Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm

Chương 8: Khúc dạo đầu



“Giang Trạch, dao mổ.”, Giáo sư Trầm vươn bàn tay đầy máu, gọi Giang Trạch đang đứng một bên.

 

Giang Trạch quay đầu nhìn về phía bàn dụng cụ, duỗi tay lấy một con dao phẫu thuật nhỏ, bên dưới được mài bén, kiểm tra cẩn thận xem đã được khử trùng chưa rồi mới đặt vào tay Giáo sư Trầm.

 

Trong phòng phẫu thuật sáng đèn không có một tiếng nói chuyện, chỉ có âm thách “tít tít” phát ra từ máy đo nhịp tim cùng tiếng “tỏng tỏng” của máu nhỏ giọt rơi xuống túi đựng, lâu lâu vang lên vài tiếng yêu cầu của Giáo sư Trầm.

 

Ca mổ phải dùng tám tiếng mới hoàn thành, lúc bước ra ngoài chân của Giáo sư Trầm còn hơi run một chút. Giang Trạch vốn ngưỡng mộ ông đã lâu, nay lại được chứng kiến tận mắt quá trình mổ của ông, càng thêm hâm mộ.

 

Anh tiến đến đỡ Giáo sư Trầm ngồi xuống ghế phía ngoài phòng thay đồ, quan tâm hỏi: “Giáo sư? Thầy ổn chứ?”

 

“Không sao, tuổi cao nên khó tránh. Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt.”, Giáo sư Trầm ngẩng đầu nhìn Giang Trạch, trong mắt tràn ngập tán thưởng.

 

Còn trẻ lại tài giỏi như vậy, quả thật là thiên tài khó có.

 

“Cảm ơn Giáo sư. Nếu không có gì thì con xin phép đi thay đồ trước?”, Giang Trạch hỏi.

 

Giáo sư Trầm phất phất tay, để cho anh tuỳ ý.

 

Phòng thay đồ phẫu thuật không phân chia nam nữ, lúc Giang Trạch bước vào, trước bồn rửa tay đã đứng một thân ảnh.

 

Lột bao tay rồi quăng vào sọt rác, Giang Trạch tìm một phòng vệ sinh trống, đẩy cửa ra đi vào.

 

Tiếng sột soạt vang lên trong không gian yên tĩnh một lúc rồi dừng lại. Giang Trạch khoác áo blouse bước ra, bên trong mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, trên tay cầm một bọc nhỏ màu xanh. Dường như là áo phẫu thuật, nón bảo hộ và khẩu trang phẫu thuật.

 

Giang Trạch bỏ hết tất cả vào thùng rác lớn bên cạnh bồn rửa, xoay người cúi đầu rửa tay. Tóc mái loà xoà trước trán chạm xuống vòi nước, Giang Trạch dứt khoát vốc nước rửa mặt.

 

Người bên cạnh hình như còn chưa có ý định đi, cứ im lặng đứng ở đó.

 

Cũng không phải loại người thích chỏ mỏ vào chuyện người khác, Giang Trạch rửa mặt xong liền muốn quay người đi ra ngoài.

 

“Cậu không tính nhìn mặt tớ à?”, người đứng bên cạnh anh bực dọc lên tiếng.

 

Lúc này Giang Trạch mới ngẩng đầu lên nhìn xem là ai, đến khi chạm phải ánh mắt của người đó, hai hàng mày sắc bén nhíu chặt: “Là cô à, Diệp tiểu thư?”

 

Diệp Nguyệt Thiền bật cười, ngả người ra sau tựa vào bàn đá bồn rửa tay, tóc dài loà xoà chấm xuống mặt bồn.

 

Giang Trạch đột nhiên nhớ đến mái tóc dài năm đó của Đồng Giai Kỳ, cảm thấy cô để tóc dài thật sự rất xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn người trước mặt đây.

 

Ừ, nhất định về nhà phải kêu cô ấy nuôi tóc dài.

