Cửu Âm cũng không rõ bọn họ đã nói chuyện gì với nhau, chỉ biết rằng bốn ngày sau khi người cá đột ngột biến mất không hề báo trước, cô nhặt được một người đàn ông lõa lồ, trần trụi có mái tóc dài.
[Cửu Âm, côn th*t của loài người đúng là rất nhỏ.] Anh nằm ngửa trên bãi cát, lồng ngực phập phồng kịch liệt vì không ngừng bôn ba suốt mấy ngày.
Soạt, mắt cô hỏng rồi sao! Cô vừa thấy Ngả Thụy Tư rời khỏi nước, đuôi cá từ từ tách thành hai chân và… [Đừng phàn nàn nữa, thật ra so với người bình thường anh đã lớn lắm rồi.]
[Em thích không?] Anh mỉm cười.
[Thích, thích lắm…] Tại sao phải trả lời vấn đề khiến người ta cảm thấy thẹn thùng thế này?!
Bàn tay đột ngột bị nắm chặt, Ngả Thụy Tư đặt cô dưới thân. [Vậy chúng ta thử dùng xem có tốt không nhé.]
[… Ơ? Ôi chao, làm sao anh đột nhiên… này này, đôi mắt của anh làm sao thế?]
[Dùng cái này để đổi lấy một cái giá lớn.] Anh dùng ngón chân ngoéo một cái vào bắp chân cô. Đôi mắt mất đi vẻ rạng rỡ hơi nheo lại, dùng giọng điệu dương dương tự đắc như đã chiếm được món hời lớn: [Ursula nói muốn em yêu anh… phải cho em thứ này mới được!]
[…]
[Cửu Âm?] Không nghe thấy cô đáp lại, anh lo lắng nắm chặt bờ vai cô.
Cô không biết bản thân nên khóc hay nên cười. [Cho thì cho, nhưng nó có thể tái sinh đó.]
[Hả… tái sinh?]
[Cho dù tất cả tan tành thì nó vẫn sẽ tái tạo lại.] Cô giải thích lộn xộn.
Ngả Thụy Tư lộ ra một nụ cười vui vẻ. [Anh cũng không dám liều lĩnh… đừng nhúc nhích, để anh thử côn th*t một chút xem dùng có tốt không!]
[Em đã nói đừng gọi như thế mà… Hu hu!]
[A, a, thật chặt, nóng quá, loài người quả thực biết thế nào là hưởng thụ, cắm vào so với trực tiếp phóng ra thì thoải mái hơn!]
[… Anh có thể im miệng chuyên tâm một chút không!]
[Được.]
[…]
[…]
[… Này, Ngả Thụy Tư, anh có thể nói cái gì đó để phân tán lực chú ý của em không.]
Câu chuyện nhỏ 2
Một năm sau.
[Đừng lo lắng.] Ngả Thụy Tư ghé mặt lên thành bồn tắm, vẻ mặt tràn đầy tin tưởng sờ ngồi lên ghế, bụng Cửu Âm hơi to ra. [Trước khi qua đây, anh đã học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm từ mấy tiền bối trong bộ tộc! Anh biết nơi nào vừa ấm áp vừa an toàn, để cho chúng ta từ từ ấp trứng!]
[…]
[À, em yên tâm đi, anh sẽ đề phòng những kẻ chuyên ăn trộm trứng. Con của chúng ta sẽ không mất đứa nào!]
[…Ngải, Ngả Thụy Tư, loài người sinh con chứ không phải đẻ trứng, hơn nữa còn là phôi thai…] Cô xoa huyệt thái dương, tuy Ngả Thụy Tư liên tục đảm bảo anh đã nghe Ursula không ngừng bảo đảm “lúc biến thành loài người hoàn toàn không có tác dụng phụ”, nhưng Cửu Âm vẫn lo lắng không thôi. Dẫu sao, ở mặt này, chàng người cá vẫn không đáng tin cậy chút nào.
Sẩy thai là tội ác, sau khi biết mình mang thai cô đành phải về nhà chờ đến ngày sinh nở.
Dù anh dùng “ánh sáng” của đôi mắt mình giao dịch với Ursula đổi lấy năng lực sinh hoạt trên đất liền, Ngả Thụy Tư vẫn thường thích ngâm mình trong nước vẫy vẫy cái đuôi. Tuy thế, ở thành phố ven biển đâu đâu cũng nghịt người, dù có đánh chết cô cũng không dám mạo hiểm cho anh xuống nước, đành phải thường xuyên để Ngả Thụy Tư chịu ấm ức ngâm mình trong bồn tắm. [Thực xin lỗi…] Cô áy náy cúi đầu, nắm chặt tay anh. [Thật ra anh có thể ở lại đảo nhỏ đợi em.]
[Không sao, trên đất liền thú vị mà.] Anh không hề bận tâm đến vấn đề của mình chút nào. [Em sẽ sinh ra bé con?]
[… Ừm.]
[Giống cá voi à?]
[Đúng.] Chàng người cá quê mùa thật đáng thương.
[Từ âm đ*o ra à.]
[Đúng vậy.]
[…]
[Làm sao vậy?]
[âm đ*o bị rộng ra làm sao bây giờ?]
[Sẽ, sẽ mau co lại thôi.] Cô nhíu mày nói.
[Ừm nhỉ…] Anh bật dậy, dựa lên vách tường ôm lấy Cửu Âm, nhẹ giọng lẩm bẩm: [Không sao! Nếu như bị rộng ra, anh sẽ đi tìm Ursula đổi thành một cái côn th*t lớn hơn.]