Edit: E. Coli
Beta: E. Coli, Minh An
Không có Sữa Bò Ngọt ở giữa, Kiều Nam Gia hơi xấu hổ một chút.
Cô di chuyển đến chỗ ngồi của mình với tốc độ rùa bò rồi ngồi xuống. Việc triệt sản diễn ra nhanh chóng nhưng vẫn phải đợi mèo kiểm tra sau khi thuốc tê hết tác dụng.
Bây giờ tìm lý do để chuồn thì hơi vô trách nhiệm, Kiều Nam Gia kìm lại ý định bỏ chạy trong lòng, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm bức tường trắng.
Bách Nhiên tháo tai nghe, cậu cũng không có ý định chơi điện thoại, Kiều Nam Gia cũng không thể nghịch điện thoại.
Từ nhỏ cô đã được ba mẹ dạy rằng không được chơi điện thoại khi đang dành thời gian với người khác, làm vậy là bất lịch sự.
Kiều Nam Gia ngồi ngay ngắn trên ghế như đang trong trạng thái thôi miên.
Không có sự cản trở của lồng mèo, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn. Kiều Nam Gia có thể ngửi thấy mùi hương của Bách Nhiên.
Kì lạ...
Cậu ấy dùng nước hoa sao?
Kiều Nam Gia lắc đầu, vứt cái suy nghĩ này ngay lập tức. Hôm nay cô dậy sớm không uống nước nên miệng hơi khô. Cô liếm môi theo bản năng, trong lòng thì đang phân vân không biết có nên đi mua nước không.
Bỗng nhiên Bách Nhiên đứng dậy nói: "Tôi đi trả tiền." rồi để lại Kiều Nam Gia một mình trong căn phòng.
Bách Nhiên vừa đi, không khí trong phòng không còn ngột ngạt nữa, Kiều Nam Gia hít một hơi thật sâu, không hiểu sao mình lại căng thẳng như vậy.
Nhìn gương mặt vô cảm kia, Kiều Nam Gia lại nhớ tới mấy chuyện ngu ngốc mình đã làm.
May là hai người đều không nhắc tới mấy chuyện đó.
Với tính cách của Bách Nhiên, hẳn là cậu muốn Kiều Nam Gia cho mấy câu chuyện đó đi hết vào dĩ vãng.
Kiều Nam Gia cúi đầu xem điện thoại, không ai gửi tin nhắn cho cô, có một số bạn nữ gửi lời mời kết bạn cho cô trên WeChat, Kiều Nam Gia không còn cách nào khác ngoài việc tắt tùy chọn "Cho phép tìm kiếm số điện thoại di động để kết bạn."
Cô xem một số bài đăng trong vòng bạn bè, rảnh tay lướt nhìn bài đăng của bạn bè mà không phát hiện Bách Nhiên đã trở về từ lúc nào.
Một chai nước xuất hiện làm chắn tầm nhìn của Kiều Nam Gia.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy Bách Nhiên mang vô cảm nói: "Nhân viên đưa."
"Cảm ơn!" Kiều Nam Gia vô cùng biết ơn nói lời cảm ơn.
Bách Nhiên cầm hai chai nước, mua cho cô nước ngọt và một chai nước khoáng. Kiều Nam Gia nhận nước, tiện tay thoát ứng dụng, Bách Nhiên liền liếc mắt, thấy hình nền trên điện thoại của Kiều Nam Gia đã thay đổi từ hình ảnh cậu chạm vào Sữa Bò Ngọt thành ảnh hoạt hình.
"......"
Bách Nhiên cạn lời.
Đối với sự im lặng này Kiều Nam Gia hơi xấu hổ, nhất là lúc đối mặt với Bách Nhiên, chỉ có vài giây im lặng thôi cũng khiến Kiều Nam Gia khó thở.
Cô ôm chai nước trái cây, do dự một lúc lâu thì mới bắt đầu hỏi: "Đang rảnh, hay là chúng ta tranh thủ ngồi học một lát?"
Bách Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt chết chóc.
Vừa nói xong, Kiều Nam Gia đã ý thức được rằng lời nói của cô sẽ không được người nghe thích lắm. Giống như việc giáo viên yêu cầu nộp bài ngay dù đang là ngày nghỉ, có thể nói là khá mất hứng.