 

Ở trước mặt mỹ nhân mà thần trí lại có thể bay xa, Giang Trạch thật khiến Diệp Nguyệt Thiền vừa hận vừa yêu.

 

Bao năm rồi, dẫu ả đã yêu qua rất nhiều chàng trai, thậm chí còn lên giường với không ít người, nhưng một góc nhỏ trong lòng ả vẫn luôn chứa hình bóng của Giang Trạch.

 

Tám năm rồi vẫn lạnh lùng như vậy.

 

Ai nha, thật đáng ghét mà.

 

Diệp Nguyệt Thiền đứng thẳng người lên, từng bước đi về phía Giang Trạch.

 

Móng tay sơn đỏ chót ở trên ngực anh khe khẽ vuốt ve, thấy sắc mặt anh xám xanh, Diệp Nguyệt Thiền bật cười: “Trạch, cậu thật sự rất đáng yêu nha.”

 

“Cút đi. Tôi không đánh phụ nữ.”, Giang Trạch cau mày hất tay ả ra, nhịn xuống xúc động muốn quăng luôn áo blouse trên người.

 

Ghê tởm!

 

Một góc cũng không bằng Đồng Giai Kỳ của anh.

 

Bàn tay bị hất ra của Diệp Nguyệt Thiền đập vào vách ngăn kim loại, đau đến ứa nước mắt.

 

Diệp Nguyệt Thiền vuốt ve mu bàn tay sưng đỏ, nhẫn nhịn cơn đau, trên gương mặt mỹ nữ vẫn là nét cười đáng khinh: “Ai nha anh đẹp trai, mạnh bạo quá đi. Tớ đợi cậu ở đây là muốn nói cho cậu biết, chuyện năm đó cậu nhất định không thể làm gì được tớ đâu. Nghĩ bắt được Tư Mã Tuệ sẽ kéo được chân của tớ sao?”

 

“Giang Trạch, cho cậu hay một tin nhé. Tư Mã Tuệ á, hắn đã sớm rục xương rồi.”

 

Nắm tay Giang Trạch siết vang lên tiếng “răng rắc”, hai mắt đỏ ngầu hận không thể một phát đấm chết ả ta.

 

“Đi đây, Trạch. Hy vọng cậu đừng quá nhớ đến tớ nha”, Diệp Nguyệt Thiền gửi cho Giang Trạch một nụ hôn gió, sau đó xoay người đi thẳng ra ngoài.

 

Ngay lúc bóng dáng bốc lửa của Diệp Nguyệt Thiền khuất sau cửa phòng thay đồ, nét mặt phẫn nộ trên mặt Giang Trạch đột nhiên rút xuống toàn bộ, trở lại bộ mặt thản nhiên.

 

Anh cởi áo blouse vừa mặc trên người ra, không thương tiếc ném vào sọt rác. Lúc xong xuôi còn kĩ lưỡng rửa tay lại một lần nữa.

 

Ngón tay thon dài của Giang Trạch lướt trên điện thoại, nhắn một tin, cùng lúc gửi cho bốn số điện thoại.

 

[Diệp Nguyệt Thiền xuất hiện rồi. Khoa Cấp cứu, bệnh viện Quân y số Sáu. Ai muốn xử cô ta thì xử trước, chừa lại cái mạng cô ta cho tớ. Linh hồn của Giang Dương vẫn nên để cô ta xuống bồi.]

 

 

Khoa Giám định pháp y bình thường làm không theo giờ giấc nhất định nào, Giáo sư Lý cảm thấy hết việc thì cho học trò nghỉ, không cần tuân thủ nội quy giờ hành chánh của bệnh viện.

 

Vì Khoa Giám định pháp y của bệnh viện Quân y số Sáu là phòng Pháp y của cục hình cảnh thành phố B, nên khi có án mạng cần xử lý, sẽ do Khoa toàn quyền chịu trách nhiệm.

 

Thế nên nếu không có án, thì Khoa pháp y trở thành Khoa nhàn nhất bệnh viện, khiến cho những y sĩ khoa khác hận không thể chuyển Khoa.

