Nhân Sâm Bé Con

Chương 1



Công việc hiện tại của Hướng Cát có chút đặc thù.

Cầm ba ngàn đồng tiền lương, lại còn được hưởng đãi ngộ tối cao, mỗi ngày ăn hại không có việc gì cũng được sếp cho phụ cấp bằng tiền lương một năm rưỡi.

Địa vị, thì cũng được xem như dưới một người, trên vạn người.

Nhận được công việc này là một sự ngẫu nhiên, tuy không đúng với chuyên ngành, nhưng cậu lại rất thoải mái, thành ra ngày qua ngày, cậu đã ở công ty này rất nhiều năm.

Sự tình bắt đầu là như vậy.

Năm đó Hướng Cát hai mươi lăm tuổi.

……

Năm nay cậu hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp được ba năm, sau khi từ chức thì thu dọn hành lý đi du lịch, tới một thành phố gần phía bắc.

Bởi vì một vài lý do, cậu đã chọn đặt chân đến núi Trường Bạch.

Lúc đó là tháng bảy, thời điểm nóng nhất của mùa hè.

Cậu mặc một bộ quần áo mỏng manh leo núi, đuổi kịp đợt tuyết rơi trên núi Trường Bạch.

Cậu đứng trong cáp treo của núi Trường Bạch, đeo trên vai một balo đựng đồ, ánh mắt dõi theo những bông tuyết bay lượn, lại nhìn xuống thảm cỏ xanh mướt điểm xuyết những bông hoa dại xinh đẹp nở rộ dưới chân núi, yên lặng xoa xoa cái mũi đông lạnh đến chảy nước mũi của mình.

Bởi vì trận tuyết này, cậu phải tạm lánh vào một căn nhà trọ giữa sườn núi.

Bên trong nhà trọ rất náo nhiệt, có bạn bè khắp trời nam biển bắc tập hợp một chỗ sưởi ấm hàn huyên với nhau, giữa ngày hè chói chang ngắm tuyết trắng bay lượn, còn gì lãng mạn hơn việc này chứ?

Hướng Cát đẩy cửa đi vào, hơi ấm bỗng chốc bao trùm lấy cậu, tuyết đọng trên người tan ra thành nước, khiến quần áo của cậu ẩm ướt, mái tóc cũng ướt sũng, cậu rùng mình một cái, cúi đầu xuyên qua nhóm người đi về phía quầy lễ tân.

Cậu đã lớn như vậy rồi, vậy mà đây là lần đầu tiên trong ngày hè bị đông lạnh thành dạng này. Chị gái ở quầy lễ tân đưa cho cậu một chiếc khăn lông lớn, cười nói với cậu: “Cậu thật may mắn đó nha, còn đúng một gian phòng cuối cùng, chỉ là gian đấy là giường đôi dành cho tình nhân, có cả suối nước nóng riêng biệt, rất đắt đó, cậu có muốn không?”

Hướng Cát: ……

Hướng Cát do dự một chút, dõi mắt nhìn ngoài cửa sổ, gió lạnh thấu xương đang gào thét, tuyết nhẹ tựa lông ngỗng rơi dày đặc, lúc này mà xuống núi thì có vẻ không ổn lắm.

Cậu quay đầu lại hỏi chủ trọ: “Bao nhiêu tiền?”

Chị gái giơ hai ngón tay, nói: “Mùa cao điểm thì là hai ngàn năm trăm một đêm, nhưng thời tiết này thì đi ra ngoài không dễ, trận tuyết này cũng ngoài ý muốn, bớt cho cậu, một ngàn một đêm thôi.”

Hướng Cát: ……

Cậu cũng không biết nên châm biếm vì được giảm giá hay là nên ngưỡng mộ vì một đêm ở căn nhà trọ cũ kỹ này mà cũng có giá bằng cả khách sạn cao cấp.

