Nhan Sắc Phượng Hoàng

Chương 7



Đại mạc mưa phùn lất phất, từng hồi gió xoáy cuốn theo bụi cát. Long Kỳ Thiên buồn chán ngồi trốn trên nóc nhà uống rượu.

Bầu trời phong vân khinh đạm, lãng đãng vài áng mây trắng, nhìn một hồi mi mắt của Long Kỳ Thiên cũng muốn nhíu lại, trong đầu đột nhiên hiện lên dung mạo tuyệt mỹ của người nọ cùng với đôi mắt màu hổ phách tựa tiếu phi tiếu, lấp lánh tinh quang...

Long Kỳ Thiên chợt giật mình, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo, cảm giác buồn ngủ nhất thời tan biến, một cơn gió lạnh quét qua làm cơ thể hắn khẽ run lên.

"Vị khách quan kia cũng đã đi được nửa ngày rồi..." Long Kỳ Thiên nặng nề thở ra một hơi, một tay sờ cằm, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào cồn cát trước mặt, nhưng thực tế cái gì hắn cũng không nhìn thấy, rõ ràng là đang thất thần.

"Này, mới uống có một chút mà đã ngu người rồi sao? Đã bảo uống ít lại rồi, ngươi còn không biết bà chủ đã pha bao nhiêu nước trong đó hay sao? Uống nhiều cẩn thận đầu óc cũng bị hỏng."

Long Kỳ Thiên quay đầu lại nhìn y, tiểu nhị mồm miệng ngoan độc đang ở sau lưng hắn ngó nghiêng dáo dác, sắc mặt lúc vàng vọt lúc trắng bệch, khóe miệng co giật, tay chân run rẩy, tựa hồ có dấu hiệu động kinh.

"Này... xuống dưới nhanh đi!" Tiểu nhị thúc giục, sắc mặt ngày càng khó coi.

"Làm cái gì?" Long Kỳ Thiên hỏi, bộ dáng ỉu xìu nhìn lên khoảng không trước mặt, một chút tinh thần cũng không có.

"Xuống nhanh lên, bà chủ sai ta và ngươi đi giao rượu." Tiểu nhị kêu lên, mặt mày tái xanh, bắp chân run rẩy. Y rất sợ độ cao, cái này thật quá mức dọa người.

"..." Long Kỳ Thiên cả người uể oải, hắn rảnh rỗi đến mức buồn chán. Đương nhiên hắn tuyệt đối không thừa nhận tình trạng này là từ sau khi vị công tử kia rời khỏi mới xuất hiện. Cũng không biết người kia đã đi đâu? Liệu còn có cơ hội tái ngộ hay không?

Long Kỳ Thiên lại nhìn trời, bộ dáng "già yếu" hệt như một lão nhân, duỗi người phơi nắng đón gió, vô cùng biếng nhác.

"Nhanh lên đi tên ăn quỵt kia!" Tiểu nhị hét lên, gấp đến độ trợn trừng mắt, tưởng chừng như một khắc sau có thể bắn ra lửa.

"Được rồi." Long Kỳ Thiên miễn cưỡng lên tiếng rồi đứng dậy phi người nhảy xuống đất... bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thét đầy bi thảm. "Aaa..."

Long Kỳ Thiên vừa mới đặt chân xuống đất đã nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết như vậy thì sợ đến mức suýt ngã, bất mãn quay đầu lại nhìn sắc mặt trắng bệch của tiểu nhị, trong lòng tự hỏi, y có họ hàng với chó sói hay sao?

Lúc này tiểu nhị ca run run bò xuống từ cây thang, chỉ thẳng vào mặt Long Kỳ Thiên mà mắng. "Muốn chết hay sao, ỷ mình có chút công phu thì bất chấp? Lỡ bị ngã coi có chết ngươi không? Làm ta sợ muốn chết..."

Long Kỳ Thiên liếc nhìn tiểu nhị ca, chỉ thấy hai chân của y đang run cầm cập, xem ra đã thật sự bị hắn dọa sơ.

Long Kỳ Thiên vỗ vai tiểu nhị ca an ủi. "Nam nhân sợ độ cao cũng không phải là chuyện to tát gì, đừng quá để ý!"

Tiểu nhị ca: "..."

