Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm

Chương 57: Nhằm Vào



Edit: Minh An

Beta: E. Coli

Cho đến lúc về nhà Kiều Nam Gia vẫn chưa tin được cô lại giúp Bách Nhiên học bù.

Đại ma vương Bách Nhiên trong truyền thuyết đúng là im lặng. Cậu cứ ngồi yên nghe cô giảng kiến thức Vật lý cơ bản suất gần hai giờ. Từ đầu đến cuối cậu chưa ngắt lời cô lần nào.

Kiều Nam Gia ôm gấu bông ngồi trên giường. Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm bông hoa hướng dương trụi lủi.

Chẳng lẽ...

Do được cô mưa dầm thấm lâu, Bách Nhiên đã thật sự thay đổi suy nghĩ, muốn học hành hẳn hoi sao?

Kiều Nam Gia rơi vào suy nghĩ.

Người bình thường thì sẽ không tin lý do này, nhưng Kiều Nam Gia thân là một học sinh giỏi siêng năng, nỗ lực, cố gắng bơi trong biển tri thức thì cảm nhận sâu sắc được mị lực to lớn của việc học. Nếu Bách Nhiên nghĩ vậy, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.

Đúng vậy. Kiều Nam Gia đã từng lĩnh hội tư duy logic rõ ràng của Bách Nhiên. Cậu rất giỏi Toán. Trong mắt Kiều Nam Gia, có lẽ trình độ của cậu ngang với Bách Ngạn, thậm chí còn có thể... cao hơn.

Nghĩ vậy, đến cả Kiều Nam Gia cũng cảm thấy ngạc nhiên, không thể tin được kết luận đó.

Người mà lần nào thi cũng nộp giấy trắng, người mà được đồn rằng nhờ quan hệ mới có thể vào được trường, luôn đội sổ - Bách Nhiên thế mà lại có thiên phú toán học rất cao. Nếu nói cho ai nghe, hẳn là người kia sẽ cười điên lên mất.

"......"

Vì vậy tại sao lần nào Bách Nhiên cũng nộp giấy trắng?

Rõ ràng với khả năng của cậu, cậu hoàn toàn có thể làm được những đề đó.

Kiều Nam Gia không đoán được lý do của việc đó. Nhưng qua thời gian tiếp xúc không nhiều mà cũng chẳng ít với Bách Nhiên, dường như cậu cũng chẳng lạnh lùng, không có tính người như người ta vẫn thường nói.

Thậm chí cậu còn nuôi một con mèo con.

Đúng rồi! Sữa Bò Ngọt...

...


Nhà họ Bách.

Rèm cửa phòng ngủ được mở ra, một bóng người cao gầy đứng trước giường. Cậu hơi ngẩng đầu lên, ánh trăng trong veo chiếu vào sườn mặt đẹp đẽ của cậu làm cậu trông càng xa cách với người hơn, cứ như thần Mặt Trăng trong thần thoại Hy Lạp cổ đại.

Cậu mím môi, không nói lời nào cầm lấy bông hoa hướng dương.

Lá cây hơi cứng lại, cành lá và bông hoa đều rất đẹp. Chỉ có điểm buồn cười duy nhất là giữa nhụy hoa, số hạt dưa bị ăn mất một nửa. Một nửa có hạt còn một nửa trống trơn.

Thêm vài ngày nữa thôi là bông hoa này sẽ bốc hơi nước, khô quắt lại rồi tàn đi.

Bách Nhiên nhìn chằm chằm vào hoa hướng dương như có suy nghĩ.

Lúc này, dưới chân cậu vang lên tiếng mèo kêu: "Meo ~"

Giọng nó vừa dài vừa cao ngạo, cứ như đang gọi cái gì, khác hoàn toàn với tiếng kêu nhỏ nhẹ bình thường. Hàng mi của Bách Nhiên rung rung, ánh mắt lạnh băng dừng trên thân Sữa Bò Ngọt.

Mới chỉ có mấy tháng thôi mà Sữa Bò Ngọt lớn hơn rất nhiều, bộ lông cũng trở nên mềm mại, đệm thịt mập mạp, đôi mắt vô tội tròn xoe mở to ra, nhìn như nào cũng thấy đáng yêu.

Nhưng giờ phút này, cái thứ đáng yêu đó lại đang... Lấy chân ôm lấy cẳng chân Bách Nhiên rồi cọ liên tục.