"Xin lỗi, tớ chỉ hỏi linh tinh thôi!"
Bách Nhiên ngồi cạnh cô, khuôn mặt lạnh lùng đến mức khó có thể rời mắt. Kiều Nam Gia nhìn cậu một cái, cô khẽ lắc đầu sau đó nhanh chóng quay đầu đi như không có chuyện gì.
Mỗi lần ngồi gần Bách Nhiên, trái tim của Kiều Nam Gia đều như nghẹn lại.
Không có ý gì, chỉ đơn giản là do khuôn mặt cậu quá đẹp. Vẻ đẹp tựa như hoa giữa mây, khiến người khác đều bị lu mờ.
Giọng nói lạnh lùng Bách Nhiên vang lên: "Việc thi xếp lớp là sao?"
"À." Kiều Nam Gia không ngờ Bách Nhiên biết việc này.
Kể từ khi bắt đầu năm thứ nhất trung học, nhà trường đã nhiều lần nhấn mạnh, ngay cả những học sinh đang lười biếng trong trường cũng phải biết quy định của bài thi xếp lớp. Phần lớn học sinh của trường Nhất Trung đều học rất giỏi nên chắc chắn sự cạnh tranh trong kỳ thi cuối kỳ sẽ rất khốc liệt.
Kiều Nam Gia giải thích: "Chủ yếu dựa vào kết quả của kỳ thi cuối kỳ, lớp sẽ được điều chỉnh một chút. Nếu có thành tích xuất sắc, thì sẽ được chuyển lớp."
Bách Nhiên mang vẻ mặt không biểu cảm nhìn bức tường trắng đối diện, nói: "Cậu muốn đến lớp một."
Cậu sử dụng câu tường thuật.
Kiều Nam Gia chưa bao giờ che giấu khát vọng chuyển sang lớp một của mình, cô gật đầu nói: "Tớ luôn muốn vào lớp một từ lúc còn học lớp 10."
"Vì sao?"
Vì sao? Bách Nhiên đưa ra câu hỏi này làm Kiều Nam Gia không hiểu tại sao?
Đương nhiên cô không hiểu vì điều Bách Nhiên muốn hỏi chính là nguyên nhân đằng sau, cậu muốn hỏi do cô muốn đi theo ai đó hay vì nguyên nhân khác.
Trước những câu hỏi của Bách Nhiên, Kiều Nam Gia ngại ngùng, nhưng vẫn cô kiên quyết trả lời: "Có thể cậu sẽ nghĩ rằng lý do này không thực tế, nhưng... Tớ muốn vào một trong những trường đại học hàng đầu trong nước."
Bách Nhiên: "......"
Tự nhiên dũng khí đối mặt với cậu bỗng giảm đi một nửa. vẻ mặt Kiều Nam Gia hơi xấu hổ: "Tớ xin lỗi, nghe chừng cũng không quá khả thi nhỉ..."
Dựa vào điểm số của Kiều Nam Gia, nhất định có thể vào những trường đại học tôt, nhưng vẫn hơi thiếu một chút để vào những trường đại học hàng đầu.
Chỉ một chút thôi nhưng đó là sự khác biệt rất lớn.
Nghe lý do của cô, Bách Nhiên sửng sốt trong giây lát, có lẽ là vì cậu không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy. Cậu nhìn chằm chằm vào bức tường trắng một lúc, không thèm nhìn Kiều Nam Gia. Sau đó cậu mở miệng.
"Này."
"Sao vậy?"
"Nếu tôi vào được lớp một, thì có phần thưởng gì không?"
Kiều Nam Gia ngạc nhiên: "Phần thưởng á?"
Từ từ, có gì đó sai sai?
Kiều Nam Gia lại ngơ ngác hỏi: "Cậu muốn thi hả?"
Đó là làm bài thi theo đúng nghĩa chứ không phải chỉ viết tên mình vào giấy thi đâu!
Bạch Nhiên vô cảm hỏi: "Cậu có phản đối không?"
"Không!" Đương nhiên là cô không dám.
Giờ phút này Kiều Nam Gia vô cùng tò mò. Cô bước hai bước về phía Bách Nhiên, ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi: "Cậu có chắc không?"
Bách Nhiên lườm cô, ánh mắt cậu đã chứng minh tất cả.