Y tức đến độ đỏ cả mắt, lại có chút bị hắn chọc cười, không biết phải cãi lại thế nào.

"Muốn chết sao, bổn cô nương sai các ngươi đi giao rượu, các ngươi lại ở ngoài này nói chuyện phiếm. Không cần ăn cơm có phải không?" Tam Nương từ cửa sau bước ra, hai tay chống nạnh, vẻ mặt tức giận chửi bới.

Long Kỳ Thiên và tiểu nhị ca nhất thời như được ăn nhân sâm ngàn năm, cả người tràn đầy sinh lực, nhanh chóng vào nhà vác rượu.

Sau khi hai người đem toàn bộ rượu chất lên xe lạc đà, Long Kỳ Thiên mới cho xe di chuyển vào trong đại mạc.

Ở sau bếp, Tam Nương sực nhớ ra chuyện gì, bộ dạng hốt hoảng chạy ra ngoài, hướng về phía xe lạc đà quát to. "Họ Long, ngươi mau trở lại cho ta!"

Trong lòng tự trách bản thân sao lại bất cẩn như vậy? Để cho tên tiểu tử này đi chở rượu, còn không phải đem chuột ném vào trong hũ nếp?

Nàng lập tức hối hận đến thắt ruột thắt gan.

Đột nhiên nghe thấy tiếng Long Kỳ Thiên từ xa vọng lại. "Tam Nương, tỷ yên tâm, có đệ ở đây rượu nhất định sẽ được giao đến đúng tay người nhận."

————–

Chiếc xe chậm rãi di chuyển, lục lạc trên cổ lạc đà phát ra âm thanh đinh đinh đang đang, tựa như một hình thức thôi miên khiến người ta có cảm giác vô cùng buồn ngủ. Long Kỳ Thiên một mặt cố gắng tập trung tinh thần nhìn về sa mạc mênh mông phía trước, một mặt lại bị tiếng chuông làm cho buồn chán đến cực điểm.

Trên xe, Tiểu Môn Tử ngẩng đầu quan sát cảnh vật bên ngoài, sau khi giao nhiệm vụ đánh xe lại cho Long Kỳ Thiên, y đã có thể nhàn nhã ngồi đếm mây trời, vẻ mặt thích thú. Y định sau khi giao rượu cho Chu gia bảo xong thì sẽ dùng tiền tiêu vặt hàng tháng mua ít son phấn đem về lấy lòng bà chủ, hai ngày trước nàng vì làm bể hộp phấn mà vô cùng đau lòng.

Hắc hắc, nói không chừng còn được tăng tiền tiêu vặt hàng tháng, được vậy thì còn gì bằng.

Hai người hai tâm sự, không hẹn mà cùng nghe được tiếng đánh nhau. Tiểu Môn Tử dù sao cũng không phải người trong võ lâm, y ngoáy ngoáy tai, còn tưởng mình nghe lầm.

Mà Long Kỳ Thiên lại nghe được rất rõ, tiếng binh khí giao nhau thoáng chốc làm bừng tỉnh tâm trí đang buồn chán đến sắp mốc meo của hắn. Đôi mắt mệt mỏi đờ đẫn bỗng phát ra hào quang, giống như người gần đất xa trời đột nhiên học được phương pháp cải lão hoàn đồng, phút chốc cơ thể già nua bỗng biến thành thanh niên cường tráng.

"Ngươi coi chừng rượu, ta đi xem xét một lát sẽ quay lại ngay!" Long Kỳ Thiên nói xong liền phi thân lao vọt ra ngoài.

"Nè nè nè... ngươi đi đâu vậy? Ta sẽ về mách lại với bà chủ!" Tiểu nhị ca nổi nóng, nhìn theo bóng lưng của Long Kỳ Thiên quát ầm lên.

—————

"Haha, tiểu cô nương, mau qua đây, đánh ta đi ~" Giọng nói nương theo gió lọt vào tai của Long Kỳ Thiên, hắn nhất thời cảm thấy hưng phấn, cả người tràn đầy sinh lực. Âm thanh ồ ồ tuy hơi khó nghe nhưng giờ khắc này hắn lại cảm giác vô cùng quen thuộc, Long Kỳ Thiên dường như nhận ra được "người quen".