 

Đồng Giai Kỳ xếp gọn áo blouse trắng đặt lại trong tủ riêng, cẩn thận khoá lại. Xoay người kiểm tra một lần nữa tài liệu trên bàn làm việc, thấy không còn gì quan trọng nữa thì đổi áo khoác, cầm chìa khoá xe ra về.

 

Lúc chuẩn bị đi ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại đang yên vị trong túi Đồng Giai Kỳ đột nhiên rung lên.

 

Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, không chần chừ nghe máy: “Alo?”

 

“[Là anh. Em đang ở đâu?]”, bên kia vang lên giọng nói của Giang Trạch.

 

“À em đang đứng trước cửa bệnh viện, chuẩn bị về.”, ngón chân vô thức cuộn tròn trong đôi giày boots.

 

“[Anh cũng vừa hoàn thành ca phẫu thuật. Em đứng đó đợi một chút, chúng ta cùng về.]”

 

“Ừm, được. Em đợi anh.”

 

Ngắt máy, Đồng Giai Kỳ nhìn quanh, cảm thấy đứng ở trước cửa bệnh viện thì thật quá bất lịch sự, nên quyết định đi ra phía ngoài, đứng trên lề đường dùng để đón taxi.

 

Nhàm chán mở điện thoại ra chơi trò chơi, Đồng Giai Kỳ đang chơi đến hăng say thì bị một người vội vã đi ngang qua tông trúng.

 

Cú tông mạnh khiến cả người Đồng Giai Kỳ ngã chúi về phía trước, điện thoại trong tay nắm không chắc theo quán tính bay ra xa, “cạch” một tiếng rơi xuống lòng đường.

 

Người kia có vẻ rất vội, qua quít quay đầu xin lỗi cô rồi chạy mất.

 

Đồng Giai Kỳ trơ mắt nhìn điện thoại nằm chỏng chơ dưới lòng đường, bực dọc bĩu môi.

 

Cô dáo dác nhìn quanh, thấy mấy chiếc xe ô tô đều tấp vào hai bên lề, lòng đường không có xe nào chạy, nên liều mình đi xuống nhặt điện thoại.

 

Như thể chỉ chờ cô vừa chạm vào được điện thoại, một chiếc xe con vốn đang đậu bên lề lập tức khởi động, tăng ga chạy về phía Đồng Giai Kỳ.

 

Bên tai vang lên tiếng động cơ xe, Đồng Giai Kỳ nhanh chóng nhặt điện thoại, vừa ngẩng đầu liền thấy một chiếc xe đang lao về phía mình.

 

Ngay khoảnh khắc sinh tử ấy, Giang Trạch vừa ra khỏi cửa bệnh viện, trông thấy cảnh ấy liền không suy nghĩ nhiều mà phóng người lao ra chỗ Đồng Giai Kỳ: “Gia Ý.”

 

Anh lao đến, ôm chặt cả người cô, cả hai ngã xuống  lề đường bên kia, lăn mấy vòng. Còn chiếc xe con kia cũng không có ý định dừng lại, lập tức mất hút trong biển xe trên giao lộ.

 

Người trong bệnh viện chứng kiến cảnh ấy, vội vàng đổ xô ra xem.

 

Giang Trạch chống tay ngồi dậy, kiểm tra Đồng Giai Kỳ bị anh ôm chặt trong ngực. Trong giọng nói tràn ngập lo lắng: “Em không sao chứ, có bị thương không?”

 

Đồng Giai Kỳ bị hoảng thần trong chốc lát, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Cô vùi đầu vào vai anh, khe khẽ lắc, ra hiệu cô không sao.

 

Thấy cô không sao, Giang Trạch cũng buông lỏng thần kinh, nhanh chóng đỡ cô đứng lên.

