Kiều Nam Gia uống một ly trà gừng đường đỏ. Là chủ tiệm thấy hai người dính mưa nên có lòng tốt pha trà cho họ.
Cô cầm ly trà, cả người thoải mái, tinh thần cũng khôi phục hơn nhiều.
Cô vuốt ly trà, cúi đầu xuống, dáng vẻ hơi mệt mỏi: “Tớ… Tớ bỏ nhà ra đi.”
Sau khi ôm Bách Nhiên khóc to một lúc, phản ứng đầu tiên của Kiều Nam Gia sau khi tỉnh lại là ngượng chín mặt. Bây giờ đối diện với Bách Nhiên cô vẫn thấy xấu hổ. Chỉ là cảm giác đói khát cùng tâm trạng uể oải đã xâm chiếm sự ngượng ngùng kia làm cô không thấy khó chịu nữa.
Ánh mắt Bách Nhiên dừng trên gương mặt Kiều Nam Gia.
Ánh đèn ấm áp phủ lên người cô nên lúc này cậu mới thấy vết tích còn chưa mờ trên mặt cô.
Bách Nhiên như bị ma quỷ sai khiến mà vươn tay ra định chạm nhẹ lên mặt Kiều Nam Gia rồi còn muốn hỏi cô có đau không. Chỉ là lời đến bên miệng lại bị cậu ép lại, đổi sang câu nói lạnh lùng.
“Thế thì sao? Cậu định nhập cư trái phép sang Mỹ làm việc à?”
“……”
Kiều Nam Gia nghĩ thầm, hẳn là vừa rồi cô mới bị ảo giác nên mới thấy ánh mắt của Bách Nhiên ẩn chứa sự dịu dàng. Quả nhiên Bách Nhiên vẫn là người khó chọc như trước.
Cô lẩm bẩm: “Cậu đừng nói linh tinh, không có chuyện đó đâu!”
Mọi thứ đáng ra đều có thể giải quyết trong hòa bình, do cảm xúc của họ quá mãnh liệt nên mới không dùng lý trí để giải quyết vấn đề.
Trong thời gian ngồi ở bàn để trà, Kiều Nam Gia nhìn điện thoại thấy vài cuộc gọi nhỡ của mẹ Kiều.
Bách Nhiên nhìn đằng sau Kiều Nam Gia. Giọt mưa chảy dài trên cửa kính trong suốt.
“Nhưng tôi rất muốn làm như thế.”
Kiều Nam Gia sửng sốt: “Sao…” Sao lại thế?
Chẳng lẽ Bách Nhiên cũng thấy khó xử như cô sao?
Bách Nhiên thu ánh mắt lại, cậu bình tĩnh nhìn Kiều Nam Gia ngắt ngang lời cô.
“Lần sau bỏ nhà ra đi nhớ bảo tôi.”
“Hả?” Kiều Nam Gia không hiểu tại sao, vẻ mặt cô ngơ ngác, “Sao phải bảo cậu?”
“Nghĩ đến việc cậu một mình hưởng thụ khoảng thời gian sung sướng đó tôi thấy khó chịu.” Mặt Bách Nhiên vô cảm, lời cậu nói ra rất hợp lý, cứ như đang tường thuật sự thật hiển nhiên vậy.
Kiều Nam Gia: “……”
Nghe cậu nói vậy tự nhiên khó chịu ngang!
Đồ xấu tính!
Cô giận đùng đùng: “Ai thèm? Không có chuyện như này xảy ra nữa đâu. Tớ phải học hành hẳn hoi, khôi phục sự yên bình trước kia.”
Tranh thủ giải quyết hết những thứ linh ta linh tinh xung quanh.
Nghe được mấy chữ “khôi phục sự yên bình trước kia”, biểu cảm của Bách Nhiên hơi thay đổi. Ngón tay cậu chạm vào ly thủy tinh, bờ môi mỏng mím chặt. Chỉ mấy chữ ngắn ngủi thôi mà nó cứ như gai nhọn đột nhiên đâm vào trái tim cậu.
Bầu không khí trở nên yên lặng.
Kiều Nam Gia hơi mất tự nhiên.
Với mạch não chậm chạp mà cô còn nhận ra có gì đó sai sai. Cô nghĩ cẩn thận nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra mình nói sai cái gì.
Rõ ràng nửa tiếng trước cậu còn dùng ánh mắt đó nhìn cô.