Sau khi suy tư một lát, cậu cắn răng, định đồng ý với cái giá này, nhưng còn chưa mở miệng, đã nghe thấy một anh trai ngồi cách đó không xa xen vào: “Suối nước nóng kia nhà cô có dịch vụ đặc biệt gì à, một ngàn, làm thịt khách hàng hay gì?”

Hướng Cát nhìn sang, chỉ thấy một nhóm người đàn ông cao to vạm vỡ đang ngồi bên cạnh lò sưởi sưởi ấm, người vừa mới nói chuyện nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc áo cộc tay màu đen, quần rằn ri, đi một đôi boot quân đội cao khoảng chín centimet, ống quần được nhét vào trong boot, ôm trọn một đoạn bắp chân.

Cặp chân kia thật sự rất dài, dáng người cũng thật cường tráng, hắn ngồi trên cái ghế bình thường kia giống như người lớn chiếm ghế của trẻ nhỏ vậy.

Một tay Hướng Cát tựa trên quầy lễ tân, nheo mắt dò xét người kia, thành thật mà nói, thì đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người đeo một cái dây chuyền vàng quê mùa như vậy, trên cánh tay còn xăm trổ hoa lá, cắt đầu đinh, dáng vẻ lưu manh, sặc một mùi kẻ xấu, lại vẫn có thể đẹp trai tới như vậy.

Người đàn ông thật sự rất tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hốc mắt sâu hơn so với người bình thường một chút, đuôi mắt rất dài, lại hơi hất lên, đặt vào người khác thì sẽ có vẻ đào hoa, tuy của hắn cũng đẹp mắt đấy, chỉ là đôi mắt ấy lại mang cảm giác khiêu khích người khác nhiều hơn, một vẻ đẹp hoang dã, sống mũi rất cao, giống như con lai vậy.

Cơ bắp trên cánh tay người đàn ông căng phồng dưới lớp áo đen cộc tay, ngồi ở nơi ấy mang đến cảm giác tồn tại cực mạnh, trông cực kỳ không dễ chọc, thuộc kiểu nếu ai nhìn tới trong đầu sẽ tự động nghĩ đến tuýp người Đông Bắc điển hình.

Đây thực sự là một người đàn ông rất ngầu, chẳng qua khẩu âm cùng ngữ khí không đứng đắn kia khiến hắn nhìn thế nào cũng giống một người thô lỗ.

Cô gái nhỏ trợn trừng hai mắt, tay chống eo cãi lại: “Đây chính là giá bình thường rồi, anh không tin thì nhìn xem, có viết trên tường kia kìa.”

Trên tường bên kia đúng thật có viết, viết trên một tấm bảng đen, lúc nào cũng có thể lau đi để chỉnh sửa tùy ý.

Hướng Cát cong môi cười với người đàn ông cũng đang quan sát mình hồi lâu kia, quay đầu nói với cô gái nhỏ: “Được, lấy phòng này đi, nhưng tôi cần thêm một bộ quần áo.”

Quần áo được bán bên trong mấy nhà trọ này, là loại áo bông dày màu xanh quân đội, chuyên dùng trong tiết trời như này để hố những du khách leo núi ngây ngô không chuẩn bị đầy đủ, một bộ thôi mà bán những hai trăm.

Cô gái nhỏ lập tức phản đối: “Không được, cái này không nằm trong phạm vi giảm giá đâu.”

Hướng Cát chưa kịp nói gì, anh trai sau lưng đã lại mở miệng: “Quên đi thôi anh bạn, cậu chịu khó qua đây chen lấn cùng chúng tôi một chút, chúng tôi vẫn còn chỗ trống đây…”

Tròng mắt cô gái nhỏ chuyển động thật nhanh, lập tức nói: “Thôi, coi như tặng cậu đấy, đưa thẻ căn cước cho tôi, tôi đăng ký cho cậu.”

Hướng Cát: ……

Cậu lấy thẻ căn cước ra, quay đầu nháy mắt với vị đại ca nhiệt tình kia, người đàn ông dường như hơi sửng sốt, nhướng mày nhìn cậu.

