối cùng lại không dám đánh xuống, một lúc lâu sau hắn thế nhưng vẫn chưa đánh được một nhịp.
Thúc cháu Âu Dương Phong thật đắc ý, Hoàng Dung lại rất lo lắng, trong lòng thầm oán nói “Ca ca ngốc này của ta vốn là không hiểu âm luật, phụ thân không nên cứng rắn muốn thi cái này.”
– Nhanh lên, Mạc tỷ tỷ. – Bây giờ chỉ có thể cầu Mạc tỷ tỷ đảo loạn cục diện, làm trận tỷ thí này không thành công, xem như hoà là xong việc.
Mạc Lệ Á đành phải mở miệng, theo tiếng tiêu của Hoàng Dược Sư bắt đầu ca bài hát có vẻ xa xưa:
– A….Ân…A… – Hợp âm đơn giản, lại ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, dần dần làm làn điệu của Hoàng Dược Sư chuyển biến, chậm rãi trở nên nhu mỹ vô cùng. Âu Dương Khắc chỉ nghe một lát, liền không tự chủ được giơ hai cành trúc trong tay nhảy múa vòng quanh. Âu Dương Phong thở dài, chạy lại cầm lấy mạch môn trên cổ tay hắn, lấy ra khăn lụa nhét vào hai lỗ tai hắn, đợi hắn bình tĩnh lại mới buông tay. Quách Tĩnh chú ý lắng nghe, nếu là đổi lại người ngoài, lúc này đã sớm sa vào tuyệt cảnh, không có cách nào thoát ra, nhưng Quách Tĩnh lại luyện qua Song Thủ Hỗ Bác, tâm chia làm hai, vừa thấy có nguy hiểm, liền lập tức chia tách tâm thần ra, tai trái cởi giầy trên chân trái xuống, ở trên mặt trống bắt đầu gõ “Trọc, trọc, trọc” lên.
Nguyên bản “Bích Hải Triều Sinh khúc” chính là bắt chước biển lớn mênh mông, vạn dặm không gợn sóng, thuỷ triều xa xa chậm rãi đến gần, rồi bắt đầu nhanh lên, sau đó lại sóng ngầm mãnh liệt, sóng lớn cao hơn núi, mà các loài cá trong thuỷ triều bị chấn chuyển động, hình thành tình cảnh gió lớn biển động trên mặt biển, lại thêm tiếng ca của Mạc Lệ Á, lực xuyên thấu càng mạnh, không chỉ công kích mạnh đối với người nghe, mà nội lực của Hoàng Dược Sư cũng có tăng lên. (Đoạn này, thú thật là ta hơi ngu, tàm tạm như vậy, đa số là chém, mong mọi người tha lỗi.)
Đột nhiên, Mạc Lệ Á cảm giác một trận choáng váng, toàn thân mệt mỏi hôn mê bất tỉnh, thân thể nguyên bản không khoẻ nàng lại cậy mạnh hát hơn nửa canh giờ, thế này mới mất hết sức lực té xỉu, Hoàng Dược Sư vội vàng ngừng thổi, ôm nàng vào phòng khách, lại cẩn thận bắt mạch cho nàng phát hiện chỉ là mệt nhọc quá độ, thế này mới yên tâm phân phó ách nô hầu hạ cẩn thận, lại chỉnh sửa góc chăn cho nàng mới lẳng lặng rời đi.
——— Phân Cách Tuyến ——–
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu đến trên giường, một nam nhân gầy tuấn lãng nhìn bé đang ngủ, trong mắt tràn ngập yêu say đám, chăm chú nhìn mỗi động tác nhỏ của nàng.
– Nàng đã tỉnh. – Nhìn Mạc Lệ Á xoay người , Hoàng Dược Sư nhẹ nhàng hỏi.
– Sao chàng lại ở đây, tỷ thí xong rồi sao? – Mạc Lệ Á lười biếng hỏi.
– Ân, nàng có muốn biết là ai thắng sao?
– Ta đoán được, không cần chàng nói. – Mạc Lệ Á kiêu ngạo nâng đầu lên, làm Hoàng Dược Sư cười khẽ một trận, không khỏi cúi đầu nhẹ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
– Mạc tỷ tỷ… A… Phụ thân,…. Hai người… – Hoàng Dung vui vẻ chạy vào cửa, liền nhìn thấy hai người đang hôn nhau.
– Tiểu Dung Nhi, có chuyện gì sao? – Mạc Lệ Á một tay đẩy Hoàng Dược Sư ra, mặt cười đỏ bừng nhìn Hoàng Dung.
– Muội chỉ muốn nói cho tỷ là Tĩnh ca ca đã thắng, còn có, cám ơn tỷ. – Hoàng Dung có chút không vui nói.
– Vậy thì tốt lắm, tỷ chúc phúc cho các ngươi. – Mạc Lệ Á chân thành nhìn Hoàng Dung.
– Phụ thân, hai người muốn cùng một chỗ sao? – Trong ánh mắt Hoàng Dung xuất hiện vẻ tàn khốc.
– Chuyện này, con không nên hỏi nhiều. – Hoàng Dược Sư lạnh nhạt trả lời.
– Chẳng lẽ, chẳng lẽ phụ thân đã quên nương sao? Sao người lại có thể cùng một chỗ với Mạc tỷ tỷ, tuy rằng con cảm thấy phụ thân đã sớm sinh tình cảm, nhưng là, sao phụ thân có thể vi phạm lời hứa đối với nương đâu? – Hoàng Dung vội vàng nói.
