Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu

Chương 76



Dư Yểu chuẩn bị đi giày mới phát hiện ra điểm khác thường trên người mình, nàng nhón chân lên nhìn kỹ, hai mắt cá chân trắng nõn nà rõ ràng đeo một sợi dây chuyền bằng vàng ròng.

Hồng ngọc hình giọt nước buông xuống từ dây chuyền vàng, trông giống tua rua.

Nàng dùng tay sờ soạng, không tìm thấy chỗ cởi ra, dùng sức kéo mạnh một cái, ngoài một vết đỏ, dây chuyền vàng không hề hấn gì.

Dư Yểu cau mày nhìn hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ đành chấp nhận việc mắt cá chân mình đeo thêm hai sợi dây chuyền, may mà trọng lượng của chúng vừa phải, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc nàng đi lại.

Ra khỏi tẩm điện, mấy cung nữ liền nghênh đón.

Trong đó có một cung nữ mặt tròn hơi mập, tự xưng là Hỉ Thước, phụng ý của bệ hạ hầu hạ Dư Yểu.

"Nương tử, bệ hạ đã lên triều rồi, lát nữa sẽ quay lại. Bệ hạ nói người vốn định ở bên cạnh nương tử, nhưng nếu không lên triều, nương tử sẽ không vui." Tính cách của Hỉ Thước hình như rất thật thà, có gì nói nấy, không có nhiều tâm cơ.

"Dư y nữ, ngươi gọi ta là Dư y nữ đi." Dư Yểu mím môi, nhấn mạnh một điều với Hỉ Thước, muốn nàng ta gọi mình là Dư y nữ, như vậy có thể che giấu mối quan hệ bất thường giữa nàng và Thiên tử tôn quý.

Nghe vậy, tuy Hỉ Thước hoang mang, nhưng cũng không kiên trì, lập tức sửa lời: "Được, Dư y nữ, nô tỳ giúp người chải tóc nhé."

Lúc này, Dư Yểu vừa mới dậy, một đầu tóc đen rối bù, chưa vấn thành búi tóc.

"Ừm, đa tạ ngươi, chải giống kiểu tóc của ngươi là được." Dư Yểu khẽ gật đầu đồng ý, nàng không thể tự mình chải tóc được, hơn nữa nàng cũng không biết kiểu tóc nào phù hợp trong cung.

Kiểu tóc trên đầu Hỉ Thước là kiểu tóc phổ biến nhất của cung nữ, rất đơn giản.

Dư Yểu muốn kiểu tóc này, nhắc nhở bản thân rằng nàng và cung nữ trong cung không khác gì nhau.

Hỉ Thước có chút do dự, kiểu tóc của nàng ta rất dễ chải, nhưng sao Dư nương tử có thể giống bọn cung nữ như họ chứ, nếu bệ hạ nhìn thấy chắc chắn sẽ không tha cho họ.

"Dư y nữ, người có thân phận y nữ, dù sao cũng khác với nô tỳ bọn họ. Hay là, cuộn hai bên tóc rồi chải xuống?"

Hỉ Thước dè dặt đề nghị, Dư Yểu không cố ý làm khó, liền đồng ý.

Chỉ cần có một chút khác biệt là được rồi.

Sau khi chải tóc xong, Dư Yểu lại kiên trì thay một bộ y phục không quá nổi bật, nàng đến phòng thuốc nhỏ đã bị ép tham quan hôm qua, chuyên tâm chế tạo hương thuốc có thể giảm bớt đau đầu.

Đã là y nữ, sao có thể quên thân phận của mình chứ?

Nàng vừa chọn xong dược liệu nghiền thành bột, Tiêu Diễm đã tan triều trở về, bên cạnh còn có vị thanh niên mà Dư Yểu quen biết, Thường Bình.

"Chăm chỉ quá, tiểu y nữ của trẫm, sáng sớm đã bắt đầu chế hương." Khóe miệng Tiêu Diễm nở nụ cười nhàn nhạt, thấy nàng đang pha chế hương thuốc, nụ cười càng thêm sâu đậm.

"Y nữ Dư Yểu tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an." Dư Yểu vụng về học theo Hỉ Thước hành lễ, ra vẻ duy trì chút tôn nghiêm đáng thương của mình.

