Khi kết quả thi đại học sắp được công bố, các bạn học sinh còn đang mải mê chơi bời cũng dần trở nên lo lắng, thấp thỏm. Mấy người bảo không quan tâm tới kết quả cũng trộm lên mạng xem đáp án của các thầy cô nổi tiếng chữa, điện thoại cũng lướt Weibo để tìm hiểu xem trường nào tốt.
Thật ra ba mẹ Kiều Nam Gia còn sốt ruột hơn cả cô.
Trong lúc ngồi họp ba Kiều cứ mất tập trung, ông trộm xem tin tuyển sinh của các trường đại học trong phòng họp, kết quả bị giám đốc bắt được. Ba Kiều vô cùng xấu hổ, ông luôn miệng xin lỗi, còn chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị phạt.
Nhưng làm mọi người bất ngờ là giám đốc không chỉ không giận mà còn ân cần hỏi thăm. Sau khi biết ba Kiều đang tìm hiểu về ngôi trường con gái mình sắp theo học thì ông còn tỏ ý muốn rủ ba Kiều cùng ăn một bữa. Ông đã có kinh nghiệm trong vấn đề này rồi nên có thể đưa ra một số lời khuyên hữu ích cho ba Kiều.
Cả phòng họp cứng họng.
Ba Kiều cũng hơi ngượng.
Mọi người nghĩ thầm: Quả nhiên! Tin đồn dạo gần đây trong công ty là chính xác!
Đối diện với ánh mắt tìm tòi của mọi người trong phòng, ba Kiều được yêu quý mà lo sợ, ông nhấp nhổm như đang ngồi trên đống lửa.
Giám đốc ngồi trên ghế lặng lẽ lau mồ hôi trên trán. Ông vừa mới chuyển tới đây, nghe nói ba Kiều và chủ tịch có quan hệ với nhau nên cần để ý và “chăm sóc ông cẩn thận”, làm sao có thể phê bình ông cho được.
Ba Kiều về nhà. Ngồi ở bàn ăn, ông như người mất hồn, bảo: “Hôm nay anh làm việc riêng bị giám đốc bắt được.”
“Không chỉ không bị mắng mà anh còn được thưởng thêm 500, khen tháng này anh làm việc chăm chỉ.”
Mẹ Kiều: “……”
Hâm à?
Kiều Nam Gia yên lặng ăn cơm. Cô nghe ba mẹ mình phàn nàn với nhau rồi yên lặng gắp thêm một miếng dưa chuột lên. Từ sau khi thi đại học xong đến giờ, chất lượng thức ăn ở nhà cô ngày càng đi xuống. Ban đầu còn có thịt cá, có cả món khuya bồi bổ sức khỏe nữa. Hơn nữa cô còn được hỏi thăm ân cần, bây giờ thì mỗi ngày chỉ được hỏi qua loa vài câu.
Cô nhớ hôm qua lúc cô đi vệ sinh, đi ngang qua phòng ba mẹ, cô còn nghe thấy ba mẹ đang thảo luận với nhau rằng sau khi cô đi thì sẽ cải tạo phòng cô thành ổ chó để nuôi chó con của chú hai nhà họ Kiều.
Kiều Nam Gia vô cảm đứng ngoài cửa, không hiểu sao cô cứng họng.
Cô còn chưa đi đâu đâu!
“GIa Gia, còn mấy tiếng nữa thôi là có kết quả rồi. Con có kích động không?”
Kiều Nam Gia “Vâng” một tiếng: “Con cũng bình thường.”
Nhưng ba mẹ ngồi đối diện cô đã nóng lòng đến đỏ cả mặt, nhìn dáng vẻ này của hai người, hẳn là hai người sẽ thức đến đêm để xem kết quả.
Kiều Nam Gia thở dài một cách bất đắc dĩ. Cô vẫn cứ ăn, cứ uống, cứ ngủ như bình thường. Cô nằm trên giường, đột nhiên nghĩ tới một khả năng… Nhớ đâu Bách Nhiên thi không tốt thì sao?
Cô mở to mắt ngây ngốc nhìn trần nhà. Thế mà cô không ngủ được.
Sau đó, Kiều Nam Gia cứ nằm ngây ngốc như vậy đến 3 giờ sáng.
“……”
“Gia Gia, mau lên mau lên, mau nhập số báo danh xem kết quả đi con!” Kiều Nam Gia nghe thấy tiếng ba mẹ mình đập cửa, cô nhanh chóng xuống giường, mặc áo ngủ ngồi trước máy tính. Cô còn chưa đăng nhập vào hệ thống tra cứu điểm thì cô Trần đã gọi điện cho mẹ Kiều trước rồi.
“Năm nay Gia Gia tiến bộ nhiều lắm! Con bé đứng thứ năm trường luôn đó! Không hổ là học sinh mà em dạy dỗ!”
Mẹ Kiều không nói được câu nào. Bà há miệng, đứng ngơ ngác tại chỗ một lát. Sau đó nước mắt bà trào ra, bà ôm lấy Kiều Nam Gia rồi khóc.
Ba Kiều cũng ôm Kiều Nam Gia khóc.
Bị hai người ôm chặt, Kiều Nam Gia không thở nổi, cô giãy giụa: “Ba mẹ à, con còn chưa biết điểm con đâu!” Cô cũng chưa biết cả điểm Bách Nhiên nữa.
Ba Kiều, mẹ Kiều vội buông Kiều Nam Gia ra để Kiều Nam Gia tra điểm.
Mấy người nín thở. Sau khi xem được kết quả, ba Kiều ngẩn ngơ hỏi Kiều Nam Gia: “Gia Gia à, điểm này đủ đỗ vào trường con muốn học rồi đúng không?”
Kiều Nam Gia cũng ngây người: “Hình như, hình như đủ thật ba ạ!”
Mặt ba Kiều, mẹ Kiều đỏ bừng lên, hai người bắt đầu công bố tin tốt này trong các nhóm. Chỉ có Kiều Nam Gia nhân lúc hai người không để ý mà lén cầm điện thoại lên. Quả nhiên, tin nhắn của Bách Nhiên đã tới.
Một tấm ảnh chụp kết quả cùng một câu nói ngắn gọn.
“Kết quả của cậu?”
“!!”
Kiều Nam Gia chụp ảnh kết quả của mình rồi gửi đi. Cô nhìn điểm của Bách Nhiên, vừa cảm thấy sung sướng vừa cảm thấy buồn. Sung sướng vì kết quả của Bách Nhiên cao hơn cô, buồn là chắc chắn hai người sẽ không học cùng một trường.
Kiều Nam Gia nhắn tin cho Bách Nhiên: “Yêu xa cũng được.”
Bách Nhiên gửi cho cô dấu chấm hỏi.
Kiều Nam Gia còn chưa kịp gửi cho cậu “bài diễn văn” ý bảo hai người yêu xa có thể call video trò chuyện với nhau thì điện thoại cô đổ chuông. Ra là Bách Nhiên gọi điện cho cô.