Hướng Cát cong cong mắt cười một cái, cũng không nói chuyện với hắn, cầm thẻ đi về phòng.

Lý Binh Dương “Đậu” một tiếng, vui sướng quay sang nói với đám anh em: “Chúng mày có thấy không, người đẹp kia vừa liếc mắt đưa tình với tao đấy.”

Phùng Thiên Lượng liếc mắt, lấy chai rượu đế đã hâm nóng từ trên lò sưởi xuống, nhấp một hớp, giội cho hắn một gáo nước lạnh: “Mắt mày mù rồi, sao bọn tao không nhìn thấy gì cả.”

Tầm mắt Lý Binh Dương còn lưu luyến nơi cầu thang chỗ thanh niên kia biến mất, lý lẽ hiên ngang nói: “Chúng mày không nhìn thấy là do mắt chúng mày mù.”

Những người ngồi xung quanh cười ồ lên, châm chọc cho qua chuyện này.

Lý Binh Dương nhìn chằm chằm chỗ rẽ kia, cầm chén rượu, chậm rãi nhấp một ngụm.

Thời tiết càng ngày càng tệ hơn, mới hơn năm giờ chiều mà trời đã hoàn toàn tối đen, nhóm người cũng không còn chuyện gì làm, dự định ăn cơm xong rồi về phòng chơi mạt chược.

Nhà trọ này khá nhỏ, nhà ăn ở ngay trong sảnh sân trước, mấy người vừa động đũa, đột nhiên nhìn thấy hai cô gái nhỏ nũng nịu đi tới bên cạnh bàn.

Đi du lịch xả hơi, bên cạnh còn có em gái nhỏ bắt chuyện, quả là một cuộc gặp gỡ lãng mạn.

Hai em gái nhìn tuổi cũng không lớn lắm, ước chừng ngoài hai mươi, dáng vẻ thướt tha, trắng trẻo lại mềm mại, mục tiêu rõ ràng là tới vì Lý Binh Dương. Cô gái cao hơn kia không ngừng nháy mắt với người thấp hơn, còn dùng cùi chỏ đụng đụng cô, người thấp hơn kia thùy tai đỏ rực, nhìn cực kỳ thẹn thùng.

Phùng Thiên Lượng giả đò nhử nhử Lý Binh Dương, nói: “Nhìn xem, lại là một cô gái ngốc nghếch nhìn trúng thằng nhóc mày này.”

Lý Binh Dương: ……

Hắn dựa vào ghế, giơ một cánh tay mạnh mẽ chống đỡ thành ghế, ngửa ra đằng sau nhìn hai cô gái kia, dáng vẻ chẳng khác nào một tên lưu manh, nhưng hết lần này tới lần khác lại mang một khuôn mặt đẹp trai, thành ra hành động đấy lại mang một phong vị độc đáo, hắn nói với hai cô: “Ây, có chuyện gì sao em gái?”

Lời này cũng quá thẳng thắn thô lỗ, chẳng có lấy một chút phong độ thân sĩ nào, người sáng suốt đều nhìn ra được, hắn không đặt hai cô gái này vào mắt, ngang tàng mà cũng là hững hờ.

Cô gái thấp bé trông khá bẽn lẽn, nhưng ngược lại nói chuyện lại rất thẳng thắn: “Anh có bạn gái chưa? Nếu như chưa có thì có muốn xem xét tôi một chút không?”

Sảnh này không tính là rộng rãi, có thể để được tầm ba đến năm cái bàn, sức chứa chỉ tới mười mấy người, nhóm người Lý Binh Dương ngay từ đầu đã rất gây chú ý, sau khi có hai em gái đến bắt chuyện thì lại càng khiến nhiều người để ý hơn, lời này vừa nói ra, trong sảnh lập tức vang lên một trận ồn ào.