Nhưng, Tiêu Diễm vốn là người có bản tính xấu xa, sao có thể cho nàng cơ hội này, hắn sải bước tiến lên, nắm cằm nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, lại cắn thêm một dấu răng mới buông người ra.

"Trẫm hình như quên nói cho nàng biết, nàng chính là liều thuốc tốt nhất của trẫm." Hắn thì thầm, giọng nói đầy ẩn ý.

Không phải sao? Liều thuốc mà hắn khao khát từ đầu đến cuối chính là con người nàng. Hôm nay Tiêu Diễm lên triều so với mấy ngày trước không gặp nàng, tinh thần sảng khoái, tâm trạng vui vẻ.

Có nhiều người như vậy, còn có Thường Bình mà nàng quen biết một thời gian, Dư Yểu xấu hổ đến mức cứng đờ người, luôn cảm thấy ánh mắt của mọi người đang âm thầm dò xét nàng.

"... Đau đầu của bệ hạ phải nhớ thường xuyên đốt hương an thần, ta sẽ giúp bệ hạ pha chế ngay." Dư Yểu cố gắng kéo giãn khoảng cách với hắn, nhưng bàn tay hắn như có ý thức lại ôm lấy eo nhỏ của nàng.

Với sức mạnh mà Dư Yểu không thể nào từ chối, hắn ép nàng ra khỏi phòng thuốc, ngồi vào bàn ăn bày đầy ngự thiện.



Thiếu nữ rất không thoải mái, nhìn xung quanh muốn chọn một vị trí cách hắn xa nhất.

Tiêu Diễm chỉ một câu đã phá vỡ ảo tưởng của nàng: "Ngoan ngoãn ăn sáng xong, trẫm cho phép nàng gặp Lâm thái y."

Đóng kịch thì phải đóng cho trọn vẹn, bỏ dở giữa chừng chưa bao giờ là phong cách của hắn, chỉ khác là có thể bỏ qua một khâu.

Dư Yểu vừa nghe nói có thể gặp ngoại tổ phụ, cũng không còn ngượng ngùng nữa, từng miếng từng miếng ăn sáng, chỉ là nàng không còn giống như trước đây, ân cần múc cháo, gắp thức ăn cho lang quân mà mình ái mộ, khuyên hắn uống thêm vài ngụm thuốc đắng dỗ dành hắn rằng tốt cho sức khỏe.

Sự lạnh nhạt đột ngột khiến sắc mặt người đàn ông dần trở nên u ám, được lắm, hắn khôi phục thân phận Thiên tử trước mặt nàng vậy mà đãi ngộ lại kém đi.

"Ừm, mùi vị không tệ." Hắn khẽ cười một tiếng, ngang ngược cướp lấy bát cháo mà Dư Yểu đã uống vài ngụm, thức ăn và điểm tâm đã gắp sẵn trong đĩa.

Dư Yểu dám giận không dám nói, lại cúi đầu, im lặng.

Nàng biết hiện tại đối với nàng mà nói, không nói chuyện, không phản ứng, không vui vẻ là tốt nhất, không ai có thể chịu đựng được một khúc gỗ không được hoan nghênh, chắc hẳn hắn sẽ nhanh chóng chán ghét nàng.

Đến lúc đó, không cần nàng tính toán, hắn có thể tùy tiện ném nàng ra khỏi cung.

"Há miệng." Nhưng, nàng nhàm chán như vậy vẫn khiến Thiên tử hứng thú nhướng mày, Tiêu Diễm mạnh mẽ ôm người đặt lên đùi mình, giống như đối xử với trẻ con, ngược lại bắt đầu đút cho nàng ăn.

"Trẫm thử một chút, tiểu khả ái thích ăn ngọt." Nam nhân thong thả ung dung tự mình nếm thử một miếng rồi mới đút đến bên môi thiếu nữ, tư thế giữa hai người tựa như đôi tình nhân thân mật nhất thiên hạ.

Không bao lâu sau, Dư Yểu đã đỏ bừng cả mặt, có chút không chống đỡ nổi.

"... Ta ăn no rồi, muốn gặp ngoại tổ phụ."

Không chỉ ngoại tổ phụ, nàng còn muốn gặp cả Lục Chi, cả ngoại tổ mẫu, cả Đới bà bà và Vương bá.

