Tuần đầu tiên sau lễ khai giảng, những lời bàn tán về Kiều Nam Gia đã nhanh chóng đi vào dĩ vãng.
Tất cả là vì có tin tức nóng hổi hơn làm mọi người bàn tán sôi nổi… Bách Nhiên thực sự đã giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi và thành công bước vào lớp 12-1 dựa vào kết quả thi đấu của mình. Một học sinh năm ngoái còn đội sổ mà giờ lại chuyển vào lớp mũi nhọn, tin tức này làm mọi người không kịp phản ứng. Vì lý do đó mà những cuộc trò chuyện về Bách Nhiên không thể kết thúc. Chủ đề cũng chỉ đơn giản là những thuyết âm mưu rằng cậu có giấu nghề không, không thì là kết quả thi đó có phải là giả không.
Nhưng bên ngoài có ồn ào như thế nào thì nhân vật chính cũng chả quan tâm.
Kiều Nam Gia từ một người mỗi ngày chăm chỉ học tập biến thành Kiều Nam Gia vừa học tập một bên quan sát cuộc sống hằng ngày của Bách Nhiên.
Trong tiết toán, Bách Nhiên vùi đầu ngủ, không khác gì tòa thành ngàn năm đứng sừng sững. Kiều Nam Gia thấy thầy giáo đang giảng đến trọng tâm của bài, nội tâm cô giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là dứt khoát mà cắn môi, dùng khuỷu tay húc nhẹ Bách Nhiên, nhỏ giọng nhắc cậu.
“Cậu tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa.”
Các bạn xung quanh ai cũng thấy hành động của cô, tất cả không khỏi là hít một cái, nghĩ thầm lá gan của Kiều Nam Gia cũng lớn thật. Ai cũng chờ Bách Nhiên tức giận, tức đến mức mà thầy giáo với Kiều Nam Gia sượng chín mặt.
Bách Nhiên ngồi dậy, dùng ánh mắt giết người trừng mắt nhìn Kiều Nam Gia, trên mặt vẫn dấu vết ngái ngủ.
Kiều Nam Gia đưa bút cho cậu: “Cậu viết vở đi.”
Bách Nhiên: “…..”
Kiều Nam Gia: “????”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bách Nhiên nhìn chằm chằm cây bút nửa ngày, sau đó uể oải cầm lấy. Chớp mắt vài lần, cậu mới bắt đầu tỉnh táo lại.
Rõ ràng vẻ mặt cậu lạnh lùng và hung dữ, nhưng không hiểu sao lại thấy cậu trông đáng yêu.
Các bạn nữ bên cạnh ghen đỏ mắt: “… Á á á tớ cũng muốn!”
Thầy cô giáo trong trường giờ truyền tai nhau câu chuyện Bách Nhiên nghiêm túc học tập. Thậm chí còn có người sáng tác thành truyện, định chờ đến khi tuyển sinh thì sẽ lấy đó là vì dụ cảm động cho các học sinh mới cùng các phụ huynh.
Học sinh lớp 12-1 nhìn Bách Nhiên một tay chống cằm, một tay viết vào sách bài tập, vẻ mặt ai cũng khiếp sợ.
Chiều tối lúc tan học, như thường lệ Bách Nhiên đi chơi bóng rổ luôn, phòng học sạch sẽ chỉ còn vài học sinh đang lúi húi dọn dẹp. Kiều Nam Gia gấp sách lại trên bàn, nghe thấy giọng nói thân thiện của Thư Ấu: “Nam Gia, Nam Gia!”
Mây hôm nay có bữa tiệc dành cho học sinh mới nên Thư Ấu bận đến mức chân không chạm đất.
Mãi mới có thời gian nghỉ ngơi cô liền kéo Kiều Nam Gia đi ra cổng trường.
“Cuối cùng cũng có thời gian thẩm vấn cậu!” Thư Ấu căng thẳng nhìn xung quanh. Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, “Cậu nói rõ ràng với tớ, cậu có quan hệ gì với Song Bách?”