Lúc Hướng Cát đi đến thì nhìn thấy một màn này, ánh mắt của cậu dừng lại trên người đàn ông kia hai giây, đi đến bên quầy lễ tân, hỏi cô gái nhỏ đang cắn hạt dưa hóng chuyện: “Còn đồ ăn gì không?”

Cô gái phủi tay, cầm tờ giấy để vỏ hạt dưa đổ xuống thùng rác, dùng tay tùy ý lau hai lần, sau đó đưa lại cho Hướng Cát: “Cậu có thể chọn bất cứ thứ gì trong này. Tôi đề nghị cậu nên thử đồ nướng, thịt cừu mới làm đấy, thơm lắm.”

Hướng Cát quét mắt qua menu, sau đó trả về, nói: “Cảm ơn, gần đây dạ dày của tôi không được tốt lắm, cho tôi một phần cháo loãng với thức ăn kèm là được rồi.”

Cô gái nhỏ: ……

Cô liếc mắt nhìn Hướng Cát, ánh mắt kia khiến Hướng Cát thấy mình giống như là Grandet* vậy.

*Grandet: là một nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac. Gã là nhà tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt. Trường hợp này để chỉ người keo kiệt.

Bởi vậy cậu do dự một chút, đang cân nhắc thêm một chút chút, thì cô gái này đã viết xong order, quăng bút đi, nói: “Đi ra kia đi, cậu đợi một lúc.”

Cô phóng vèo ra sân sau, để Hướng Cát ở lại chờ, vừa nhàn rỗi lại nhàm chán, nhìn nhóm người đang náo nhiệt ngồi trong sảnh.

Hai cô gái kia đứng cạnh một nhóm người đàn ông to cao, quả thực rất giống hai con cừu nhỏ đi lạc vào bầy sói xám, đứng ở nơi đó đều rất cần dũng khí, anh trai chiều nay nói đỡ hộ cậu đang nói chuyện cùng hai cô gái kia, cậu cách khá xa nên nghe không rõ, nhưng nhìn vẻ mặt của người đàn ông kia, có vẻ giống như đang trêu chọc trẻ nhỏ.

Bên kia không biết đang nói cái gì, trong sảnh lại phá lên một trận cười vang, một gã đàn ông có khẩu âm ở vùng khác lên tiếng: “Em gái nhỏ, hắn không chịu thì đến chỗ anh trai này, nơi này của anh trai có đồ tốt đó nha.”

Hướng Cát cau mày nhìn gã đàn ông vừa nói chuyện, gã là một người đàn ông trung niên, đeo kính không gọng, dáng người gầy còm, nhưng ngược lại ăn mặc rất lịch lãm, nhìn người cũng nhã nhặn, chẳng qua ngữ khí nói chuyện thật khiến người ta phản cảm, vừa vô lý, lại rất không tôn trọng người khác.

Gã vừa dứt lời, trong sảnh lại vang lên một trận cười, nhất là mấy người ngồi cùng bàn gã đeo kính, vừa cười vừa dùng ánh mắt lộ liễu dò xét hai cô gái nọ. Hướng Cát nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương của bọn gã, nhưng xét từ biểu cảm cùng ngôn ngữ cơ thể cũng có thể đoán rằng đó là mấy lời hạ lưu.

Hai cô gái kia lộ vẻ mặt xấu hổ, lúng túng không biết nên làm gì.

Cô chủ bưng bát cháo cùng dưa muối quay lại, đặt ở trên quầy, Hướng Cát thu hồi tầm mắt, chuẩn bị thanh toán tiền, cô gái nhỏ kia lại lấy ra từ trong túi hai quả trứng vịt, đặt lên bàn nói: “Trứng vịt muối, già rồi, lòng đỏ cũng có dầu… Ánh mắt kia của cậu có ý gì? Tặng đấy, không lấy tiền, cháo với dưa muối thì năm tệ.”

Hướng Cát: ……

Cậu có chút xấu hổ vì trước đó mình mang lòng tiểu nhân, còn xem chỗ này là nơi làm ăn phi pháp, lợi dụng cơ hội tham lam*.