Cái động tác này, cái tư thế đó...

Rất giống mấy thằng con trai cầm điện thoại sau đó xem phim hành động tình cảm.

Bách Nhiên đen mặt: "......"

Sữa Bò Ngọt đến kỳ động dục nên cọ xát, nó không hề ý thức được ánh mắt tử vong của Bách Nhiên đang nhìn vào mình.

Bỗng nhiên có một bàn tay từ trên trời giáng xuống, bắt chính xác lấy Sữa Bò Ngọt sau đó đóng cửa lại. Không được vài giây, tiếng mèo kêu meo meo không ngừng, cứ như đang cầu xin Bách Nhiên nhanh chóng thả mình ra vậy.

Bách Nhiên mềm lòng một giây, sau đó nhớ tới hôm qua, sau khi thả nó ra xong, Sữa Bò Ngọt làm trò trước mặt Chu Ngôn Quân, cọ vào cậu một lúc làm Chu Ngôn Quân cười chảy cả nước mắt.

Trái tim Bách Nhiên lập tức biến thành trái tim sắt thép nguyên chất 100%.

Con mèo nào cũng vậy, khi mới trưởng thành đều bắt đầu động dục. Sữa Bò Ngọt cũng không ngoại lệ.

Lúc này Bách Nhiên mới nhận ra Sữa Bò Ngọt đang dần trưởng thành thành con mèo đực.

Bách Nhiên biết biện pháp tốt nhất là triệt sản nó. Dù sao thì mèo cũng khác người, lúc hormone tiết ra nó không cảm thấy vui vẻ mà còn cảm thấy đau khổ, có khi còn sinh ra bệnh khác cũng không chừng?


Ngoài miệng nói không để ý nhưng Bách Nhiên đã dùng cả nửa ngày để nghiên cứu xem có nên triệt sản Sữa Bò Ngọt hay không, quy trình triệt sản và cách chăm sóc mèo trước và sau khi triệt sản như nào.

Sau khi nghiên cứu xong, Bách Nhiên đưa ra một kết luận: Thứ phiền phức.

Bây giờ trả lại Chu Ngôn Quân còn kịp không?

Bách Nhiên mở cửa, Sữa Bò Ngọt chạy vòng quanh cậu cọ xát. Bách Nhiên nhìn Sữa Bò Ngọt, trong đầu dần hiện ra một gương mặt cười ngọt ngào, cũng ngọt ngào vô hại như này, làm người ta khó thể tức giận với cô được, sau đó lại vô tình làm cậu bị tổn thương.

Quả nhiên sinh vật đáng yêu là loài sinh vật rất có tính mê hoặc. Cậu mất trí rồi mới thua trong tay bọn họ.

Về chuyện triệt sản cho mèo, dường như Bách Nhiên không ngờ tới rằng phản ứng đầu tiên của cậu là nhắn tin cho Kiều Nam Gia. Bách Nhiên vừa cầm điện thoại lên đã lập tức ý thức được mình đang làm gì, lại ném điện thoại về giường.

"......"

Cậu quay mặt đi. Lọt vào trong mắt cậu là một bông hoa hướng dương hơi khô.

Dường như cả căn phòng của cậu bị những thứ liên quan đến Kiều Nam Gia chiếm lấp hết.

Hôm sau.

Thư Ấu cố ý dậy sớm, túm chặt Kiều Nam Gia đi học cùng mình. Thư Ấu hưng phấn đến đỏ mặt, ríu ra ríu rít như chim nhỏ hỏi Kiều Nam Gia như điên: "Sao lại như này? Chu Ngôn Quân tìm cậu học bù hả? Cậu có gặp Bách Nhiên không?"

"... Ừm, không có gì lạ."

Kiều Nam Gia chưa bao giờ muốn giấu bí mật với bạn bè mình. Nhưng riêng chuyện này, cô không thể không nói dối Thư Ấu.

Thư Ấu có quan hệ rất tốt với cô, tuy vậy, tính tình Thư Ấu ngây thơ, không giấu được bí mật, chỉ sợ không được vài ngày, cả trường sẽ biết hết chuyện.

Kiều Nam Gia bất đắc dĩ phải lừa Thư Ấu. Ít nhất trong một năm cuối này, cô không nói sự thật.

