Nhân Sinh Không Có Nếu Như, Chỉ Có Kết Quả

Chương 4



Hiện tại thời khắc này hẳn là lần đầu tiên Lâm Lập Thu rối rắm từ lúc vào công ty tới nay, từ sau khi biết kết quả, cậu vẫn ngồi trước mặt máy tính, mặt không thay đổi kiểm tra bản vẽ lật qua lật lại thay đổi, trong lúc đó nhìn thấy Trương Diệu Quân tiến tới bên người, trong dự liệu, nam nhân kia cái gì cũng không nói, mắt nhìn thẳng cất bước đi qua.

Lâm Lập Thu có chút đau đầu, cậu thật sự không nghĩ ra nguyên nhân gì khiến Trương Diệu Quân xem nhẹ mình, hơn nữa còn là lúc đang khích lệ bị chú ý.

Sau giờ tan làm Lâm Lập Thu đi tới bên Tiết Phỉ nhỏ giọng nói, anh Phỉ, có thể nhìn giúp em bản vẽ một chút được không?

Tiết Phỉ nâng mắt nhìn cậu một chút, rất thẳng thắn nói, khách hàng gần tới, cậu đi tìm tổ trưởng của các cậu đi.

Lâm Lập Thu nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Trương Diệu Quân phía sau vẽ. Cậu đi tới, hô, tổ trưởng.

Trương Diệu Quân ừ một tiếng.

“Giúp tôi xem bản vẽ một chút đi.”

“Ừm.”

Lâm Lập Thu đợi nửa ngày không thấy có đoạn sau liền lúng túng, cũng không dám đi, chỉ nhìn cho kỹ Trương Diệu Quân vẽ.

Nhìn thấy Trương Diệu Quân gần sắp vẽ xong, mới nghe nam nhân nói: « Đều đến phòng họp chúng ta mở cuộc họp. ”

Vương Cảnh Chi là người đầu tiên nhảy dựng lên, gào to lôi kéo Lâm Lập Thu đi tới phòng họp, vừa đi vừa nói, “Mẹ nó, rốt cuộc cũng muốn mở đại hội □□, tôi xem hắn muốn chỉnh như thế nào.”

Lâm Lập Thu mắt trợn trắng, nghĩ thầm, tôi hy vọng xem cậu bị chỉnh. “Người mới đến cậu chung quy cũng phải nể mặt đi.”

“Hắn vừa đến đã không nể mặt tôi, tôi làm gì phải nể?” Vương Cảnh Chi cây ngay không sợ chết đứng.

“Đến lúc đó anh của cậu biết cậu nháo chỉ có mình cậu chịu.”

Người trẻ tuổi mới vừa rồi còn kiêu ngạo hung hăng đột nhiên tắt phân nửa lửa, hít vào một ngụm khí lạnh, “Này… Cậu nói hắn biết anh của tôi?”

“Đều là nhân viên tổng bộ, tuy rằng anh của cậu là bên ngoài e rằng tiếp xúc hơi ít, nhưng cậu cảm thấy sẽ không quen biết sao?” Lâm Lập Thu biểu tình “Cậu không có đầu óc à” nói với Vương Cảnh Chi, “Khuyên cậu ổn định một chút.”

Vương Cảnh Chi triệt để ủ rủ.

Đến phòng họp, Trương Diệu Quân đem bản vẽ bọn họ kiểm tra hôm nay phóng lên màn chiếu nói, “Tôi không nghĩ mỗi ngày đều cầm roi ở phía sau hối các cậu, quản các cậu, nha, nói cho các cậu biết bản vẽ này phải làm như thế nào, cần chú ý những vấn đề nào, như vậy cũng không có ý nghĩa.”

Đây là lần đầu tiên Trương Diệu Quân nói về bản vẽ với bọn họ, kỳ thực chủ ý là tốt, hắn cũng không nghĩ tới thanh niên như Lâm Lập Thu lại thiếu chỉnh đốn như vậy.

Lúc đánh giá bản vẽ gần như toàn Trương Diệu Quân nói, Lâm Lập Thu đột nhiên cảm thấy Trương Lập Quân có thể chỉ ra mất chốt mình phải chỉnh, nghe hắn nói không tự chủ liên tiếp gật đầu.

“Về phần Lâm Lập Thu cùng Vương Cảnh Chi, lần này chỉ là thử, nhắc nhở các cậu một chút, tôi bất kỳ lúc nào cũng có thể sát hạch, cảm thấy tôi không đủ quyền lực thì các cậu cút đi, không cần làm ẩu. Hai người các cậu xuống dưới viết phần tổng kết cho tôi.” Trương Diệu Quân nhìn Vương Cảnh Chi bình thường đều phách lối hơn người khác, nhắc người: “Bạn học nhỏ Vương, có nghe thấy không?”

Vương Cảnh Chi vừa như tỉnh giấc giữa chiêm bao: “A? Tôi biết, biết rồi, tổng kết.”

“Cố gắng tổng kết, cái này không phải tài nghệ thật sự của cậu đi, tôi nghĩ, Tiếu Dương dạy dỗ nhất định kỹ thuật rất tốt.”