 

Anh vươn tay xoa đầu cô: “Tốt nhất em nên chuẩn bị tinh thần về chịu phạt đi. Lần sau không được bất cẩn như thế. Ngoan, đứng ở đây đợi, anh đi lấy xe đưa em về.”

 

Đồng Giai Kỳ gật gật đầu.

 

Tiếp tân bệnh viện là cháu gái của Giáo sư Lý, cũng quen thân với Đồng Giai Kỳ, thấy cảnh lúc nãy tim muốn rớt ra ngoài.

 

Cô nhóc vội vàng chạy lại, kéo tay áo của Đồng Giai Kỳ, kiểm tra một vòng quanh người cô, thấy cô không sao mới vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình: “Trời ạ, chị Đồng, xém tí nữa em đột quỵ vì chị rồi. Chị thiệt là bất cẩn mà.”

 

“Chị không sao, em không cần lo lắng”, Đồng Giai Kỳ xoa xoa đầu cô nhóc, nhưng ánh mắt không rời khỏi thân ảnh Giang Trạch ở phía trước.

 

Lúc Giang Trạch xoay người, một vệt đỏ chớp nhoáng xoẹt qua mắt Đồng Giai Kỳ, khiến cho cô cảm thấy bất an.

 

Cô quay đầu nói “xin lỗi” với cô nhóc tiếp tân rồi nhanh chóng chạy theo thân ảnh Giang Trạch ở phía trước.

 

Càng đến gần vệt đỏ càng rõ ràng hơn.

 

Đồng Giai Kỳ bất lực cảm thấy mình hoá thành người nước rồi, động một tí là khóc. Nhưng nhìn Giang Trạch vì cô chịu đựng như thế, nước mắt nhịn không được vẫn nghẹn ngào rơi xuống.

 

Cô đứng tại chỗ, cổ họng nghẹn ứ phát ra tiếng: “Giang Trạch.”

 

Thân ảnh phía trước đột nhiên khựng lại, Giang Trạch hốt hoảng muốn xoay người, nhưng đã bị Đồng Giai Kỳ lên tiếng trước: “Giang Trạch, anh đứng im đó.”

 

Giọng nghẹn ngào như thế, chắc là lại đang khóc rồi.

 

Giang Trạch cảm thấy thật khổ sở. Đã hứa sẽ không làm cô khóc nữa, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.

 

Đồng Giai Kỳ từng bước đi đến sau lưng anh, nơi cổ chân truyền đến cảm giác đau âm ỉ nhưng cô không để ý, dứt khoát ném qua một bên.

 

Phía sau áo sơ mi trắng của Giang Trạch có một vết rách rộng cở ngón tay cái, dài tầm bảy xen-ti-mét, máu đỏ rỉ ra, thấm qua lớp áo sơ mi mỏng tang.

 

Nhìn vết thương, cô không khỏi nhớ đến, hình như lề đường bên kia có một phiến gạch bị lồi cạnh lên, rất nhiều người không chú ý đi qua đều bị vấp chân.

 

Lúc nãy anh ôm cô, lăn một vòng, có lẽ đã bị miếng cạnh sắc đó cứa rách rồi.

 

“Trong xe có hộp sơ cấp cứu không?”, Đồng Giai Kỳ không dám vươn tay sờ vết thương, đành mở to hai mắt nhìn chằm chằm.

 

“Có.”

 

“Vậy lên xe đi.”

 

Giang Trạch nhìn bóng lưng Đồng Giai Kỳ vượt lên đi ở phía trước, khe khẽ thở dài.

 

Thật may là cô ấy không bị thương.

 

Nhớ đến chiếc xe lúc nãy, quả thật có phần kì lạ. Giang Trạch vừa đi vừa suy nghĩ, bước chân chậm dần rồi dừng lại hẳn.

 

Đồng Giai Kỳ đã đứng trước cửa xe anh, quay đầu lại thúc giục: “Giang Trạch, nhanh lên.”

 

“Anh đến đây”, Giang Trạch giật mình, nhanh chóng chạy đến mở khoá xe.