Chu Ngôn Quân đã hứa với cô rồi, tất cả sẽ đều giữ kín như bưng chuyện này.

Chỉ là học bù bình thường thôi mà phải giấu giếm như làm nhiệm vụ bí mật vậy, đúng là hơi làm quá. Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo người đó là Bách Nhiên cơ chứ?

Kiều Nam Gia khẽ thở dài một cái.

Cô chỉ hy vọng một tháng này trôi nhanh một chút. Từ nay nước sông không phạm nước giếng, không bao giờ có liên quan đến nhau nữa.

Từ sau khi Chu Ngôn Quân đấu giá, mua thời gian học kèm 1-1 với Kiều Nam Gia, trong trường có không ít bạn nữ bắt đầu cố gắng học tập. Thậm chí có người còn hỏi thăm Kiều Nam Gia, nhờ cô hướng dẫn xem nên cố gắng như nào mới có thể giúp Chu Ngôn Quân học bù.

Nếu như vậy thì rất tốt, nhưng không phải bạn nữ nào cũng nghĩ như vậy.

Từ sau buổi cuối tuần kia, Kiều Nam Gia có thể cảm nhận rõ ràng một số ánh mắt xa lạ nhưng chứa đầy địch ý với mình, cứ như cô là đối thủ cạnh tranh của họ vậy.

Nếu mà mấy bạn đó biết đối tượng học bù của Bách Nhiên, không biết còn như nào nữa?

Kiều Nam Gia quyết tâm giữ kín bí mật này trong bụng trước kỳ thi đại học.

Sau khi thi đại học xong, cô sẽ thẳng thắn, xin lỗi thành khẩn với Thư Ấu đầu tiên.

Ánh mắt Kiều Nam Gia nhìn Thư Ấu cũng mang theo sự áy náy: "Bài thi gần nhất của cậu có tiến bộ không? Đừng quên mình chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, chúng ta phải cố gắng cho bài thi tiếp theo!"

Thư Ấu chu môi: "Tớ không có duyên với lớp mũi nhọn, có lẽ về sau ba mẹ cũng cho tớ đi du học, thi không tốt thì thôi."

Kiều Nam Gia bật cười: "Tớ nhớ năm ngoái có ai ra nước Anh chơi cả một kỳ nghỉ đông xong về bảo đời này sẽ không bao giờ ra nước ngoài nữa ấy nhỉ?"

Thư Ấu: "Ghét ghê á!"

Kiều Nam Gia vừa đi vừa lấy một tập tài liệu đã được sắp xếp cẩn thận từ trong cặp ra. Chúng được sắp xếp ngăn nắp, qua túi clear trong suốt có thể thấy được chữ in dày đặc bên trong.

Kiều Nam Gia đưa cho Thư Ấu: "Tớ đưa sớm cậu cũng chẳng xem, đưa như này để cho cậu có ký ức ngắn hạn, nhớ lâu hơn một chút. Cậu cầm chỗ này đi, đọc kỹ vài lần, chỗ nào không hiểu thì hỏi tớ."

Thư Ấu tò mò hỏi: "Cái này là?"

"Tớ sắp xếp lại tài liệu cho cậu. Trong này có 80% số câu hỏi chắc chắn sẽ có trong đề thi."

Thư Ấu nhận lấy tài liệu ôn tập đơn giản mà đầy đủ của Kiều Nam Gia. Rõ ràng trong đó là tài liệu Kiều Nam Gia đích thân sửa lại, không phải tài liệu tải từ trên mạng xuống.

Thư Ấu kích động, trực tiếp ôm Kiều Nam Gia: "Hu hu hu cậu tốt quá đi mất!"

Kiều Nam Gia bị Thư Ấu ôm không thở nổi, cô vỗ vỗ bả vai Thư Ấu, nói: "Không phải cậu muốn được vào đại học nghệ thuật đó sao? Thế cậu phải học hành hẳn hoi, không được từ bỏ, biết chưa?"

Kiều Nam Gia không nói cho Thư Ấu rằng tài liệu này là tài liệu cô đã dùng mấy tháng để tổng hợp và soạn lại.

Nước mắt Thư Ấu rơi đầy mặt: "Tớ nhất định sẽ cố gắng!"

Hai tháng nữa là đến kỳ thi chia lớp, qua nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, Kiều Nam Gia vẫn không thể thả lỏng được. Mục tiêu của cô đã được xác định ngay từ tháng đầu tiên cô học lớp 10. Đó chính là phấn đấu vào lớp trọng điểm, lớp số 1.

