Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 132



Hạ Trừng không muốn để ý tới anh, cô lật người, đưa lưng về phía Tô Hằng.

Giả sử nếu có thể, hồn ma Tô Hằng sẽ kiên quyết ôm cô từ trên giường lên, nhưng hắn không có cách nào làm được, chỉ có thể gấp gáp ở bên cạnh nói: "Trừng Trừng, đừng tùy hứng, em nghe lời anh, ra ngoài tìm người giúp đỡ."

Hạ Trừng buồn bực nói: "Tôi chính là bác sỹ."

"Anh không đùa với em đâu, chỉ cần là bác sỹ thì sẽ không bị mắc bệnh? Nhiệt độ cơ thể em khá nóng, nếu thật là phát sốt, thì hãy nhờ ai nấu bát canh gừng để uống, khứ khử một chút hàn khí bên trong cơ thể."

"Không cần anh xen vào chuyện của người khác." Hạ Trừng tức giận nói: "Tôi có mang thuốc hạ sốt đến."

Hồn ma Tô Hằng còn tiếp tục muốn khuyên cô, nhưng lúc này, bỗng nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.

Hạ Trừng gắng gượng thân thể, đi xuống giường để mở cửa.

Tô Hằng vừa thấy được cô ngay lập tức trực tiếp đưa tay đặt lên trên trán của cô.

" Hạ Trừng, cơ thể của cậu rất nóng." Anh dừng lại một hồi: "Không được, bây giờ mình đưa cậu đến gặp bác sỹ."

Hạ Trừng giữ chặt anh: "Đừng khẩn trương, chỉ là phát sốt mà thôi, mình uống thuốc là được rồi."

Tô Hằng nói: "Bác sỹ không thể tự điều trị bản thân mình, những người làm bác sỹ như các cậu đều rất dễ dàng xem nhẹ thân thể của mình."

"Mình không sao thật, cậu đừng làm phiền phức mọi chuyện lên."

Nhưng

"Cậu còn ngốc nghếch đứng ở đó làm gì, mau tới đây nằm xuống."

"Mình chỉ là cảm mạo, nhìn xem cậu khẩn trương chưa kìa, thật giống như mình mắc phải bệnh nan y không vậy."

" Đừng nói lung tung, cậu ngoan ngoãn nằm cho mình, để mình bảo người nấu Khương Trà cho cậu." Tô Hằng nghĩ nghĩ: "Cậu để thuốc hạ sốt ở nơi đâu vậy, để mình lấy giúp cậu.

Hạ Trừng chui vào trong chăn: "Mình bỏ ở trong ba lô."

"Được

cậu

chờ mình một tý."

Về sau Tô Hằng rời đi, hồn ma Tô Hằng đứng ở một nơi hẻo lánh, mới sâu kín nói: "Cậu ta thật đúng là quan tâm tới em, chẳng qua chắc hẳn cậu ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi đây? Cho nên cậu ta làm sao có thể không thừa dịp cơ hội tốt như vậy, ở trước mặt em mà ra sức thể hiện."

Hạ Trừng không còn sức lực để ý tới hành động và lời nói kỳ quái của hắn, hiện tại cô bị sức nóng trong cơ thể đốt đến có chút hồ đồ rồi.

Nhất là vừa mới rời khỏi ổ chăn một hồi, cô liền bắt đầu cảm thấy lạnh, hiện tại dù cho đóng chăn bông, cơ thể cũng không thể tránh khỏi có chút run rẩy.

Cũng không lâu lắm, có người từ phía sau lưng đỡ cô dậy, sau đó đem thuốc đưa tới trước mặt cô.

" Đây là thuốc hạ sốt sao?"

Hạ Trừng "Ừ" một tiếng, đón lấy chén nước được đưa tới gần bên miệng của cô.

"Đây uống thuốc đi nào."

Cô nuốt xong thuốc, lại được nhẹ nhàng đặt lại trên gường.

Cả đêm cô không ngủ được yên ổn, thế nhưng có người một mực ở bên cạnh chăm sóc cô.

Có một bàn tay thỉnh thoảng đụng vào trán của cô, cũng giúp cô đổi qua một cái khăn mặt mới.

Đêm nhìn như dài dằng dặc, nhưng lại không phải dài như vậy, cô trằn trọc, trong lòng ngược lại rất rất bình tĩnh, có lẽ là bởi vì bị săn sóc từng li từng tí.

Loại cảm giác này khiến cô an tâm.

Khi tỉnh lại Hạ Trừng, mở to mắt, lập tức phát hiện trên ghế bên giường, có một người ngồi.

Tô Hằng đầu tựa ở góc tường, đang cố gắng chợp mắt một chút, cái cằm của anh căng cứng, nhìn đặc biệt tiều tụy.

