Anh không vội đứng lên mà ngước lên nhìn cô giọng nói có chút khiển trách.
"Sao không để ý phía sau, niếu như lúc nảy là thứ khác bén nhọn hơn thì làm thế nào?"
Tuy là đang trách cô không chú ý, giọng nói và trên mặt điều là giận, nhưng cô có thể nhìn ra, anh là quan tâm, nên trong phút chốc liền trở nên ngại ngùng đến hai má củng hồng lên theo.
Lục An Kỳ im lặng không biết nên nói gì, nên lí nhí nói như muỗi kêu: "Thật xin lỗi."
"Là chân của cô, không phải xin lỗi.." Anh sau đó như nhớ ra điều gì lại nhìn cô hỏi.
"Không phải lúc nãy bảo cô đi mua thức ăn sao? vì sao lại ngốc ở trước cửa?"
Cô bây giờ mới nhớ tới đồ ăn khi nãy đã dặn, sợ anh hiểu lầm cô không có đi mua mà đứng nghe trộm, liền mở to mắt, cuống quýt giải thích.
"A tôi khi nãy đã quên không mang theo ví tiền, nên đã dặn họ làm, còn tôi trở lại công ty lấy tiền, nhưng lúc tôi tới trước cửa phòng làm việc, thì nghe thấy tiếng anh và Hoàng tổng nói chuyện cho nên là.. bây giờ tôi liền đi lấy."
Sau đó cúi xuống lấy chiếc giày cao gót định mang vào, thì bị anh giật lại chiếc giày mé, sang một bên, hơi nhăn mặt lại nói.
"Không cần đi nữa." sau đó anh lấy di động trong túi ra gọi tới Kim Ngọc Mãn Đường nói họ mang thức ăn đến, rồi vươn tay để di động lên bàn trà.
Sau đó lại nhìn vết thương ở chân Lục An Kỳ không yên tâm hỏi lần nữa.
"Còn bị thương ở nơi nào nữa không?"
Ách, chỉ là rách có chút xíu da, vốn dĩ không cần băng dán lại củng chỉ một vài ngày sẽ tự kết vảy lành lại, mà anh lại quan trọng hoá vết thương của cô như thế khiến cho nơi ngực trái của cô cảm giác được nó đang hung hăng đập rất nhanh.
Lục An Kỳ sợ anh nhìn thấy cô đang lúng túng, nên cố kéo khoé môi lên nở một nụ cười nhẹ giọng nói.
So với Lục An Kỳ đang vô cùng lo lắng, thì Hàn Chí Dương ngược lại không chút bận lòng, anh sau khi xác định trên chân cô không còn viết thương nữa mới đặt nhẹ chân cô xuống thảm bông.
Cô nản lòng không nói nữa đưa ly nước trở lên môi uống một ngụm rồi nhìn người đưa thức ăn đang sắp những món ăn ra bàn, lúc rời đi còn mỉm cười nói: "Chúc ăn ngon miệng." rồi mới rời đi.
Hàn Chí Dương vốn là vì không muốn Lục An Kỳ biết chuyện này khiến cô trong lòng áy náy, nên mới bảo cô đi mua tuỳ tiện vài món ăn này.
Nên bây giờ một bàn thức ăn như vậy có mỗi một cái chén, anh lại không có tâm tình ăn nên đặt chén nhỏ trước mặt Lục An Kỳ nói như ra lệnh.