“Quan hệ gì hả?”
“Bách Ngạn với Bách Nhiên ý.”
Thư Ấu bĩu môi: “Đến nước này rồi cậu còn lừa tớ? Nói mau, cậu có yêu đương với Bách Nhiên không?”
Kiều Nam Gia hoảng sợ, cô vội vàng che miệng Thư Ấu lại: “Ui, cậu đừng nói linh tinh, nếu bị người khác nghe được, thùng xốp sẽ chờ tớ đấy.”
“Tớ nào có nói linh tinh.” Thư Ấu đếm trên đầu ngón tay, liệt kê từng cái một, “Bách Nhiên có học nhóm cùng cậu không? Có ôm cậu không? Có cố ý ngồi cùng bàn với cậu không? Có vì cậu mà yêu học không?”
Nghe cô nàng hỏi liên tục, Kiều Nam Gia ngạc nhiên: “Cậu có nghĩ nhiều quá không đó? Cậu ấy làm vậy không phải vì tớ.”
“Không phải vì cậu thì vì ai đây?”
Vẻ mặt Thư Ấu khinh bỉ: “Có phải cậu cho rằng cậu ấy làm vậy là vì việc học không thế?”
Kiều Nam Gia: “Không thì sao?”
“Ối dồi ôi, nếu cậu ấy mà muốn học thì cần gì hấp thụ tri thức từ cậu? Cậu thấy cậu ấy có giống người không học bổ túc với cậu thì không thể là học sinh vào lớp 1 không?”
Bị Thư Ấu hỏi liên tiếp bao nhiêu vấn đề đến cứng cả họng, tự nhiên Kiều Nam Gia không biết nói gì cho phải.
Cô chưa từng nghĩ nhiều về động cơ của Bách Nhiên.
Lúc không nghĩ ra, Kiều Nam Gia tự động cho nó là suy nghĩ của người khác nên mình không hiểu được. Vì thế cô yên tâm bỏ qua nó.
Thư Ấu nói nghe chừng cũng đúng, dù có sự giúp đỡ của cô hay không đi nữa thì với sự tiến bộ nhanh chóng của Bách Nhiên, cậu chắc chắn có thể đạt được kết quả xuất sắc dù không có cô. Bộ não vốn cực kỳ nhạy cảm về mặt điểm số của cô, chuyển từ tư duy sang nghĩ chuyện tình cảm, không hiểu sao lại mơ hồ.
Kiều Nam Gia xua xua tay: “Chờ tí để tớ phản ứng đã….”
Thư Ấu tức không nói nên lời: “Chờ đến khi cậu phản ứng lại, có khi chúng ta đã tiến đến thời đại 6G rồi cũng nên.”
Kiều Nam Gia: “……”
Có cần nói quá thế không?
Thư Ấu nói: “Bởi thế mới nói, ai mới là người cậu thích vậy? Nếu thích Bách Ngạn thì đừng đụng đến Bách Nhiên nữa, tính của Bách Nhiên không giống kiểu chọc xong có thể trốn một cách lành lặn đâu. Chị em của tôi ơi, trái tim sắt đá này bao năm không rung động thì thôi, một khi đã động lên thì đúng là đáng sợ thật đó!”
Kiều Nam Gia lập tức phản bác: “Tớ chưa từng nói là mình thích Bách Ngạn!”
Làm sao có thể so sánh giữa thần tượng và người bạn thích.
“Ồ vậy sao. Vậy Bách Nhiên thì sao?”
“……”
Thư Ấu vỗ vỗ Kiều Nam Gia đang suy nghĩ: “Cậu nên suy nghĩ cẩn thận đi.”
Về nhà, đến cả lúc ăn cơm, rửa mặt Kiều Nam Gia cũng suy nghĩ về vấn đề này. Không thể không thừa nhận, ấn tượng của cô đối với Bách Nhiên ngày càng tốt, cô còn nghĩ mình có thể làm bạn chí cốt với Bách Nhiên.