*Gốc là 雁過拔毛 (có thể nhổ lông của chim nhạn bay qua) là một thành ngữ có nghĩa gốc để chỉ người võ nghệ siêu quần, sau để chỉ hạng người cơ hội, tham lam. Mình không rõ chỗ này lắm nên ai chỉ mình với nhé

Cô gái quét mắt nhìn bầu không khí trong sảnh, ân cần hỏi han: “Sao vậy, mọi người đang cười cái gì đấy?”

Hướng Cát thanh toán tiền, quét mã trên điện thoại di động, vừa định lên tiếng, thì thấy người đàn ông đẹp trai vốn đang dửng dưng kia quay đầu lại, nhìn về phía gã đeo kính.

Mấy người đàn ông khôi ngô cùng bàn hắn cũng nhìn về phía bàn người kia, mặc dù trên mặt vẫn treo nụ cười, thậm chí còn rảnh rỗi ăn ăn uống uống, nhưng tình huống rõ ràng không đúng lắm, tiếng cười trong sảnh cũng dần dần nhỏ đi.

Gã đeo kính đã nhận thấy có điều không ổn, quan sát nét mặt hắn, giả vờ vô tội nói: “Sao vậy người anh em, nhìn tôi làm gì?”

Hướng Cát nghe nói, nếu đến Đông Bắc thì tốt nhất đừng làm ra sự tình gì khiến người ta chán ghét, cũng đừng nên hỏi mày nhìn tao làm gì, nếu không rất có thể sẽ bị ăn đập.

Anh trai kia nheo mắt lại, cố ý nghiêng đầu một chút, tựa như muốn quan sát người này rõ hơn, chốc lát sau mở miệng hỏi: “Không cho nhìn à?”

Giọng nói người này thật dễ nghe, thuộc về loại giọng siêu trầm, có thể khiến lỗ tai người khác tê dại, nhưng với điều kiện tiên quyết là hắn không dùng khẩu âm này nói chuyện.

Sau khi hắn khiêu khích một câu như vậy, cả sảnh lại càng yên tĩnh hơn, cô gái nhỏ chủ nhà trọ có lẽ là sợ xảy ra gây gổ, đứng lên hạ giọng hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Hướng Cát đưa tay chỉ chỉ gã đeo kính, thấp giọng nói: “Quấy rối tình dục.”

Cô gái nghe xong thì ngồi xuống, thậm chí còn chia cho cậu ít hạt dưa, gác chân lên bắt chéo, vui vẻ nói: “Đánh đi, dù sao làm hỏng cũng có người bồi thường.”

Hướng Cát: ……

Gã đeo kính bị người đàn ông nói đến sửng sốt, lại bị mọi người khinh bỉ, biểu cảm trên mặt không dễ nhìn, sắc mặt một bàn người kia cũng không tốt cho lắm.

Hướng Cát tựa ở trước quầy, nghe chủ trọ bên cạnh cắn hạt dưa cười trên nỗi đau của người khác, hạ giọng cổ vũ: “Đánh nhau đi, đánh nhau đi!”

Hướng Cát không nhịn được cười, nói: “Không đánh được, tên đeo kính kia nhìn lá gan không lớn lắm.”

Cô gái nhỏ nghiêng đầu qua nhìn cậu một cái: “Cậu không hiểu được đâu, đàn ông đứng trước mặt phụ nữ coi trọng mặt mũi lắm.”

Hướng Cát: ……

Cô gái này nói cũng đúng thật.

Bàn gã đeo kính có một người phụ nữ, thấy tình huống không ổn bèn thấp giọng khuyên gã, không khuyên giải còn đỡ, vừa mở miệng tên kia đã bùng nổ, trực tiếp đứng lên, mặt đỏ tía tai khiêu khích nói: “Tao nói hai câu đấy thì thế nào? Liên quan gì tới mày? Hai em gái này chủ động tìm đàn ông còn gì, không cho phép tao nói à?”