Kiều Nam Gia nhận được ánh nhìn cảnh cáo, dịch về chỗ cũ: "Tớ hiểu rồi, tớ nhất định sẽ giúp cậu."
Bách Nhiên hỏi: "Vậy phần thưởng là gì?"
Nói đến phần thưởng, Kiều Nam Gia không dám nhắc tới nữa. Điều duy nhất cô có thể nghĩ đến là đãi Bách Nhiên một bữa hoặc mua quà cho cậu. Có lẽ Bách Nhiên hỏi quá tự tin, nên Kiều Nam Gia còn không cảm thấy có gì đó không ổn.
Đúng ra mà nói, nếu Bách Nhiên có thể vào lớp 1 thì chẳng phải người nên được khen thưởng đầu tiên là cô giáo Kiều Nam Gia của cậu sao?
Nhưng lúc này đầu Kiều Nam Gia chưa nhảy số đến chỗ đó.
Ngược lại, cô còn bị cuốn theo lời nói của Bách Nhiên, cô bắt đầu lo lắng: "Xin lỗi... Tớ chưa nghĩ ra."
"Quên đi." Thái độ của Bách Nhiên như thuận miệng nhắc tới, sự nhiệt tình của cậu cũng nhanh chóng nhạt đi, "Đến lúc đó nói sau."
Kiều Nam Gia thở phào nhẹ nhõm khi cậu bình thường trở lại.
Vào giây phút đó, Kiều Nam Gia còn nghĩ rằng Bách Nhiên yêu cầu cô tặng một món quà một cách rất nghiêm túc và phần thưởng mà cậu nhắc đến chắc chắn không phải là tiền hay bất cứ thứ gì tương tự.
Kiều Nam Gia đã tặng hoa hướng dương cho cậu, nhưng giờ cô lại không nghĩ ra món quà nào khác để tặng cậu.
Trong tài khoản của cô thậm chí còn có 50.000 nhân dân tệ từ Bách Nhiên.
"......"
Không biết kết quả như thế nào, chỉ cần Bách Nhiên chịu tham gia cuộc thi thì cô cũng nên tặng cậu một món quà nào đó.
Coi như là món quà kết thúc cho cho duyên phận giữa hai người.
Kiều Nam Gia đã quên rằng.
Nếu Bách Nhiên đến được lớp một, bọn họ sẽ ngồi cùng một bàn suốt một năm, sao có thể tách ra dễ dàng như vậy.
Cô đúng là vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch.
Cuối cùng việc triệt sản cho Sữa Bò Ngọt cũng kết thúc, ca phẫu thuật đã thành công biến một chú mèo oai vệ trở thành một chú mèo công công, sự khác biệt đó lớn đến đau lòng.
Sữa Bò Ngọt được đưa ra, thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng nên lưỡi của nó thè ra, miệng cũng hơi há. Nhìn nó trong trạng thái này trông rất buồn cười.
Bác sĩ bảo: "Phẫu thuật thành công. Sau khi thuốc mê hết tác dụng, xác nhận mọi thứ đều ổn thì cháu có thể đưa mèo về nhà". Bác sĩ còn đề cập đến rất nhiều biện pháp phòng ngừa và yêu cầu hai người chú ý để tránh viêm nhiễm vết thương.
Kiều Nam Gia vừa cảm thông vừa buồn cười, vẻ mặt cô vui sướng.
Bách Nhiên nghiêng người nhìn cô: "... Muốn cười thì cứ cười đi."
"Phì."
Kiều Nam Gia không nhịn cười được nữa.
Dường như cô có thể cảm nhận được sự oán giận đến từ tâm hồn Sữa Bò Ngọt.
Bác sĩ không quên xát muối vào vết thương lòng của Sữa Bò Ngọt: "Cháu có thể chụp ảnh hoặc quay video. Mỗi chú mèo chỉ được trải nghiệm chuyện này một lần trong đời. Có khi sau này cháu lại muốn chiêm ngưỡng khoảnh khắc này đấy!"
Bác sĩ nói xong, Kiều Nam Gia lén nhìn Bách Nhiên nhưng lại bị bắt ngay tại trận.
Bách Nhiên đứng cạnh mèo con, nhường chỗ cho cô chụp ảnh.