Làm cô cảm thấy…
Cứ như Bách Nhiên có tình cảm gì đó mờ ám với cô.
Chắc là ảo giác thôi, Kiều Nam Gia nghĩ.
Cô mất khống chế ôm Bách Nhiên khóc một lúc lâu. Vệt nước trên áo Bách Nhiên không biết là nước mưa hay nước mắt. Cậu mặc một cái áo khoác trông đơn giản nhưng hẳn là giá cũng không hề rẻ. Thế mà Bách Nhiên lại không giận. Sau khi lấy lại tinh thần, Kiều Nam Gia không khỏi cảm thấy may mắn.
Cứ thế, Bách Nhiên được chiêm ngưỡng sự thay đổi cảm xúc liên tục của Kiều Nam Gia.
Quả nhiên cô vẫn ngốc, là người vô lo vô nghĩ.
Đương nhiên Kiều Nam Gia không biết Bách Nhiên vừa dán cho mình hai cái nhãn siêu to. Cô còn đang phân vân không biết có nên giặt quần áo giúp Bách Nhiên không. Do dự một lát, Kiều Nam Gia quyết định nói lời trong lòng mình ra.
“Chúng ta không thể cứ như này.”
Bách Nhiên như bị phơi ra giữa trời nắng
Quả nhiên…
“Tớ biết cậu thông minh bẩm sinh, nhưng có rất nhiều người thi đại học. Nếu cậu không học hành hẳn hoi, nhỡ đến lúc thi đại học phát huy không tốt thì sao?” Nói đến đây, Kiều Nam Gia mới nhận ra gì đó, cô “phì phì” hai cái, “Mấy lời vừa rồi cậu đừng quan tâm.”
Bách Nhiên: “Cậu dài dòng thật đấy!”
Kiều Nam Gia: “… Tớ đang khuyên cậu chăm chỉ học hành đó!”
Bách Nhiên: “Không cần đâu.”
“Sao lại không cần được cơ chứ?” Nhắc đến việc học, Kiều Nam Gia lộ ra biểu cảm nghiêm túc, cô gõ bàn. Rõ ràng hai mắt cô đỏ như thỏ con, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, thế mà còn muốn tỏ ra nghiêm túc dạy người ta nữa.
Bách Nhiên sợ mình nhìn cô thêm một lát lại sờ vào gương mặt mềm mại của cô như lần trước.
Nhìn qua chắc là cảm giác lúc sờ khá thích, thực tế sờ vào đúng là thích thật.
Kiều Nam Gia còn đang nghiêm túc dạy dỗ: “Tớ sẽ tạo kế hoạch học tập cho hai chúng mình trước, cậu phải thực hiện cùng tớ.”
“Trừ khi cậu đổi bạn cùng bàn, nếu không cậu phải nghe lời tớ!”
Bách Nhiên: “……”
Kiều Nam Gia: “”(⊙_⊙)”
Bách Nhiên: “…….”
Kiều Nam Gia: “(*▽*)”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bách Nhiên chịu thua trước. Câu hung dữ đẩy đ ĩa thức ăn qua chỗ Kiều Nam Gia: “Cậu ăn nhanh rồi về nhà, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Cứ như là sự thống nhất ngầm vậy.
Kiều Nam Gia mơ màng nhận ra điều này.
Sau khi cô nhắn tin báo bình an với gia đình mình xong thì hai người ăn cơm với nhau rồi cùng nhau ra khỏi tiệm ăn. Phía chân trời lác đác những vì sao, ánh sáng yếu ớt tỏa ra, trời lành lạnh như có dấu hiệu lại sắp mưa.
Chỗ này chỉ cách nhà Kiều Nam Gia mấy con phố, Bách Nhiên đi cùng cô về.
Trên đường, hai người không nói lời nào. Nhìn chung thì bầu không khí cũng khá yên bình.
Kiều Nam Gia lấy dũng khí, nói: “Sau này… Cậu có muốn học đại học nào, có chuyên ngành nào cậu muốn học không?”
Bách Nhiên hơi giật mình: “Tôi không biết.”
Mười mấy năm nay cậu đều sống vì người khác, mấy năm tiếp đó cũng như chẳng sống vì mình. Lúc nào cũng cố gắng cũng chẳng vui vẻ, mà cứ đi ngược lại với lẽ thường cũng chẳng vui.
