Nhân Sâm Bé Con

Chương 4



Lúc hai người trở về nhà trọ đã là hơn bốn giờ chiều, ngoài kia lại có tuyết rơi nhỏ, nhóm người Phùng Thiên Lượng đang ăn thịt dê nướng, một đám đàn ông khí thế ngất trời ở nơi đó uống rượu tán phét huyên thuyên.

Hướng Cát được lôi kéo ngồi xuống ăn cùng bọn họ, Lý Binh Dương ngồi bên cạnh, choàng tay ôm bả vai cậu, không thèm che giấu tí nào sự yêu thích của mình đối với Hướng Cát.

Thịt nướng ngon lành được gắp vào bát cậu, mở miệng là gọi một tiếng vợ, nói chuyện được hai câu đã ôm cậu vào lòng xoa nắn. Ban đầu Hướng Cát còn cảm thấy xấu hổ, nhưng nhìn một bàn người không ai thể hiện phản ứng gì thái quá, nên cậu cũng thuận theo hắn.

Tửu lượng của cậu không tốt, cũng chưa bao giờ uống nhiều, nhưng có người mời rượu nên cậu cũng không tiện từ chối, rượu mạnh chảy xuống cổ họng, kết hợp với nồi lẩu thơm ngào ngạt, thật sự là càng uống càng nóng.

Cậu cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo len của Lý Binh Dương, vậy mà vẫn cảm thấy nóng, cậu kéo cổ áo, dựa vào trong ngực Lý Binh Dương, nhẹ giọng nói: “Em muốn ăn dưa hấu.”

Cậu không hề hay biết dáng vẻ của mình hiện tại mê người biết bao, đôi mắt nhuốm hơi nước mông lung, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi hồng nhuận dính chút rượu trơn bóng, khiến người ta không nhịn được muốn ghé vào nếm thử, giọng nói kia quá quyến rũ, nũng nịu đến trắng trợn, vừa mềm mại vừa tinh tế. Hô hấp Lý Binh Dương bị cậu làm cho rối loạn, hắn lấy đĩa dưa hấu tới, mỗi miếng dưa hấu chỉ đút cho cậu ăn phần chóp tam giác bên trên, lại dùng lòng bàn tay lau nước dưa hấu trên môi Hướng Cát, nhẹ giọng hỏi cậu: “Em say rồi?”

Hướng Cát nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo sạch sẽ, cậu nói: “Ừm, say.”

Lý Binh Dương bí mật nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Về phòng không em?”

Hướng Cát: “Ừm, trở về, muốn tắm suối nước nóng.”

Lý Binh Dương: “Vậy em đi về trước đi.”

Hướng Cát hoang mang nhìn hắn: “Tại sao anh không muốn trở về cùng em mà lại đút cho em nhiều rượu như vậy?”

Lý Binh Dương: ……

Đậu má, Hướng Cát biết bọn hắn cố ý chuốc say cậu.

Trong sảnh mọi người đang náo nhiệt ăn cơm, toàn bộ người ngồi cùng bàn bọn hắn đều làm bộ như hai người không tồn tại, nên ăn vẫn ăn nên uống thì uống.

Hướng Cát thoải mái dựa vào lồng ngực của hắn, gối đầu lên vai hắn làm ổ, đôi mắt mông lung nhìn hắn.

Hô hấp Lý Binh Dương trở nên nặng nề, hắn vùi mặt vào cổ Hướng Cát, thuận theo trái tim mập mờ cọ cọ, sau đó dán mặt lại gần hôn lên môi cậu.

Hắn cứ như vậy nhẹ nhàng, thân mật nhấm nháp bờ môi của Hướng Cát, một tay đỡ eo của cậu, đề phòng cậu không còn sức lực tụt xuống, nhịp tim đan xen cùng hơi thở rối loạn, không kiềm chế được nuốt một ngụm nước bọt an ủi cõi lòng xao động không yên.

Hướng Cát uống đến choáng váng, nhìn ai cũng đều ra bóng chồng, hơi thở cũng mang theo mùi rượu nhàn nhạt, mềm mại nói: “Đi thôi, anh Binh.”