Lời này vừa nói ra, trong sảnh vang lên một tiếng động thật lớn, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, lấy gã đeo kính làm trung tâm, người đang ăn xem náo nhiệt kinh hoảng lùi lại.

Bàn gã đeo kính đang ngồi nghiêng ngả, trong nháy mắt bát đĩa rơi vỡ tan tành, chiếc ghế bay từ trên không trung đập mạnh xuống mặt đất, lăn tới bên chân người ngồi cạnh gã đeo kính, sắc mặt gã thoáng chốc tái nhợt, nhanh chóng né tránh.

Người ném chiếc ghế kia là vị đại ca ban chiều, hắn đứng thẳng người lên, chậm rãi phủi tay, hình xăm trên cánh tay lộ ra bởi vì cử động của hắn trông càng dữ tợn hơn.

Người đàn ông này vừa đứng lên, Hướng Cát liền kinh ngạc, hắn cũng quá cao rồi, chắc hẳn phải cao tới một mét chín, một thân to lớn, dáng người kia, tỉ lệ kia, đôi chân kia, bộ phận nào cũng rất tuyệt vời.

Cả một bàn người đàn ông kia cũng đứng lên, nhìn gã đeo kính.

Cũng không thể nói nhóm người này hung dữ được, bởi vì trên mặt họ vẫn đang treo nụ cười tùy tiện, thậm chí còn kề vai sát cánh, nhìn gã đeo kính kia tựa như đang nhìn một con khỉ diễn xiếc.

Vị anh trai nọ còn có tâm tư trêu đùa hai cô gái: “Em gái, mau nhìn đi, về sau cách xa người đeo mắt kính một chút, không phải kẻ tốt lành gì, cũng không biết tính tình lớn thế nào mà dám ra đây gây sự.”

Hướng Cát: ……

Hướng Cát yên lặng đỡ gọng kính gần ba độ mình vừa đeo vào, lại xấu hổ bỏ tay xuống trong ánh mắt chế nhạo của cô gái nhỏ.

Hai cô gái kia cũng biết người này đang giúp mình, nhưng lời nói này cũng quá tùy tiện, khiến tai hai cô đều đỏ bừng lên.

Đàn ông, bị vũ nhục nơi đó, sao có khả năng nhịn được.

Gã đeo kính mặt đỏ tới mang tai, ngoài mạnh trong yếu đi tới: “Tao bao lớn mày có muốn thử một chút không?”

Hướng Cát không nhịn được phì cười.

Giây tiếp theo, cậu nghe được người đàn ông kia nói: “Được thôi, mày cởi quần ra, ông đây so với mày, nhỏ hơn thì dứt khoát xẻo đi.”

Hướng Cát: ……

Trong sảnh lại nổ ra một trận cười lớn, gã đeo kính mặt lúc xanh lúc trắng, hồi lâu cũng không nói nên lời.

Người này ăn nói thật tùy tiện, thân hình lại cao lớn khôi ngô, phù hợp hoàn toàn với hình tượng một người đàn ông thiếu tinh tế.

Cậu nhìn người đàn ông kia dễ như trở bàn tay chế trụ gã đeo kính nọ, xách gã giống như xách một con gà lôi đến trước mặt hai cô gái kia, ấn đầu gã bắt nói xin lỗi, phàm là gã muốn giãy giụa một chút, sẽ bị đập một phát vào ót, đánh cho gã một cái lảo đảo.

Ánh mắt hai cô gái kia nhìn hắn đều sáng rực cả rồi.

Cô gái nhỏ trong quán trọ nhắm ngay thời cơ bước nhanh về phía trước, tóm được gã đeo kính vừa xin lỗi xong đang muốn quay về phòng dọa dẫm một phen…

Yêu cầu bồi thường.

Gã đeo kính không phục, nhìn như rất muốn hỏi ‘Đồ cũng không phải tôi đập, vì sao cô không đến đòi tên kia’.

