Lục An Kỳ tuy là không có cắn môi Hàn Chí Dương như ban nãy nữa, nhưng cứ liên tục nghiên đầu tránh né nụ hôn của anh, hai tay đẩy anh ra khỏi người mình.
Phản ứng cự tuyệt như thế, rõ ràng là không muốn anh sao? Được thôi Lục An Kỳ, niếu em nôn nóng muốn đi gặp hắn ta như thế, vậy phải xem thử, sau khi tôi thả em ra, em còn có đủ sức để đi hay không?
( Aiiyo Dương ca à, không ngờ khi anh ghen cũng thật là biến thái, lại có thể nghĩ ra ý tứ ấu trĩ như thế a.. hihi ~..~)
Nhìn thấy cô cứ tránh né, càng khiến cho Hàn Chí Dương trở nên hung hăng hơn, anh vòng một tay qua eo cô, ép cô phải áp người dính chặt vào anh, một tay bóp cằm cô nâng lên cưỡng bức mặt cô đối diện mặt anh, tiếp xúc mắt anh, sau đó cố định đầu cô không thể nhúc nhích, lần nữa dán chặt lên môi cô, hôn đến kích tình, hôn đến nhiệt liệt.
Dù cho cô có giẫn dỗi đến đâu, cũng không thể đè nén được trái tim đang trỗi dậy, nó không có nghe lời cô mà đập loạn xạ lên, bàn tay vốn đang đẩy anh ra cũng dần ngừng lại, thay vào đó là run rẩy bấu víu vải áo trước ngực anh.
Cảm thấy Lục An Kỳ đã không còn phản ứng mạnh như thế nữa, anh mới hơi ngừng lại, mi tâm của anh để ở mi tâm của cô, nhìn cô còn đang ngây dại vì vị ngọt trên môi của cô còn vương hơi ấm nóng mật ngọt của anh, cao ngạo liền trỗi lên, anh khẽ nhếch môi nâng lên nụ cười ma mị đắc ý, dùng luồng hơi ấm nóng phun vào một bên tai cô.
"Lục An Kỳ, niếu em đã so sánh giữa anh và tên đó, vậy anh sẽ cho em biết, như thế nào mới là người đàn ông bản lĩnh."
Lời vừa nói dứt theo đó không để cho cô kịp phản ứng, anh liền nhấc bổng cô lên, mặc kệ cho cô kháng cự đòi anh bỏ ra, anh vẫn như không có nghe thấy, mang cô trở về phòng, trực tiếp ném cô lên trên giường, rồi cùng ngã xuống trên người cô, dùng hai chân kẹp cô ở giữa không cho trốn thoát.
Lục An Kỳ nhìn thấy Hàn Chí Dương đang nhanh nhất có thể gỡ caravat cùng quần áo trên người tất cả ném bừa xuống đất, trên người anh giờ không có bất kỳ một mảnh vải nào vướng víu, làm lộ ra cơ bắp săn chắc, hình ảnh nhục cảm đến trí mạng, khiến cho cô vừa nhìn thấy, đốt nóng trên mặt liền khuếch tán, lan tràn khắp toàn thân, biết rõ là khó mà trốn thoát, nhưng cô vẫn cố nhe nanh múa vuốt với anh, lớn tiếng doạ nạt.
"Mau buông em ra, anh có nghe thấy không hả, không cho phép anh vô lễ với em, mau buông em ra, niếu không em sẽ.. em.. "
"Em sẽ thế nào hả?" "Soạt" chiếc đầm cocktail ren trắng của cô chỉ trong chớp mắt đã bị Hàn Chí Dương không chút nhân nhượng, một cái liền dùng sức xé đến thương tâm, đồng thời cúi đầu xuống, cưỡng ép hôn khắp nơi lên trên mặt, lên cổ, lên xương quai xanh của cô.
Bị Hàn Chí Dương đối xử như thế, khiến cho Lục An Kỳ rất tức giận, cô chòi đạp hai chân vào khoảng không, ý tứ không chịu khuất phục: "Ưmm.. Hàn Chí Dương, em phải kiện anh, nhất định kiện anh, mau thả em ra."
Muốn kiện? Rất tốt, vậy thì anh cần phải tiếp đãi em kỹ một chút, như thế mới có nhiều bằng chứng để kiện anh rồi.. ( =,,=)
Nghĩ liền làm, khoé môi anh khẽ nhếc lên cười gian tà, sau đó động tác không có ngừng lại, tiếp tục hôn lên trên ngực cô, mỗi nơi điều để lại dấu ký màu hồng màu tím, rồi không đợi cô ưng thuận, liền cấp bách cởi đi nội y còn lại một mảnh cuối cùng trên người cô, rồi chen vào giữa tách đầu gối cô ra, cho vật ấm nóng sớm đã đứng sững bên dưới của anh, mạnh mẽ xông vào bên trong cô.
Bị Hàn Chí Dương hung hăng thô bạo xông vào như thế, khiến cho nơi đó của cô như bị xé rách thêm, cô cắn răng nhịn không được khẽ kêu lên: "Á.. đau quá." tức giận đến hai tay khẽ run lên lợi hại, cô không cần định hướng sẽ cào trúng nơi đâu trên người anh, mà cứ đưa tay lên cào cấu khắp nơi về phía người anh, mặt mày cũng điều nhăn nhó đến khó coi.
Anh như một con mãnh thú mất lý trí, không có chút lưu tình, cứ mỗi một câu cô mắng chửi, anh lại dùng hết sức động thân đẩy mạnh sâu vào trong cô, làm cho tiếng mắng chửi của cô như có như không bị ngắt quãng từng đoạn.
Nhưng chỉ một lát sau, cảm giác đau rát dần dần biến mất, mà thay vào đó là những cái rùng mình tê dại, rồi bỗng nhiên anh gia tăng thêm lực đẩy ra vào ngày một nhanh hơn, khiến cho thuỷ triều nơi cô nhịn không được tuôn ra cao trào, cánh môi xinh đẹp của cô khẽ động một chút gọi nhỏ tên anh rồi tràn ra tiếng kêu rên mê hoặc.
Cùng lúc đó Hàn Chí Dương cũng bởi vì co bóp siết chặt ở nơi đó của cô, khiến cho hơi thở của anh càng lúc càng dồn dập, vào phút cuối anh không có định rút ra mà cố đè ép bên dưới, cho tất cả vào trong người cô, sau đó không có ý tứ rút ra mà nằm phịch nên người cô thở hổn hển.