Lý Binh Dương: ……

Hắn hít một hơi thật sâu, đỡ người đứng lên, để cậu khoác lên vai mình, chào hỏi với nhóm người, sau đó dìu cậu về phòng.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, hai người đã bị người cản lại, chính là hai cô gái ngày hôm qua.

Cô gái cao hơn kia dáng vẻ muốn nói lại thôi, kéo ống tay áo của cô nàng thấp bé, thấp giọng nói: “Quên đi thôi quên đi thôi.”

Sắc mặt của cô nàng thấp bé trông rất xấu, đảo mắt nhìn hai người Lý Binh Dương và Hướng Cát, lúc sau, trào phúng nói: “Bảo sao, hóa ra là đồng tính luyến ái.”

Lý Binh Dương: ……

Hắn kéo Hướng Cát vào trong vòng tay, để mặt cậu ghé vào ngực mình, hắn không muốn để người khác trông thấy dáng vẻ này của Hướng Cát.

Hắn cau mày hỏi: “Cô gái này, tôi quen cô sao?”

Cô nàng cao giọng nói: “Không biết, nhưng tôi khinh thường đồng tính luyến ái giả làm trai thẳng.”

Lý Binh Dương: ……

Lý Binh Dương: “Hả?”

Cô gái nhỏ quán trọ đang ngồi sau quầy cắn hạt dưa, nghe vậy thì hỏi: “Anh ta giả làm trai thẳng lúc nào đấy? Sao tôi không nhìn ra?”

Mấy người Phùng Thiên Lượng cũng chú ý tới động tĩnh bên này, nhưng bọn hắn không nhúc nhích, dù sao đối phương cũng chỉ là một cô gái.

Giọng cô nàng kia lớn đến mức ước gì cả phòng đều có thể nghe thấy: “Nếu không phải trai thẳng thì sao hôm qua anh ta lại giải vây cho chúng tôi chứ?”

Đám người: ……

Cái quái gì vậy?

Cô gái nhỏ quán trọ trợn mắt, nói: “Người ta giải vây cho cô thì chính là thích cô rồi?”

Lý Binh Dương không nhịn được nói: “Tôi xin lỗi vì hành vi hôm qua của mình, tôi không nên xen vào việc của người khác.”

Hắn đỡ Hướng Cát, nói với Phùng Thiên Lượng: “Anh Lượng, tao mang vợ tao đi, mày đến đây xử lý một chút.”

Cô gái nhỏ kia từ bỏ, phủi tay, đi về phía này hỏi: “Anh đang ở trong nhà trọ của tôi nhặt người à, tưởng tôi mù rồi sao?”

Lý Binh Dương: ……

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người hắn, trong chốc lát đúng là hắn không nghĩ ra nên đáp lời như thế nào.

Lúc này, Hướng Cát trong ngực hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, vòng tay ôm cổ hắn, mơ mơ màng màng gọi một tiếng: “Lý Binh Dương, chúng ta trở về thôi.”

Tim Lý Binh Dương run lên, đây là lần đầu tiên Hướng Cát gọi tên hắn, mẹ nó thật là êm tai.

Cô gái nhỏ quán trọ trợn mắt, nói không nên lời: “Nhanh thật, hiện tại tốc độ heo ủi cải trắng thật là mau.”

Lý Binh Dương: ……

Nếu không phải Lý Binh Dương quen cha của cô nàng này, thì chỉ bằng cái miệng tiện này của cô, hắn cũng đã chả lên đây chơi rồi.

Phùng Thiên Lượng đi tới, cười vỗ vai hắn nói: “Đi về ôm vợ trẻ đi.”

Anh tách cô nàng thấp bé đến bới lông tìm vết kia ra, để Lý Binh Dương đi cửa sau.

Bên ngoài không có gió, chỉ có tuyết nhỏ đang rơi, có hơi lạnh.

Lý Binh Dương bọc Hướng Cát vào trong áo bông của mình, đi thẳng một đường đến phòng cậu.