Còn đám hộ vệ như Đại Ngưu kia, nàng ghi thù, không muốn gặp.

"Thường Trung thị, tuyên chỉ ý của trẫm, truyền tất cả thái y của Thái Y Viện đến yết kiến." Tiêu Diễm mặt không chút cảm xúc phân phó nội thị đứng bên cạnh, đồng thời cũng chú ý đến biến hóa nhỏ trên mặt tiểu khả ái.

Hắn vô tình để lộ thân phận nội thị của Công Nghi Bình, khóe môi khẽ nhếch lên, nàng hẳn là vẫn luôn không biết.

"Thần tuân mệnh." Thường Bình khom người hành lễ, cung kính lui xuống.

"Ta có thể cùng Thường Bình đến Thái Y Viện không?" Dư Yểu cắn môi, đột nhiên hỏi.

Nàng là y nữ, đến Thái Y Viện cũng rất hợp lý.

"Không được." Tiêu Diễm lạnh nhạt từ chối, hắn sẽ không để nàng chạy loạn trong cung, nếu bị kẻ có ý đồ xấu phát hiện, hắn sẽ phát điên.

Nàng chỉ có thể ở nơi hắn ở, bên cạnh hắn.

"Tiểu khả ái, nàng có thích sợi dây chuyền chân trẫm tỉ mỉ lựa chọn không?" Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, kỳ thực trên hai sợi dây chuyền vàng ruby còn thiếu một thứ, chính là khóa vàng có thể nối dài ra nắm trong lòng bàn tay hắn hoặc khóa vào thành giường.

Dư Yểu bỗng cảm thấy một luồng nguy hiểm mãnh liệt, hàm răng cũng không nhịn được run lên, "Y nữ Dư Yểu đa tạ bệ hạ ban thưởng, thái y sắp đến rồi, bệ hạ có thể buông ta ra được chưa?"

Nàng vẫn còn luyến tiếc chút mặt mũi mỏng manh yếu ớt kia.

Không phải là một trong số những nữ tử trong hậu cung của thiên tử, nàng là y nữ tiến cung chữa bệnh đau đầu cho thiên tử.

"Trẫm biết nàng thẹn thùng, nếu nàng không muốn trước mặt mọi người có dính líu đến trẫm," Tiêu Diễm chậm rãi mở miệng, lời nói ra dường như đang thấu hiểu thiếu nữ, nhưng khi Dư Yểu đầy nghi hoặc nhìn qua, hắn lại cười nói không thể nào, "Nàng không chỉ là tiểu y nữ của trẫm, sau này còn sẽ là người nằm bên gối trẫm."



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Yểu lập tức ảm đạm xuống.

Tại sao hắn cứ muốn một con cá nhỏ xám xịt ở bên cạnh rồng phượng chứ? Mọi người sẽ rất dễ dàng nhận ra sự tầm thường và thấp kém của con cá nhỏ, bọn họ sẽ nghĩ nàng không biết điều, sẽ cười nhạo nàng mơ tưởng hão huyền.

Nàng vẫn luôn ái mộ lang quân của mình, nhưng lại tuyệt vọng nhận ra bên cạnh lang quân không thích hợp để nàng sinh tồn.

Nàng nên trở về ao nước nhỏ, bầu bạn cùng hoa súng, an an tĩnh tĩnh sống cuộc sống bình thường của mình.

...

Hôm qua, ngoại tôn nữ ra ngoài bằng xe ngựa, chỉ có nha hoàn Lục Chi và đám hộ vệ trở về phủ, nói với ông và lão bà rằng ngoại tôn nữ đã bị bệ hạ đưa vào hoàng cung.

Vì vậy, Lâm thái y thức trắng đêm, sáng sớm đã vội vã đến Thái Y Viện, chờ đợi tìm được cơ hội thích hợp để đến Kiến Chương cung yết kiến bệ hạ.

Kiến Chương cung triệu tập tất cả thái y của Thái Y Viện đến yết kiến, Lâm thái y là người sốt ruột đi đầu tiên, thậm chí vượt qua cả viện thủ cũng không để ý.

Trực giác mách bảo ông, ngoại tôn nữ Yểu Nương bây giờ nhất định đang ở Kiến Chương cung.