Cậu cứ sống một cách mơ màng như vậy, chẳng vui mà cũng chẳng buồn.
Kiều Nam Gia vỗ tay kêu “bốp” một cái.
“Còn một năm nữa, cậu có thể từ từ nghĩ lại.”
Hiếm khi Bách Nhiên đặt câu hỏi: “Vậy cậu thì sao?”
“Tớ…” Nhắc tới bản thân, Kiều Nam Gia hơi ngại một chút, “Tớ muốn đến trường, cách có một đoạn thôi mà.”
Hai người nói với nhau rất nhiều điều, phần lớn đều là Kiều Nam Gia tự lải nhải. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện như vậy, nhưng cứ như đã từng nói trước đó rồi. Dù sao thì rất nhiều ngày đêm trước, bọn họ cũng từng nói chuyện như vậy trên Weibo với nhau.
Bách Nhiên đưa Kiều Nam Gia về đến cửa.
Kiều Nam Gia nhanh chóng đi về phía nhà mình. Đi được vài bước, bỗng nhiên cô dừng chân lại xoay người, cười tủm tỉm gọi: “Bạn học Bách!”
Một tay Bách Nhiên đút túi quần. Cậu nhìn cô.
Chắc cậu điên rồi nên tim mới đập thình thịch chỉ vì câu gọi ngắn ngủi kia của cô.
“Thứ hai gặp!” Kiều Nam Gia tươi cười.
Bách Nhiên cười khẩy một cái.
“Nhạt nhẽo.”
Nói vậy nhưng khóe môi cậu lại hơi cong lên.
… Cứ như có cái gì đó đã bắt đầu thay đổi. Chỉ là cả hai người đều không nhận ra. Cảm giác rung động này có được là do ánh trăng đêm nay quá đẹp hay là sự rung động của trái tim?
……
Kiều Nam Gia về đến nhà.
Cô nhắn tin bảo một lát nữa sẽ về. Ba Kiều mẹ Kiều ngồi ở nhà đợi trong sự nôn nóng. Mẹ Kiều vừa thấy Kiều Nam Gia thì đỏ mắt, nước mắt đầy trong mắt rồi.
“Gia Gia, mẹ không cố ý, con tha lỗi cho mẹ nhé…”
“Con không trách mẹ.” Kiều Nam Gia nghẹn ngào lắc đầu, cô chạy qua ôm chặt lấy mẹ mình.
Sau khi xóa bỏ hiểu lầm, bầu không khí cũng hài hòa trở lại.
Một nhà ba người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là Kiều Nam Gia nghĩ tới những chuyện khó xử trên trường còn chưa giải quyết xong, đầu cô như phình to ra. Cô nằm trên giường, đột nhiên trong đầu hiện ra gương mặt của Bách Nhiên, còn có cái ôm dịu dàng trong đêm mưa của cậu nữa.
Mặt Kiều Nam Gia đỏ bừng lên.
A a a, cô đang nghĩ cái quái gì vậy?
Bên kia.
Bách Nhiên về đến nhà thì thấy Bách Quốc Minh đang ngồi trên sô pha chờ cậu. Cả quá trình Bách Nhiên không muốn để ý tới ông. Bách Quốc Minh không nhịn nổi nữa, ông hỏi: “Con không muốn nói gì sao?”
“Con phải nói gì?”
Sau khi Bách Nhiên lạnh nhạt trả lời, cậu đi lên trên cầu thang. Bỗng nhiên cậu nhớ ra gì đó nên nghiêng người quay đầu lại. Đối diện với ánh mắt chờ mong của Bách Quốc Minh, cậu bình thản nói: “Con không kế thừa gia nghiệp. Vì thế hai người cứ thoải mái tìm con riêng, chẳng có vấn đề gì đâu.”
Vẻ mặt Bách Quốc Minh khiếp sợ: “Gì cơ?!”
Bách Nhiên nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài người Bách Quốc Minh: “Nhưng nhìn cơ thể ba khỏe mạnh như này, bây giờ tự sinh một đứa vẫn còn kịp.” Nói rồi, cậu tỏ vẻ thoải mái xoay người rời đi.
Bách Quốc Minh giận điên người. Vào giây phút đó, ông quên hết mấy cái gọi là phong độ với lịch sự: “Cái thằng nhóc thúi này… Con…”
Vào ban đêm, phụ huynh hai bên nằm trên giường, ai cũng khó ngủ.