Cửa bị mở ra, sau đó lập tức đóng lại, đèn trong phòng còn chưa kịp bật lên, hai người đã trực tiếp lăn lên giường.

Hướng Cát chóng mặt kéo quần áo của Lý Binh Dương, khó chịu cọ cọ hắn, mềm mại nói: “Anh, đây là lần đầu tiên của em, anh nhẹ nhàng một chút nhé.”

Lý Binh Dương cởi thắt lưng, kéo tay cậu đặt vào trong quần của mình, giọng nói khàn khàn gợi cảm: “Ông đây sẽ dịu dàng, ông sẽ để em ăn lần thứ nhất còn muốn có lần hai.”

Hướng Cát cực kỳ ưa thích Lý Binh Dương nói lời thô tục.

Ánh tuyết ngoài cửa sổ phản chiếu vào trong phòng, bên trong tối tăm mờ mịt, nhưng vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt người kia, Hướng Cát liếm môi, nhẹ giọng nói: “Anh Binh, anh nói đưa tiền cho em để em nằm ngửa thế này là được, liệu anh có giữ lời không?”

Lý Binh Dương lột sạch cậu, cúi người xuống tỉ mỉ liếm láp làn da trắng nõn của cậu, nói: “Chắc chắn, em muốn đi theo anh, anh sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ, đưa em gấp đôi tiền lương luôn.”

Cũng không biết có phải do uống rượu hay không, mà thân thể Hướng Cát mẫn cảm muốn chết, cậu bị liếm đến mức đầu ngón chân co rút lại, thở hổn hển nói: “Em không muốn làm việc, anh cũng sẽ nuôi em sao?”

Lý Binh Dương hôn lên xương quai xanh của cậu, giọng nói thầm thấp truyền vào lỗ tai cậu, mang theo một trận tê dại: “Nuôi, anh chỉ ước gì em không đi làm, tốt nhất là ngày ngày ở nhà chờ anh, chờ anh mua đồ ăn ngon quần áo đẹp cho em.”

Hướng Cát nhịn cười, chuyển đề tài: “Các anh đã thương lượng xem làm sao chuốc say em rồi đúng không?”

Lý Binh Dương rất thẳng thắn thừa nhận, hắn lật người Hướng Cát lại, xoa cặp mông mềm mại của cậu, nói: “Không xuống được giường thì không xuống được núi, chủ ý này không tệ đúng không em?”

Hướng Cát vùi mặt vào trong gối, nghe lời nâng eo lên.

Màn đêm dài dằng dặc.

(……)

Trên trời bông tuyết tung bay, trong thời tiết kỳ quái này, một bên mềm mịn tuyết trắng một bên lại giăng sao đầy trời, một bên mây mù một bên nắng ấm, sự kỳ diệu của thiên nhiên đã khiến đêm nay trở nên lãng mạn dị thường.

Âm thanh mập mờ trong gian phòng kéo dài tới tận sáng hôm sau mới ngừng lại, Hướng Cát mệt mỏi đến mức đầu ngón tay cũng không nhấc lên được, ghé vào lồng ngực Lý Binh Dương, gần như không nói nổi một câu: “Anh lợi hại quá rồi, tiền lương của anh em sợ là mất mạng kiếm lời.”

Lý Binh Dương được cho ăn no thỏa mãn vuốt ve thân thể của cậu, làn da trắng nõn hầu như không tìm thấy được một nơi nào còn nguyên vẹn, đều bị hắn để lại dấu hôn, còn có chỗ không khống chế nổi lực đạo, bị bóp ra một mảng xanh tím.

Hắn dỗ dành cậu: “Anh đây là nghẹn lâu thôi, về sau khẳng định sẽ tiết chế hơn, em cho anh một cơ hội biểu hiện đi mà.”

Bình minh ló rạng ngoài cửa sổ, nắng sớm len lỏi vào cửa sổ sát đất bò lên trên, Hướng Cát nhìn hình xăm con sói hung ác trên người hắn, nhẹ giọng nói: “Bị bỏng, sau đó lại xăm lên trên, anh thật sự không sợ đau luôn đấy.”