Bác sĩ nhìn đôi người yêu nhỏ này mà không nỡ làm phiền họ, sau khi dặn dò vài câu nữa thì rời đi. Trong phòng có vài con mèo được nhốt trong lồng nhìn thấy Sữa Bò Ngọt, nhìn hai người kêu hai tiếng meo meo
Kiều Nam Gia không giấu được sự hưng phấn: "Tớ có thể làm không?"
Bách Nhiên: "Ừ."
Được sự cho phép của Bách Nhiên, Kiều Nam Gia vội lấy điện thoại ra mở máy ảnh. Cô không hiểu được Bách Nhiên đứng bên cạnh Sữa Bò Ngọt là có ý gì.
Theo góc độ của Bách Nhiên, cậu nghĩ Kiều Nam Gia sẽ chụp cả người lẫn mèo.
Mặc dù cậu ghét bị người khác chụp hình, nhưng chỉ cần tưởng tượng Kiều Nam Gia đem bức ảnh này làm hình nền, trong lòng cậu cảm thấy hơi vui vẻ.
Nhưng từ góc nhìn của trai thẳng sắt thép Kiều Nam Gia thì chụp ảnh chỉ là chụp ảnh.
Thậm chí cô còn cố né cổ tay của Bách Nhiên, phóng to gấp mười lần để chụp bé mèo.
Tiếng tách tách vang lên không ngừng.
Sau khi chụp được vài bức, Kiều Nam Gia mở ra xem rồi chọn bức hình đẹp nhất để giữ làm kỉ niệm.
Kiều Nam Gia ngại ngùng nói: "Tớ muốn dùng bức này làm hình nền."
Cô nhìn bức hình bé mèo thật lâu, rồi mỗi lần bật điện thoại lên cô sẽ được chữa lành.
Bách Nhiên không ngờ cô lại hỏi cậu chuyện riêng tư như vậy một cách trực tiếp.
Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu cô lấy ảnh có cậu làm hình nền.
Bách Nhiên đút tay vào túi, đứng thẳng, tỏ vẻ lạnh lùng nói: "Sao cũng được."
Kiều Nam Gia vui vẻ cài đặt xong, liền hướng điện thoại về phía Bách Nhiên khoe: "Nhìn xem, bức ảnh này rất đáng yêu đúng không?"
Bách Nhiên nghĩ thầm, sao lại gọi là đáng yêu cơ chứ?
Giây tiếp theo.
Kiều Nam Gia thấy rõ sắc mặt Bách Nhiên tối hẳn đi.
Rõ ràng hình nền trên điện thoại là hình Sữa Bò Ngọt đang thè lưỡi ngủ ngon lành. Trong ảnh không chỉ có Bách Nhiên mà đến góc quần áo của cậu cũng chẳng có!
Kiều Nam Gia không biết có vấn đề gì, cô gãi đầu hỏi: "Ảnh không đẹp hả? Tớ xin lỗi, chắc do tay nghề chụp ảnh của tớ không được tốt cho lắm..."
"Không có gì." Bách Nhiên nói.
Trong lòng cậu lặng lẽ ghim Kiều Nam Gia thêm một phát.
Dù Kiều Nam Gia ngốc nhưng cô vẫn cảm nhận được thái độ lạnh lùng của Bách Nhiên đã trở lại. Cô không biết mình đã chọc tức Bách Nhiên chỗ nào. Nghĩ nghĩ một lát rồi cuối cùng cô bỏ cuộc.
Kiều Nam Gia hỏi: "Cậu có muốn ăn kem không?"
Ánh mắt Bách Nhiên nhìn cô như đang hỏi: "Cậu cho tôi là người ăn loại thực phẩm đó sao?"
"Tớ mời cậu! Ngon ơi là ngon luôn!"
...
Mười phút sau.
Bách Nhiên và Kiều Nam Gia ngồi trong phòng nghỉ ăn kem ốc quế.
Sáng chưa ăn gì, vì một cây kem mà chứng hạ đường huyết của Bách Nhiên được cải thiện. Cậu đánh giá xuất sắc cho món có "hương vị của chất phụ gia" này.
Cậu quay mặt đi thì thấy Kiều Nam Gia đang ăn kem ngon lành, cứ như đó là món vô cùng ngon nào đó vậy.
"......."
Tự nhiên Bách Nhiên cảm thấy kem ốc quế cũng không khó ăn đến vậy.
1