 

Chiếc BMW trắng kêu “tít” một tiếng rồi nhấp nháy đèn, cửa xe chuyển sang chế độ turn on. Giang Trạch vươn tay, thay Đồng Giai Kỳ mở cửa ghế phụ: “Thôi được rồi, anh không sao. Em đừng đau lòng, cũng đừng giận dỗi nữa, lên xe đi, anh đưa em về.”

 

Một tháng nay trước mặt Giang Trạch, Đồng Giai Kỳ luôn rất nghe lời. Anh nói một cô hầu như sẽ không lắc đầu nói hai. Nhưng lúc này sắc mặt cô rất kém.

 

Đồng Giai Kỳ không nói gì, mở cửa ghế sau lấy ra hộp sơ cấp cứu đặt dưới gầm ghế, lại xoay người vòng qua bên ghế lái, mở cửa chui vào.

 

Nhìn một loạt động tác liền mạch của Đồng Giai Kỳ, Giang Trạch biết cô giận rồi.

 

Cô gái này một khi giận dữ lên rất đáng sợ. Nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao Giang Trạch có chút vui vẻ.

 

Cô lo lắng như vậy chứng tỏ cô có anh trong lòng. Vậy thì vết thương nhỏ này có đáng là gì.

 

“Còn không vào? Đứng đấy làm gì?”, Đồng Giai Kỳ quay người nhìn ra cửa ghế phụ.

 

Giang Trạch bị cô lia đến, không hiểu sao không dám phản khán, lập tức chui tọt vào trong xe. Do bất cẩn, anh dựa lưng vào ghế, kết quả vết thương bị va chạm, tiếp tục chảy máu.

 

Nhìn anh bị đau đến nhe răng, trong lòng cô xót xa nhưng ngoài miệng vẫn cứng cỏi: “Đáng đời anh. Còn không mau xoay lưng lại.”

 

Giang Trạch hiểu cô quá rõ, không nói gì chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến mức không khí trong xe tràn đầy mờ ám. Ngay khoảnh khắc Đồng Giai Kỳ chuẩn bị nâng chân đá anh một cái thì anh mới chịu ngoan ngoãn xoay người.

 

Vết thương bị rách, máu chầm chậm rỉ ra bên trong áo. Đồng Giai Kỳ hít hít mũi, lạnh giọng: “Giang Trạch, rách sâu như thế anh làm sao nhịn mà không nhăn mày dù chỉ một cái?”

 

“Gì chứ? Vết thương nhỏ thôi, em không cần lo, anh...”

 

Lời Giang Trạch còn chưa dứt Đồng Giai Kỳ đã cắt ngang: “Cởi áo ra.”

 

“Em có chắc muốn anh cởi áo không? Hửm”, Giang Trạch quay đầu nhìn cô, chữ “hửm” cuối phát ra từ mũi, đầy vẻ gợi cảm.

 

“Anh đừng có dụ dỗ em. Tốt nhất ngoan ngoãn một chút.”

 

“Được rồi, em đừng tức giận, anh cởi là được chứ gì.”

 

Giang Trạch thoả hiệp, ngón tay với các khớp xương rõ rệt lướt trên hàng cúc áo, chớp nhoáng đã cởi xong. Lúc cởi áo ra, do để lâu nên áo dính vào trong miệng vết thương, khi lấy ra quả thật đau đến nghiến răng.

 

Đồng Giai Kỳ mở hộp sơ cứu, lấy bông băng thuốc đỏ, từng chút một chậm rãi làm sạch vết thương cho anh.

 

Thình lình lúc đó điện thoại Giang Trạch reo lên, anh cầm lên nhìn thì phát hiện là số lạ, chần chừ một lúc rồi nghe máy: “Alo?”

 

“[Trạch, thế nào? Quà ra mắt có hấp dẫn không? Tớ không ngờ đã tám năm rồi mà cậu cùng Đồng Giai Kỳ vẫn còn tiếp tục bên nhau. Xem ra năm đó là tớ làm chưa triệt để. Đáng lẽ ra phải xúi bác gái giết quách cô ta đi.]”, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười yêu mị.