Hạ Trừng nghiêng thân mình hướng về phía trước, nhìn anh một hồi lâu, mới rón rén đem chăn bông trên người mình, đắp lên trên người anh, nhưng động tác của cô vẫn là không cẩn thận đánh thức Tô Hằng dậy.

Tô Hằng khẩn trương ngồi xuống, sờ lên trán của cô: "Cậu hết sốt rồi sao?"

Hạ Trừng gật gật đầu: "Mình khỏe hơn nhiều rồi, ngược lại là cậu đó, cả đêm không ngủ, mau trở lại trong phòng nằm một hồi."

Tô Hằng nhẹ nhàng nói: "Không cần phải đuổi mình đi." Anh ngây dại cả người, ý thức được chính mình nói có chút quá mức, lại đổi giọng nói: "Cậu vừa mới hạ sốt, mình không yên lòng cậu ở một mình chỗ này."

Hạ Trừng yên lặng: "Nhưng bây giờ mình muốn thay quần áo, hiện tại toàn thân mình đều dính đầy mồ hôi, nếu như cậu không đi, thì làm thế nào để mình đổi đồ đây."

Tô Hằng vội vội vàng vàng đứng lên: "Thật xin lỗi, mình không nghĩ tới điểm ấy, mình đi ra ngoài trước, cậu có chuyện gì thì cứ gọi mình."

"Tiết kiệm sức lực một chút, cậu trở về ngủ một giấc cho tỉnh táo hơn đi, chờ một chút nữa cậu còn phải lái xe, mình không muốn cậu lái xe thẳng đường lại ngủ gà ngủ gật."

"Được, vậy mình về phòng trước, cậu có việc gì thì gọi mình một tiếng."

Về sau Tô Hằng rời đi, Hạ Trừng mới xuống giường, bắt đầu xếp chăn bông của mình.

Đây là phép lịch sự tối thiểu khi đến ở nhờ trong nhà người ta, cô sẽ không phải mình bị bệnh mà không làm chuyện đó.

Hồn ma Tô Hằng ở bên cạnh, lạnh lùng nói: "Cậu ta vẫn luôn quan tâm đến em, vì em mà trông thức cả đêm."

Hạ Trừng im lặng.

Hồn ma Tô Hằng nói tiếp: " Không nghĩ tới cậu ta chỉ vì theo đuổi em mà làm đến mức này."

Không trách trong lòng của hắn ghen ghét, tối hôm qua hắn luôn luôn nhìn thấy rõ ràng Tô Hằng chăm sóc Hạ Trừng chu đáo như thế nào.

Tên kia mặc dù không có thừa cơ hội để chiếm tiện nghi, nhưng cậu ta trân trọng yêu thương Hạ Trừng đến mức nào, từ thần sắc từ trên mặt cậu ta, đến những hành động đều có thể nhìn ra được.

Mấy lần cậu ta sờ qua cái trán của Hạ Trừng về sau, liền một mực lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô, giúp cô thay khăn lông, cũng như quan tâm đến kiểu dáng mài tóc của Hạ Trừng, dùng ngón tay chải vuốt vuốt tóc cô, đặt trên đầu gối, lúc cô xoay người, cậu ta thay cô đắp lại chăn.

Tô Hằng không hiểu sao cảm thấy bực bội, không chỉ là bởi vì Tô Hằng làm những việc này, lấy mục đích tình huống trước của hắn căn bản làm không được, mà trong quá khứ hắn chưa hề không nghĩ tới phải bỏ ra thứ gì.

Cho tới nay, đều là Hạ Trừng chăm sóc hắn tương đối nhiều, hành động hôm nay của cậu ta đã cho hồn ma Tô Hằng một dấu hiệu cảnh tỉnh, nhưng tối tệ nhất chính là hắn lo lắng Hạ Trừng cảm động bởi những hành động của cậu ta.

Hạ Trừng sắp xếp lại gường gối cho gọn gàng, quay lại: "Anh đã nói xong hay chưa? Nếu như nói xong, mời anh rời đi, tôi muốn thay quần áo."

Hồn ma Tô Hằng tựa như không nghe thấy rõ ràng hạ lệnh đuổi khách của cô: "Không nghĩ tới, cậu ta giả vờ giả vịt một chút, tâm tư của em liền chuyển lên người cậu ta ngay, ngay cả cậu ta đối với em chân tay lóng ngóng, em cũng không có chút nào quan tâm."

Hạ Trừng nhếch khóe miệng: "Đúng, tốt xấu gì cậu ta cũng chịu tốn tâm tư để lừa gạt tôi, mà con người của tôi rất dễ bị lừa, tùy tiện tìm một người nào đó dùng dăm ba câu dỗ dành, tôi liền sẽ cam tâm tình nguyện vì hắn làm trâu làm ngựa cả một đời."

Lúc đầu cô không có ý định cãi nhau cùng hắn, đây là do tức giận với hắn ta, những lời của hắn thực sự là quá sỉ nhục người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.