Lý Binh Dương kéo chăn lên, che lại bờ vai của cậu, nói: “Trước kia trong nhà không có vợ thương, bây giờ thì có rồi.”

Mí mắt Hướng Cát đánh nhau, thì thào nói: “Ai nói muốn làm vợ của anh, em còn muốn đi du lịch tứ phương cơ.”

Lý Binh Dương ôm cậu đặt vào trong chăn nệm mềm mại, dịu dàng nói: “Du lịch tứ phương, đợi em có sức đi rồi mình nói tiếp nhé.”

Giữa trưa ngày thứ hai, Lý Binh Dương rón rén ra ngoài phòng, ở trong sảnh đụng phải Phùng Thiên Lượng.

Phùng Thiên Lượng cười xấu xa hỏi hắn: “Được bao lâu?”

Lý Binh Dương gọi một bát cháo, ngồi bên cạnh anh, rất đắc ý nói: “Một đêm, vợ tao hiện tại còn không đứng dậy nổi.”

Phùng Thiên Lượng: …

Phùng Thiên Lượng: “Người ta đã đồng ý làm vợ mày chưa? Đừng có mà xem người ta là bạn trai, người ta lại chỉ coi mày là bạn giường.”

Lý Binh Dương: ……

Anh nói câu này, lại chạm đúng vào phiền muộn của Lý Binh Dương, đến tận bây giờ Hướng Cát vẫn không chịu thừa nhận cả hai đang ở bên nhau, còn mẹ nó nói muốn đi tứ phương.

Tứ phương là nơi nào, cùng lắm thì hắn đi cùng thôi, vấn đề là hắn sợ Hướng Cát không chịu mang hắn theo.

Nghĩ như vậy, hắn bưng bát cháo nóng hổi vừa nấu xong, không nói một lời trở về nhà sau.

Cô gái nhỏ quán trọ quét mắt nhìn Phùng Thiên Lượng: “Mười tám tệ, Alipay hay Wechat?”

Phùng Thiên Lượng: …

Lý Binh Dương đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy người kia nằm trên giường mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn đặt cháo bên cạnh giường, nhẹ giọng gọi: “Ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp được không em.”

Hướng Cát hé mắt nói: “Anh đút cho em đi, bây giờ toàn thân em đau nhức lắm.”

Lý Binh Dương múc một thìa, thổi nguội, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm dặn dò: “Anh đặt phòng này cho em thêm một tuần rồi, để em nghỉ ngơi thật tốt.”

Hướng Cát: ……

Hướng Cát: “Em ở đây dưỡng lão sao? Một tuần lễ quá lâu rồi.”

Lý Binh Dương nếm thử nhiệt độ của cháo, cảm thấy ổn rồi mới múc thêm một thìa, tiếp tục thổi thổi, hỏi: “Vậy em muốn đi chỗ nào?”

Hướng Cát: ……

Cậu nhìn Lý Binh Dương từng thìa từng thìa húp cháo, lại nghĩ đến mình bị hắn giày vò thành dạng này, hắn không cho mình ăn cũng thôi đi, lại còn ăn trước mặt mình, rốt cuộc không nhịn được lửa giận trong lòng, cắn răng nói: “Anh làm em đến chân cũng không khép lại được, giống như liệt nửa người nằm ở đây, em còn có thể đi chỗ nào? Anh thích ăn cháo thì lượn ra ngoài ăn, đừng ăn trước mặt em.”

Lý Binh Dương: ……

Lý Binh Dương thật sự rất căng thẳng, nhất thời quên tiệt mất chuyện đút cơm, hắn lại múc thêm một thìa cháo, đưa đến bên miệng Hướng Cát, nhỏ giọng nói: “Vợ à, anh sai rồi, em ăn một miếng đi.”

Hướng Cát: ……

Cậu dịu dàng trừng Lý Binh Dương một cái, sau đó mới há miệng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.