Một ngày một đêm trôi qua, Yểu Nương rốt cuộc thế nào rồi, bệ hạ sẽ xử trí Yểu Nương ra sao, trong lòng Lâm thái y thấp thỏm bất an, nóng như lửa đốt.

Trải qua một đoạn đường dài vội vã, ông cuối cùng cũng vào được Kiến Chương cung, nhưng chỉ liếc mắt một cái, Lâm thái y đã ngây người.

Trong điện, Yểu Nương khiến ông lo lắng không thôi đang ngồi trên chiếc giường nhỏ ở chính giữa, tựa như nữ chủ nhân của cung điện này, đôi mắt to đen trắng phân minh nhìn xuống bọn họ.

Bệ hạ ngồi sát bên cạnh nàng, một tay thân mật ôm eo nàng, khẽ nhếch môi nói chuyện với nàng.

Lâm thái y ngẩn ra. Sau đó, ông cùng các đồng liêu ở Thái Y Viện quỳ xuống, quỳ trước hai người đang ngồi trên giường.

Dư Yểu trơ mắt nhìn ngoại tổ phụ cũng quỳ xuống, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, nàng muốn vùng vẫy đứng dậy, nàng muốn chạy ra sau giường nhỏ hoặc bình phong, nàng càng muốn đứng cùng đám cung nhân trong điện.

Nhưng Tiêu Diễm không cho phép, hắn giữ nàng lại, để nàng nhận sự quỳ lạy của bao nhiêu người, bao gồm cả ngoại tổ phụ nàng.

"Các khanh bình thân, không cần đa lễ. Trẫm triệu tập các khanh đến đây là có một chuyện vui lớn muốn nói cho các khanh biết." Tiêu Diễm vừa nhéo nhéo eo mềm mại của tiểu khả ái, vừa dùng giọng điệu lười biếng nói chuyện với đám lão già Thái Y Viện.

"Trẫm gần đây cảm thấy bệnh đau đầu đã thuyên giảm rất nhiều, nghĩ đến vài ngày nữa sẽ khỏi hẳn." Hắn phất tay, bảo Thường Bình đưa những cây an thần hương quen thuộc đến mức Dư Yểu không thể quen thuộc hơn cho đám lão thái y.

Viện thủ Thái Y Viện run rẩy, cao giọng hô bệ hạ hồng phúc tề thiên, vẻ mặt vô cùng vui mừng.

Bệnh đau đầu của bệ hạ vẫn luôn là lưỡi d.a.o treo trên đầu mỗi thái y của Thái Y Viện, giờ bệnh sắp khỏi rồi, sao bọn họ lại không thở phào nhẹ nhõm.

"Không biết là vị hiền năng nào đã chữa khỏi bệnh đau đầu cho bệ hạ, chẳng lẽ có liên quan đến loại hương này? Ngửi mùi hương này hình như có tác dụng an thần."

Khi viện thủ hỏi, sắc mặt Dư Yểu và Lâm thái y đều không được tự nhiên.

Thiếu nữ có chút xấu hổ khi bị lão thái y lớn tuổi hơn cả ngoại tổ phụ gọi là hiền năng.

Lâm thái y thì đang hoài nghi cây hương trong tay mình có liên quan đến ngoại tôn nữ Yểu Nương hay không.

"Không sai, chính là công lao của loại hương này! Còn vị hiền năng mà ngươi nói, chính là nữ tử họ Dư đang ngồi bên cạnh trẫm, mẫu thân nàng là Lâm thị, chính là nữ nhi của Lâm thái y. Lâm thái y đến bắt mạch cho trẫm, tình cờ bị nàng biết được, nàng vì bệnh đau đầu của trẫm mỗi ngày đều tận tâm tận lực, thậm chí thức trắng đêm, dùng hết ngàn vạn tâm tư mới chế tạo ra loại hương này, mỗi lần nhớ đến trẫm đều cảm động không thôi." Tiêu Diễm mặt không đổi sắc bịa ra một câu chuyện về việc Dư y nữ chữa bệnh đau đầu cho hắn, đầy cảm kích sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ.

Dư Yểu mấp máy môi, không phủ nhận.

So với chuyện này, chuyện thật sự còn khiến nàng xấu hổ hơn, da mặt nàng mỏng, không nói nên lời.

"Cho nên, trẫm quyết định ban thưởng cho nàng." Tiêu Diễm cười đầy ẩn ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.