 

“Tôi đã sớm đoán được là cô làm. Diệp Nguyệt Thiền, đừng năm lần bảy lượt khiêu chiến giới hạn của tôi. Tôi không đánh phụ nữ, nhưng sẽ khiến cô chết không còn xác để chôn.”, Giang Trạch hạ mi mắt, lời nói phát ra từ trong kẽ răng.

 

Khoảnh khắc anh nói ba chữ “Diệp Nguyệt Thiền”, lực đạo băng bó của Đồng Giai Kỳ đột nhiên mạnh lên, khiến anh không tự chủ được thẳng lưng.

 

Sau đó hình như biết mình phản ứng thái quá, Đồng Giai Kỳ tiếp tục động tác, nhẹ nhàng dán miếng băng gạc cuối cùng lên cho anh.

 

“[Ha, xem ra cô bạn gái nhỏ của anh cũng đã biết tôi xuất hiện rồi, thay tôi gửi lời chào đến cô ấy, hỏi xem cảm giác mất đi ước mơ đó, tư vị có dễ chịu không?]”, Diệp Nguyệt Thiền cười lớn rồi dập máy.

 

Nhìn màn hình sáng lên rồi tối đen, Giang Trạch cảm thấy bừng bừng sát khí. Chưa bao giờ anh cảm thấy muốn giết một người như vậy.

 

Diệp Nguyệt Thiền là một con đàn bà điên!

 

Ngay khoảnh khắc đó, trên lưng anh truyền đến cảm giác ấm áp, một đôi tay nho nhỏ vòng qua lưng ôm lấy hông anh.

 

Đồng Giai Kỳ dùng sự dịu dàng của cô để an ủi Giang Trạch: “Ý Hiên, đừng tức giận, cô ta không đáng.”

 

“Anh biết”, Giang Trạch thở dài, vỗ vỗ lên bàn tay cô, đổi giọng, “Vậy bây giờ thưa cô Đồng, chúng ta có thể về nhà không?”

 

.

 

Trần Gia Dịch cầm điên thoại ngẩng người, trên màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn của Giang Trạch.

 

Diệp Nguyệt Thiền xuất hiện rồi.

 

Con đàn bà điên năm đó rốt cuộc trở về.

 

Lúc nhận được tin nhắn, Cố Ninh Hinh đã gọi điện báo cho hắn hay, nàng sẽ đến văn phòng bộ trưởng tìm hắn.

 

Vừa nghĩ thì cánh cửa phòng làm việc đột ngột bị gõ vang, sau đó chưa nhận được tiếng của Trần Gia Dịch đã mở ra.

 

Cố Ninh Hinh cùng Hi Văn đều đồng thời xuất hiện.

 

“Sao Văn Văn cũng đến?”, Trần Gia Dịch đứng lên, kéo Cố Ninh Hinh ngồi xuống ghế sofa, hỏi.

 

“Lúc nhận được tin nhắn bọn tớ ở cùng nhau, tiện đường nên tới luôn”, Hi Văn tự nhiên ngồi xuống một cái ghế khác đối diện hai người.

 

Cố Ninh Hinh siết chặt tay Trần Gia Dịch, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ đối địch nhưng nàng vẫn rất bất an.

 

Biết vợ sắp cưới đang hoảng hốt, Trần Gia Dịch im lặng nắm chặt tay nàng không buông, tiếp thêm dũng khí trong yên lặng.

 

“Chúng ta làm gì đây?” Hi Văn ngược lại trông có vẻ bình thản hơn Cố Ninh Hinh nhiều.

 

“Đánh phủ đầu trước đi.”, Trần Gia Dịch đề nghị.

 

Đánh phủ đầu?

 

Cả hai cô gái mờ mịt đưa mắt nhìn, Trần Gia Dịch ngả người ra ghế, không để ý nói: “Muốn bắt cọp con thì phải vào hang cọp. Trực tiếp làm lung lay gốc rễ của Diệp gia đi.”