– Chàng ra ngoài trước đi, để ta nói chuyện với nàng. – Mạc Lệ Á đẩy Hoàng Dược Sư, thản nhiên nói.
Môi mỏng của Hoàng Dược Sư khẽ nhếch, hai hàng chân mày cau lại, thân mình vẫn không nhúc nhích, một chút cũng không có ý muốn ra ngoài.
Mạc Lệ Á thở dài, ngồi dậy nhìn Hoàng Dung nói:
– Tiểu Dung Nhi, ai cũng đều có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc, không phải muội cũng mới vừa theo đuổi tình yêu của mình sao? Phụ thân muội không có vi phạm lời hứa với mẫu thân muội, chỉ là nương của muội đã qua đời nhiều năm, hiện tại hắn cùng với ta yêu nhau, cũng không thể nói là buông tha tình yêu với nương muội, ta tin tưởng trong lòng hắn vẫn giữ lại vị trí của nương muội.
– Ngươi bất quá chỉ dùng dung mạo xinh đẹp đến dụ hoặc phụ thân ta, trừ bỏ ca hát ngươi chẳng biết gì cả, dựa vào cái gì có thể xứng đôi với phụ thân ta. – Hoàng Dung phẫn hận nói. Nhưng lời nói này lại đưa tới một trận cười khẽ của Mạc Lệ Á, bất bình hỏi. – Ngươi cười cái gì?
– Nếu muội nói ta không xứng với phụ thân muội, vậy cái tên Quách Tĩnh thật thà mà muội coi trọng kia lại làm sao có thể xứng với muội đâu? Yêu là không cần điều kiện.
– Tốt lắm, không cần nói thêm gì nữa, con cũng đi theo Quách Tĩnh rời khỏi đây đi, chuyện của phụ thân, từ khi nào lại đến phiên con nhiều chuyện. – Hoàng Dược Sư không chịu nổi phiền phức này nói.
– Phụ thân, ngươi lại vì nữ nhân này, mà không cần nữ nhi. – Hoàng Dung hai mắt đẫm lệ nhìn bọn họ.
– Công bằng chút được không? Muội cũng phải lập gia đình, muội lựa chọn đi theo hạnh phúc của chính mình, sao có thể để phụ thân mình cô đơn lẻ loi sống quãng đời còn lại đâu? – Mạc Lệ Á thật không thích Hoàng Dung ích kỷ, chẳng lẽ con người đều chỉ lo cho chính mình mà mặc kệ người khác sao?
– Ta không có khả năng thừa nhận ngươi. – Hoàng Dung lớn tiếng nói, quay đầu liền chạy ra ngoài.
Đôi mày thanh tú của Mạc Lệ Á hơi nhíu lại, thật sự không thể hiểu nổi vị đại tiểu thư này, sao lại có thể không hiểu tình lý như vậy.
– Đừng để ý tới nó, huống chi, chuyện của ta cũng không đến phiên nó nói này nọ. – Đầu ngón tay của Hoàng Dược Sư vuốt ve lên ánh mắt Mạc Lệ Á, ôn nhu nói.
– Con người luôn là ích kỷ, tuy nói ích kỷ không phải tội ác tày trời gì, nhưng mà, nếu như quá mức ích kỷ mà tổn thương đến người khác, chính là sai lầm. Vì cái gì nàng có thể có được tình yêu của mình, mà chàng thì lại không được đâu. – Mạc Lệ Á bị Hoàng Dung chọc tức giận.
– Nàng lấy kim xà là đúng sao? – Hoàng Dược Sư cười khẽ nói sang chuyện khác.
Mạc Lệ Á không khỏi cười ra tiếng, sao nàng lại không biết dụng ý của hắn, cũng không muốn miệt mài theo đuổi, vì thế đem tiểu đáng yêu đang ngủ mơ màng từ tóc dài kéo xuống, giống như dâng hiến vật quý vậy:
– Nó nói là được Âu Dương Phong nuôi dưỡng, ta thấy thích liền giữ lại làm sủng vật.
– Nàng thích là tốt rồi, bất quá dù sao xà cũng có độc tính, hay là nhổ răng của nó đi cho yên tâm. – Hoàng Dược Sư sủng nịnh nói.
– Không cần, sẽ làm tổn thương nó, nó rất ngoan, sẽ không làm ta bị thương, không tin chàng hỏi nó, đúng không, tiểu đáng yêu sẽ không làm chuyện tổn thương người đúng không? – Tiểu kim xà thế này mới hoàn toàn tỉnh ngủ, nào dám làm càn, rất sợ bị nhổ răng, vừa nghe Mạc Lệ Á hỏi, liền vội vàng gật đầu rắn, ánh mắt vô tội.
– Được rồi! Mau dùng cơm trưa đi, đã muốn hâm nóng mấy lần.
– Ta không đói bụng. – Mạc Lệ Á sợ hãi rụt lui thân mình, ai thèm ăn đồ ăn dầu mỡ như vậy a, không một chút ngon miệng nào.
– Không ăn cái này, cũng phải dùng chút hoa quả, ta đã bảo người chuẩn bị rất nhiều, nàng nhìn xem. – Hoàng Dược Sư sớm đã biết nàng không ít ăn đồ ăn dầu mỡ, đành phải đi qua đảo bên kia, mua không ít hoa quả.
– Được rồi! – Mạc Lệ Á đành phải lên tiếng trả lời đứng lên, được Hoàng Dược Sư cẩn thận ôm ra khỏi phòng……