Còn việc thích không thì…
Kiều Nam Gia tiếp tục suy nghĩ thật lâu. Như nào là thích? Cô vẫn không nghĩ ra, lại phải nhờ chuyên gia Thư Ấu giúp đỡ về phương diện tình cảm.
Thư Ấu đưa ra tham khảo.
Thư Ấu: “Cậu nhìn thấy cậu ấy sẽ cực kỳ vui vẻ không thể giải thích được.”
Kiều Nam Gia: “Gặp Bách Ngạn sẽ như thế.”
Thư Ấu: “Cậu sẽ đỏ mặt tim đập bình bịch, sẽ ngại ngùng.”
Kiều Nam Gia: “Gặp Bách Ngạn sẽ như thế.”
Thư Ấu: “Cậu sẽ luôn muốn ở cùng với cậu ấy nhiều hơn, nghĩ đến cậu ấy sẽ vui vẻ.”
Kiều Nam Gia: “Bách Ngạn…”
Thư Ấu: “Im ngay đi cái đồ ngang như cua!”
Kiều Nam Gia: “……”
Cho nên, nếu như vậy thì cô không thích cậu đâu đúng không?
Thư Ấu không từ bỏ, cô nàng tung chiêu cuối: “Lúc cậu tiếp xúc thân thể với cậu ấy, sẽ căng thẳng, ngại ngùng các thứ. Cậu sẽ vì cậu ấy mà thức trắng đêm, lúc vui lúc buồn. Rồi cuối cùng cậu phát hiện ra, trong những thói quen sinh hoạt hằng ngày sẽ có liên quan đến cậu ấy.”
Kiều Nam Gia im lặng.
Thư Ấu hỏi: “Sao thế, có phải tuôn trào cảm xúc rồi không?”
Kiều Nam Gia: “Tớ hơi thắc mắc, sao bình thường cậu không viết văn cảm xúc thế nhỉ?”
Thư Ấu: “… Biến ngay đi!”
Ngoài miệng nói nhẹ nhàng nhưng đến buổi tối Kiều Nam Gia lại trằn trọc, không vào giấc nổi. Cô lật qua lật lại, cầm điện thoại vào xem lịch sử trò chuyện trên Weibo, lướt lên trên đọc tin nhắn. Mới có mấy tháng thôi mà, Kiều Nam Gia không thể tin được: Cô nói chuyện với Bách Nhiên nhiều thế luôn á?
Rõ ràng là bây giờ đã cùng lớp với Bách Ngạn nhưng mỗi ngày cô cũng chẳng nói được với cậu mấy câu.
Kiều Nam Gia thở dài, nhắm mắt lại. Trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt của Bách Nhiên, còn cái lần ôm nhau ở tiệm net nữa.
Không sai.
Cô đã thật sự ôm Bách Nhiên.
Cùng lúc ấy.
Nhà họ Bách.
Bách Nhiên đi chân trần đứng bên giường, dựa vào giường nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, trên mặt không có biểu cảm gì. Một tay cậu cầm điện thoại nghe Bách Quốc Minh nói chuyện không ngừng ở đầu bên kia.
“Không muốn học thì đừng học. Không sao đâu!”
“Nếu con có thời gian thì đi chơi nhiều hơn đi!”
“Con hết tiền rồi à? Để ba chuyển thêm vào thẻ!”
… Đúng là trái ngược với những gì các vị phụ huynh bình thường nói.
Bỗng nhiên Bách Nhiên thấy buồn cười, cậu chỉ hơi nhếch môi: “Con biết rồi. Còn việc gì nữa.”
Ở đầu dây bên kia, Bách Quốc Minh muốn nói rồi lại thôi, im lặng một lát rồi nói: “Mẹ con biết con thay đổi nên tuần sau cô ấy sẽ bay về, nói là muốn gặp con.”
Bách Nhiên à một tiếng: “Không gặp.”
Nói xong cậu cúp máy.
Từ lúc cậu có quyết định thi khảo sát, cậu cũng biết rằng ngày này sắp đến.