 

“Cậu đừng đùa. Gốc của Diệp gia sâu hơn chúng mình tưởng rất nhiều. Diệp gia đời này chỉ còn lại Diệp Nguyệt Thiền, chắc chắn sẵn sàng đào gốc để bảo hộ cô ta.”, Hi Văn cau mày, phản bác.

 

Trái lại, phản ứng của Trần Gia Dịch lại có phần nhàn nhã. Hắn chỉ mỉm cười không nói gì.

 

Đúng lúc đó cửa phòng một lần nữa mở ra, Minh Viễn trên cánh tay trái vắt áo vest xanh đậm, giày da vang lên tiếng “cộp cộp”, từ tốn bước vào.

 

Cậu ngồi xuống bên cạnh Hi Văn, lần lượt nhìn ba người trong phòng: “Có gì phải sợ? Diệp gia dám để lộ ra gốc nào, đừng trách tớ bứng luôn rễ của nó.”

 

“Từ bao giờ mà Diệp thị có thể một tay che trời? Đừng quên, ở đây chúng ta có Trần bộ trưởng- cháu trai Trần gia, Cố tiểu thư- cháu gái Cố thị, còn có Minh thiếu gia tập đoàn Minh thị là tớ, thậm chí còn có cả người mang dòng máu Diệp thị dòng chính còn sót lại là cậu đang ngồi đây cơ mà.”

 

Minh Viễn kiêu ngạo cười, nhưng sâu trong ánh mắt ấy là tang tịch thê lương.

 

Diệp Nguyệt Thiền là hung thủ trực tiếp giết chết A Dương của cậu.

 

Bị ánh mắt đó chiếu vào, Hi Văn cảm thấy mình hít thở không thông.

 

Đúng rồi, còn có nàng- là cháu gái dòng chính Diệp gia. Diệp Nguyệt Thiền chỉ là con của một gái làng chơi, so ra liền kém hơn thân phận cháu ngoại gái Hi Nhạc- một trong bốn vị Giáo sư được nhà nước trao tặng huân chương đã có công đóng góp cho sự phát triển đất nước- của Hi Văn nàng không biết bao nhiêu lần.

 

Ông nội trên danh nghĩa của nàng vẫn luôn cho người tìm kiếm nàng trở về, nhưng ông ngoại đã sớm báo tin nàng chết non, với mục đích muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Diệp gia, chính vì không muốn cháu gái sẽ lại rơi vào “đầm rồng ăn thịt người” như mẹ nó nữa.

 

“Vậy cậu có kế hoạch gì? Mau nói”, Trần Gia Dịch tò mò hỏi.

 

“Không có kế hoạch gì.”

 

Minh Viễn vắt chéo chân, một bộ dáng ung dung tự tại khiến cho Trần Gia Dịch tức đến mài răng xoèn xoẹt.

 

“Đùa với cậu thôi. Tớ nghe nói Diệp Nguyệt Thiền vốn cũng không có quan hệ quá tốt với ông cụ Diệp. Chúng ta cứ lựa chỗ này mà xuống tay trước đã. Để xem nếu không có cây đại thụ là ông cụ Diệp chống lưng, thì một mình Diệp Nguyệt Thiền có thể làm ra được cái tích sự gì.”

 

“Nghe có vẻ hợp lý. Vậy chuyện này cụ thể nên làm thế nào?” Cố Ninh Hinh nghi hoặc hỏi.

 

Minh Viễn gõ gõ cằm, nhìn chằm chằm Hi Văn: “Việc này, có lẽ phải cần Diệp tiểu thư chính tông đây xuất động.”

 

Ghét bỏ lườm Minh Viễn, Hi Văn không từ chối cũng không chấp nhận: “Đừng có gọi cái danh xưng đó. Tớ là Hi Văn, họ Hi, không phải họ Diệp.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.