Cuối cùng đập một câu làm Vương Cảnh Chi nửa ngày không thể lấy lại tinh thành, há miệng muốn nói lời lại không thể nhảy ra.

Lâm Lập Thu nghiêng đầu liếc nhìn Vương Cảnh Chi, cho cái ánh mắt “Sớm nhắc nhở cậu”, yên lặng thở dài.

“Được, tôi đã nói xong toàn bộ vấn đề, không có gì liền tan họp đi.” Nam nhân dừng lại, còn nói, “Lâm Lập Thu đợi một chút.”

Người trẻ tuổi đã muốn đứng lên, “Hử?”

“Cậu đợi một chút. Còn có lời nói với cậu.” Trương Diệu Quân cường điệu nói.

“Cậu với bản vẽ có ý kiến gì không?” Chờ Lâm Lập Thu ngồi xuống, Trương Diệu Quân với hình chiếu nâng cằm.

“Khoản…” Người trẻ tuổi mím môi, cau mày, “Giống như những gì anh vừa nói đi, cấp độ không đủ phong phú, còn có màu sắc không cao cấp, ừm… Như những thứ này đi.”

“Tôi muốn hỏi cái nhìn của cậu.” Nam nhân nhắc nhở.

Lâm Lập Thu nhìn tới nhìn lui hình chiếu nhiều lần, nhìn đến triệt để, nghĩ thầm anh đều đem vấn đề nói xong rồi, tôi còn có thể ý kiến gì sao.

“Vậy cậu cảm thấy tôi đã đủ vấn đề để nói bản vẽ kia của cậu vì sao không hợp cách không?”

Lâm Lập Thu rất muốn lắc đầu, cậu gãi đầu một cái, nghĩ cách diễn đạt, “Tôi cảm thấy được anh nói những vấn đề kia là những với đề tồn tại phổ biến, còn không đến mức, ừm…” Nói rồi cậu liếc mắt nhìn biểu tình của nam nhân. “Tôi muốn nói còn không đến nổi, không hợp cách…” Ba chữ cuối cùng Lâm Lập Thu nói đến cẩn thận từng li từng tí một, cường điệu mình dựa vào quyết tâm lý luận, còn nói, “Muốn bảo không hợp cách, vậy bọn họ đều không thể qua ải.” Nói xong thực sự không dám nhìn biểu tình của nam nhân, đành phải nhìn hình chiếu càng xem càng thấy xấu, tim đập như sét đánh.

Trương Diệu Quân đột nhiên nhếch miệng, thì ra cũng sẽ sợ. Hắn nghĩ.

“Nhìn lâu như vậy cũng không phát hiện vấn đề chân chính nằm ở chỗ nào, tôi xem cậu một năm này làm ở công ty thật làm không công.” Nam nhân di chuyển con chuột chỉ người trẻ tuổi nhìn, “Sai lầm đơn giản nhất, sai lầm đồ tầng. Trong sáu người, chỉ cậu phạm vào, chưa có học viên nào sai lầm như vậy, cậu xem, nơi này, nơi này, nơi này, còn có mặt khác, cậu nói hành vi này có phải là đem người thả trên cây, cậu giải thích thế nào với chủ đầu tư cùng khách hàng? Nói chúng ta có loại ý tưởng bản vẽ này, người có thể lên cây? Còn có nơi này còn chưa chỉnh lý sạch sẽ, người bay ở trên mặt xe.”

“A, cậu đi ra ngoài liền cùng người ta nói, bản vẽ này, là do công ty kỹ thuật số khoa học quốc tế làm ra, làm do Lâm Lập Thu cậu vẽ, không cảm thấy mất mặt?”

Lâm Lập Thu hận không thể đem mặt chôn dưới bàn, mất mặt, mất mặt đến thê thảm.

Trương Diệu Quân thấy cậu không nói lời nào, gõ gõ bàn, “Còn định nói gì nữa không?”

“A?”Lâm Lập Thu đầu đỏ như con tôm luộc mê man nhìn Trương Diệu Quân.

Lâm Lập Thu lắc đấu một cái.

Trương Diệu Quân hài lòng gật gật đầu, “Về phần Vương Cảnh Chi, chỉ là đơn thuần nhắc nhở cậu ta một chút, bởi vì thời điểm tôi lại đây Tiếu Dương nói với tôi, đừng làm cho tiểu tử kia kiêu ngạo, tìm cơ hội thu thập cậu ta. Đây là nguyên văn của Tiếu Dương, ánh mắt cậu trợn lớn như vậy làm gì.”

Lâm Lập Thu không lên tiếng động thở dài, Tiếu ca là không muốn ai ưa em trai lão ấy?

“Cậu, sau này cẩn thận một chút, đừng tiếp tục để tôi nắm lấy loại sai lầm này, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”

Người trẻ tuổi ngẩn người như có ai bóp lấy cổ, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Trương Diệu Quân đứng lên, ở trên cao nhìn xuống người trẻ tuổi, “Không muốn ăn khổ, liền đem da kéo căng chút. ” Nói chắt như đinh chém sắt, rất có khí phách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.