Đây rõ ràng là giọng nói của một trong thập đại ác nhân_Toản Địa Thử. Quả nhiên khi mọi vật trước mắt hiện ra rõ ràng, hắn liền trông thấy một con chuột xấu xí đang chôn mình trong cát, cái đầu lắc qua lắc lại, chính là Tôn Càn.

Long Kỳ Thiên tập trung quan sát, nhất thời có chút thất vọng, bởi vì trong số sáu người, bốn nam hai nữ, không hề nhìn thấy người có khí chất như tiên xuất trần, cho dù ở trong bão cát sa mạc vẫn khoác lên mình bộ bạch y trắng tuyết kia.

Trong sáu người đó, có ba người đêm qua hắn đã gặp là Toản Địa Thử, Bệnh Tử Nhân, Vô Nha Bà và Câu Tử Thủ. Chỉ nghe Bệnh Tử Nhân liên tục ho khan, mà nam tử trẻ tuổi ở trước mặt hắn cánh tay đã bị thương không ngừng chảy máu, sắc mặt so với Bệnh Tử Nhân còn khó coi hơn vài phần.

Bệnh Tử Nhân sau khi nhìn thấy máu thì hai mắt sáng rỡ, gương mặt tái nhợt bỗng hiện lên vẻ hồng hào hiếm gặp.

Mà hồng y nữ tử đứng giữa sa mạc đang sử dụng một bộ roi pháp để giao đấu với Toản Địa Thử.

Long Kỳ Thiên vừa chạy đến đã cảm thấy tình hình không ổn, nhưng cho dù tốc độ của hắn có nhanh đến mức nào cũng không kịp ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ thấy cồn cát nơi Tôn Càn chui vào bỗng nhiên sụp xuống tạo thành một cái hố lớn, vị cô nương kia không kịp phản ứng, nửa người đều bị chôn vùi trong cát.

Lúc này nàng chỉ đứng cách vài bước so với Tôn Càn, hắn đột nhiên ló đầu lên khỏi mặt đất, thân hình của hắn chỉ đứng tới ngực vị cô nương kia, bất ngờ hắn nghiêng người tới phía trước, dùng đầu húc mạnh vào ngực nàng.

"A..." Vị cô nương phát ra tiếng kêu sợ hãi, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Tiểu Tiểu!" Nam tử lo lắng hô to một tiếng, ngay sau đó liền bị Bệnh Tử Nhân dùng ám khí bắn trúng, ngã nhào ra đất.

"Haha, tiểu cô nương, hôm nay cho dù cô có la đến khản cổ cũng không ai đến giúp đâu." Toản Địa Thử dương dương tự đắc, vẻ mặt xấu xí càng khiến người ta thêm chán ghét, hồng y cô nương tức giận đến nỗi khóe mắt cũng bắt đầu ngập nước.

Lúc này, Vô Nha Bà mặt mũi nhăn nhúm nhìn về phía Long Kỳ Thiên, hừ lạnh một tiếng. "Lão chuột, hôm nay hoàng lịch trở mình, xem ra ngày lành có vẻ nghiêng về vị cô nương này rồi."

Toản Địa Thử nghe vậy liền xoay người lại, ánh mắt như phóng ra hàng vạn ngân châm khiến Long Kỳ Thiên nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cảm giác giống như hắn bị chuột tinh nhìn trúng, thật đáng sợ.

Long Kỳ Thiên lên tiếng. "Nếu ta nói ta chỉ tình cờ đi ngang qua, các ngươi có tin không?"

Hồng y cô nương sau khi nghe hắn nói như vậy thì chút hy vọng mong manh vừa lóe lên cũng nhanh chóng bị dập tắt, hơn nữa so với ban đầu càng thêm tuyệt vọng. Trong mắt người nam tử trẻ tuổi kia cũng lộ ra vẻ thất vọng.

"Có điều..." Khóe miệng Long Kỳ Thiên khẽ cong lên, lời nói cũng xoay chuyển. "Ta cũng không có nói là sẽ không xen vào."

Long Kỳ Thiên trong lúc nói mấy lời này thì ánh mắt đảo qua bốn người bọn họ, gương mặt mang theo vẻ cợt nhã, so với đêm qua càng tăng thêm vài phần khí thế. Lòng bàn tay của 'Vô nha bà' nhất thời rịn mồ hôi, âm thầm lui về phía sau một bước.