Không có chuyện ngoài ý muốn nào nữa có thể ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của cô.

"Nè, Nam Gia, qua đây, qua đây!"

Vào lúc thể dục buổi sáng, Kiều Nam Gia đang quét vệ sinh bị Chu Ngôn Quân đi ngang qua gọi lại. Chu Ngôn Quân dùng tư thế người trong hội học sinh, cáo mượn oai hùm đi vòng quanh một vòng.

Chu Ngôn Quân cười tủm tỉm, nói: "Cuối cùng cũng bắt được cậu."


"Sao thế?"

Kiều Nam Gia nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn xung quanh không có bạn nào khác thì cẩn thận hỏi Chu Ngôn Quân. Dáng vẻ cẩn thận của cô làm Chu Ngôn Quân không nhịn được cười rộ lên.

"Này tớ bảo, sao lại có người nhát gan như cậu nhỉ?"

"Tớ nhát chỗ nào?" Kiều Nam Gia không muốn gây chuyện, nhất là những tai tiếng không nên xuất hiện như này.

"Chiều nay cậu nhớ tới chỗ cũ học bù nhé!"

"... Được." Vẻ mặt của Kiều Nam Gia rất không tình nguyện.

Chu Ngôn Quân đang định nói gì tiếp thì có hai người đi từ sau vào. Một người là Bách Ngạn, một người là bạn khác trong hội học sinh. Kiều Nam Gia không nhịn được đứng thẳng người lên, tạo khoảng cách với Chu Ngôn Quân để tránh người khác hiểu lầm.

Khác với nụ cười không nghiêm túc của Chu Ngôn Quân, nụ cười của Bách Ngạn luôn nhẹ nhàng, dịu dàng, làm người ta thấy thoải mái.

Đầu tiên Bách Ngạn nhìn qua Chu Ngôn Quân, sau đó cậu nhìn về phía Kiều Nam Gia. Ánh mắt cậu sáng đến mỗi như có thể soi được lòng người.

Bách Ngạn hỏi: "Kiểm tra lớp 11-3 rồi hả?"

Chu Ngôn Quân đút một tay vào túi, gật đầu bừa: "Rất sạch."

Chu Ngôn Quân như vô tình cản trở hai người Bách Ngạn và Kiều Nam Gia đối diện thẳng với nhau. Đột nhiên Kiều Nam Gia bị cản trở, không thấy được biểu cảm của nam thần. Trong lòng cô không khỏi căng thẳng.

Chu Ngôn Quân cố ý tới sớm để tìm cô. Trai đơn gái chiếc, đúng là không nói rõ được.

Kiều Nam Gia định giải thích theo bản năng: "Chu Ngôn Quân tới đây để thảo luận việc học bù..."

"Là việc học bù đúng không?" Bách Ngạn cười tươi, giọng cậu trong trẻo như tiếng nước chảy, vô cùng dễ nghe, "Phải nắm chắc thời gian ngắn ngủi ôn tập nhiều nội dung như vậy, hai cậu vất vả rồi."

Kiều Nam Gia rất muốn gật đầu như giã gạo tiếp thêm một câu "Đúng rồi!"

Nhưng cô sợ Chu Ngôn Quân chê chuyện chưa đủ lớn, "mật báo" câu này, chọc giận Bách Nhiên.

Cuối cùng, không ngờ Bách Ngạn lại bổ sung thêm một câu: "Lần sau học bù cũng có thể gọi tớ. Hai người chúng mình chia nhau công việc thì mọi thứ sẽ nhanh hơn."

Kiều Nam Gia ngẩn người.

Chu Ngôn Quân cười như không cười: "Không cần đâu. Một mình tớ không chịu nổi sự tấn công thay phiên nhau của hai học sinh giỏi được!"

Bách Ngạn lắc đầu, cười nói: "Không sao. Vì tớ cũng có thể nhân thời gian nghỉ để thảo luận với Kiều Nam Gia chút chuyện lập nhóm thi đua."

Rõ ràng nội dung nói chuyện rất bình thường, biểu cảm của hai người cũng bình thường, nhưng Kiều Nam Gia lại đánh hơi ra được cái gì đó sai sai.

Cái này... Là sao vậy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.