Nhưng ánh mắt quét về phía người đàn ông vạm vỡ kia, lại không dám lên tiếng.

Hướng Cát xem hết náo nhiệt, bưng cháo quay người ra khỏi sảnh, đi dọc hành lang về phòng của mình, cậu muốn đi ăn cơm, tắm một cái, sau đó đánh một giấc thật ngon.

Nhà trọ xây dựa vào núi, suối nước nóng ngang qua bị chủ nhà khéo léo gom lại, xây ngay trong gian phòng của cậu, cậu vừa mới nhìn thử, suối nước nóng độc lập trong phòng rất riêng tư, vạn dặm tuyết rơi dường như cũng bốc lên hơi nóng, tầm nhìn cũng tốt, giương mắt là có thể trông thấy dãy Trường Bạch, chỉ là thời tiết bên ngoài lại không tốt cho lắm, chờ gió ngừng mới có thể ngâm.

Bên ngoài quả thật rất lạnh, cậu liếc mắt nhìn chén cháo nóng kia, nghĩ đến lúc mình đi tới phòng, chắc nhiệt độ cũng vừa vặn nguội bớt.

Cậu vừa đi được hai bước, sau lưng đột nhiên có tiếng người gọi: “Âyy, người đẹp phía trước ơi, em chờ một chút.”

Âm thanh này nghe quen quen, nhưng chắc không phải gọi cậu đâu ha.

Nhưng trong nhà sau này chỉ có một mình cậu.

Cậu do dự một chút, bưng cháo, hơi nghiêng người, khẽ đảo mắt nhìn thử.

Bắt gặp người đàn ông kia tươi cười đi nhanh tới.

Hướng Cát không đoán được hắn có chuyện gì, nên không mở miệng nói chuyện, chờ hắn mở lời trước.

Người đàn ông nện bước dài, đôi boot quân đội giẫm lên tuyết đọng trên mặt đất, lúc cất bước đều đặn, hắn hai ba bước đi tới trước mặt Hướng Cát, dừng lại, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, nhếch môi nói: “Nhìn gần lại càng đẹp mắt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn này, sao lại giống trứng gà bóc thế.”

Ngữ khí lưu manh này, đùa giỡn với Hướng Cát.

Cậu đưa tay ra đẩy gọng kính trên sống mũi, chậm rãi nói: “Cách người đeo kính xa một chút, không phải người tốt lành gì.”

Người đàn ông ngẩn người, sau đó nở nụ cười, hắn khoanh tay, tựa vào cột trụ trên hành lang, nhìn cậu: “Em sao có thể giống gã kia chứ… Nhưng mà ban ngày tôi nhìn thấy em không mang kính mà, sau buổi tối lại đeo thế này?”

Hướng Cát nói chuyện với hắn hơi đau cổ, Hướng Cát cao 1m78, người này có vẻ cao hơn cậu tầm hơn 10cm, thân hình lại còn vạm vỡ, nhìn rất có cảm giác áp bách. Ánh mắt Hướng Cát xẹt qua hình xăm trên cánh tay hắn, cực kỳ muốn hỏi, anh không lạnh sao.

Nhưng cuối cùng cậu cũng không hỏi, lễ phép trả lời vấn đề của hắn: “Tôi đeo kính áp tròng, đeo kính bình thường leo núi không tiện.”

Người đàn ông “À” một tiếng, vẫn tiếp tục nhìn cậu lăng lăng, cứ nhìn như vậy một lát mà vẫn chưa nói tiếp.

Tuyết bị gió cuốn bay vào hành lang, có bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào trong chén cháo, dưới ánh đèn hành lang màu sắc ấm áp, hai người lẳng lặng đứng đấy, nhiệt độ trong đêm dường như càng thấp hơn.

Hướng Cát mặc kệ hắn nhìn mình, một lúc lâu sau, cảm thấy có vẻ cháo thật sự sắp nguội rồi, mới ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy tôi về phòng trước.”