"Tiểu tử, tối qua đáng lẽ ta nên giáo huấn cho ngươi một trận." Ánh mắt của Tôn Càn đanh lại.

"Dựa vào mấy người các ngươi?" Long Kỳ Thiên giả vờ hỏi, thực chất là muốn thăm dò tung tích người mặc áo trắng, nhưng xem ra hắn đã hoài công.

Tôn Càn tính tình nóng nảy, nghe Long Kỳ Thiên nói vậy thì cho rằng hắn coi thường bốn người bọn họ, lập tức nổi giận, thoáng cái đã chui vào trong cát, rồi chớp mắt lại đội lên từ vị trí dưới chân của Long Kỳ Thiên, tốc độ nhanh như chớp nhưng Long Kỳ Thiên vẫn không hề thay đổi sắc mặt.

Ba người còn lại cũng không tiến lên hỗ trợ, chỉ yên lặng đứng nhìn bọn họ ra tay, trong lòng đều có tính toán. Hoặc là ngồi đợi ngư ông đắc lợi, hoặc là bình tĩnh theo dõi kỳ biến, âm thầm quan sát võ công của Long Kỳ Thiên. Đều là "tọa sơn quan hổ đấu", không ai muốn xuất thủ trợ giúp.

Long Kỳ Thiên đã nhiều ngày không vận động gân cốt nên vô cùng phấn khích, máu huyết toàn thân đều sôi trào, hắn chỉ hận không thể đánh một trận cho đã đời, đánh cho thiên hôn địa ám.

Hắn rút từ bên hông ra một thanh kiếm, trong nháy mắt hàng vạn kiếm khí được phóng lên trời, Long Kỳ Thiên phi người lên, mũi kiếm quét ngang qua một đường, chỉ nghe "ầm" một tiếng thật lớn, đất cát xung quanh vạn trượng tung bay mù mịt. Một tiếng kêu cổ quái như tiếng chuột từ trong cát truyền ra, Tôn Càn nôn ra một ngụm máu lớn, hệt như chuột bị nhúng vào nước nằm giãy giụa trên mặt cát.

"Aa~" Long Kỳ Thiên gác bảo kiếm lên vai, cảm giác toàn thân đều sảng khoái, trên mặt xuất hiện biểu tình ngạo nghễ, hắn đứng giữa trời đất, khí thế oai phong lẫm lẫm, thần long vô thượng, duy ngã độc tôn.

Ba người còn lại nhất thời ngừng hô hấp, kinh hãi nhìn chằm chằm vào người trước mặt, hay nói đúng hơn là bảo kiếm trong tay hắn.

"Ngươi... Long Khuyết kiếm! Ngươi đích thực là người của Long Vân Trại_Long Tại Uyên? Tuổi tác có vẻ không đúng, ngươi là ai?" Vô Nha Bà kinh hãi thốt lên, gương mặt đầy nếp nhăn lúc xanh lúc trắng, dị thường đáng sợ.

Long Kỳ Thiên nhướn mi, khẽ vuốt ngực nói. "Thật đáng sợ, giống hệt yêu quái!"

Sắc mặt của Vô Nha Bà càng thêm khó coi, hắn chẳng những khinh thường không trả lời lại còn dám nói bà ta là yêu quái. Bà ta rất tức giận nhưng rất nhanh đã hồi phục lại. "Tiểu tử, ngươi tưởng có Long Khuyết kiếm trong tay thì có thể đối phó được ba người bọn ta sao?"

Tôn Càn vừa nghe mấy lời này đôi mắt chuột liền nhướn lên, lộ ra vẻ kinh hoảng, nghe giọng điệu thì có vẻ như Vô Nha Bà đang muốn bỏ mặc sống chết của hắn? Hắn nhất thời khóc không ra nước mắt, không còn tinh thần gì để tiếp tục đánh nhau.

Long Kỳ Thiên nhướn mày, khóe miệng khẽ nhếch mang theo một tia tà khí, Long Khuyết kiếm trong tay càng làm tăng thêm khí thế trên người hắn, trong khoảnh khắc thật khiến người kinh hãi.

Hết chương 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.