Người đàn ông nhíu mày, nói: “Tôi tên Lý Binh Dương, em cho tôi tên của em đi.”

Hướng Cát: ……

Người này thật đúng là quá thẳng thắn.

Hướng Cát nhếch môi, đôi mắt trong veo sạch sẽ nhìn hắn, ôn hòa nói: “Tôi tên Hướng Cát.”

Lý Binh Dương: “Tôi nhớ kỹ rồi.”

Hướng Cát gật đầu, quay người, đi về phòng của mình ở cách đó không xa.

Cậu cảm giác được từ đầu đến cuối ánh mắt người đàn ông vẫn lưu luyến trên người cậu, cậu cầm thẻ phòng, sau lưng đột nhiên lại vang lên tiếng bước chân tiến đến.

Ánh đèn trên hành lang hắt lên người rọi xuống trên cánh cửa gỗ thô rắn, cái bóng cao gầy của cậu bị một cái bóng khác bao trùm, khiến nó rộng hơn một vòng.

Âm thanh của Lý Binh Dương lại vang lên đằng sau cậu: “Chừng nào thì em đi tiếp?”

Động tác mở cửa của Hướng Cát dừng lại, đảo mắt nói: “Tuyết ngừng sẽ đi.”

Lý Binh Dương: ……

Lý Binh Dương nghiêng đầu, nhìn thời tiết thất thường ngoài kia, lông mày khẽ nhíu.

Hắn nhìn đỉnh đầu người con trai trước mặt, rất thẳng thắn nói: “Vậy bây giờ em cho tôi hôn một cái đi.”

Hướng Cát: ……

Hướng Cát vừa bực mình vừa buồn cười, khẽ nghiêng đầu nhìn hắn một chút, nói: “Không cho.”

Cậu nhóc này, rõ ràng sở hữu một đôi mắt hạnh ngây thơ, vậy mà cái liếc mắt này, sao lại có thể quyến rũ người khác tới như thế.

Lý Binh Dương bị cậu nhìn đến mức tim đập loạn nhịp, bèn chân thành thương lượng với cậu: “Chỉ hôn một cái thôi, tôi cam đoan đấy.”

Hướng Cát đẩy cửa: “Vậy thì cũng không cho.”

Giây tiếp theo, đồ vật trên tay Hướng Cát không còn, cậu ngây người quay lại, sau đó cảm giác được má phải nóng lên, hơi thở của người đàn ông quanh quẩn bên cạnh, giống như một con sói chiếm được tiện nghi vẫy đuôi vui vẻ, hắn bưng khay đồ ăn lui lại nửa nước, sờ môi nhìn cậu cười cười.

Hướng Cát giơ tay xoa xoa mặt, đứng tại chỗ trừng hắn: “Trả cháo cho tôi.”

Gió lại có xu hướng lớn hơn, Hướng Cát chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, không nghĩ tới mình sẽ ở bên ngoài lâu như vậy, bị gió thổi lạnh run cầm cập.

Lý Binh Dương đẩy cậu vào trong cửa, nhíu mày nói: “Trời lạnh như vậy, cháo nguội rồi, đợi tí nữa tôi gọi cháo mới cho em.”

Hướng Cát nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy khay đồ ăn từ trong tay hắn, trừng mắt liếc hắn một cái, đóng sập cửa.

Lý Binh Dương đứng ngoài cửa, ngẩn người, giơ tay gõ gõ cửa, cười nói: “Người đẹp, sao em hung dữ mà cũng đẹp mắt như vậy?”

Bên trong cửa không có âm thanh, Lý Binh Dương dựa người vào cây cột trong hành lang, đốt một điếu thuốc, hút được một nửa thì có người đạp tuyết đi tới nhà sau tìm hắn, hắn lại nhìn về cánh cửa kia một cái, mới uể oải đáp lại người kia, cất bước rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.