Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 146



Viên Lỵ thành công quá dễ dàng, thủ đoạn cũng không quang minh lỗi lạc, đương nhiên sẽ có người nói nhảm sau lưng cô ta.

Cho dù là vì lòng riêng, hay là vì sự hài hòa trong công ty, Tô Hằng trẻ cũng không thể giữ phiền phức như cô ta lại.

Có một phụ nữ trời sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn, các cô cảm ơn bản năng bẩm sinh của mình, không từ thủ đoạn dựa vào đàn ông bên cạnh mình để leo lên.

Không thể phủ nhận là, Viên Lỵ đúng là có bản lĩnh cũng có thủ đoạn ứng xử xuất sắc, nếu không người sinh tồn dựa vào phương pháp này trên đời cũng không ít, nhưng không phải ai cũng có thể đạt được thành quả to lớn cuối cùng giống như cô ta.

Nhưng mà anh không hề thưởng thức Viên Lỵ vì chút ưu điểm nhỏ bé này.

Kiểu phụ nữ như cô ta, trên xã hội có rất nhiều, cũng không có gì hay mà yêu thích.

Cô ta dựa vào tư chất của trời sinh, tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực mình am hiểu, nếu nói cô ta thật lòng yêu Tô Hằng già, chẳng bằng nói cô ta yêu nhất là những ánh sáng sẽ đến sau đó.

Thật ra Viên Lỵ cũng chỉ là một người bình thường, cô ta hiếu thắng, có dã tâm, cũng không phải cô ta không yêu Tô Hằng già là không được, nhưng lúc ấy xung quanh cô ta, người có thể thỏa mãn niềm hư vinh của cô ta, trùng hợp chỉ có hắn.

Những người đàn ông này chỉ là đá đặt chân trên con đường thành công của cô ta, mà nếu bọn họ có vợ, cũng chỉ là bụi bặm trên tảng đá mà thôi, quét cho rơi xuống là được, vốn không đáng giá nhắc tới.

Có phá hoại gia đình người ta không, điều đó không thể khiến cô ta áy náy, dù sao mọi chuyện đều có cái cớ tình yêu.. nó sẽ được những người mang quan điểm "tình yêu là cao nhất" ca tụng.Đạo đức quan của Viên Lỵ rất mỏng manh, hoàn toàn được xây dựng trên tình huống có lợi cho bản thân mình, tình yêu của cô ta có điều kiện, điều kiện tiên quyết là người đàn ông kia phải lọt vào mắt nhìn người của cô ta.

Đầu óc của Tô Hằng già bị nước vào, mới rơi vào cạm bẫy phấn hồng như vậy, còn không có cách nào tự thoát ra.

Tô Hằng trẻ cười lạnh:

"Mẹ nó quản không được lão Nhị, đừng có tới đây kéo tôi xuống nước, có thời gian ở đây hoài nghi động cơ của tôi, sao anh không tự cảnh tỉnh bản thân mình đi?"

Tô Hằng già tức giận nói:

"Cậu chỉ nhìn thấy những chuyện tôi đã trải qua thôi, không có nghĩa là cậu có thể biết tôi suy nghĩ điều gì."

Tô Hằng trẻ xì một tiếng, dựa vào giường:

"Đúng, tôi không biết, cho nên tôi mới không thể hiểu nổi, anh luôn mồm nói muốn Hạ Trừng tha thứ, sau lưng lại đưa Viên Lỵ ra nước ngoài học tập."

"Đó là tôi bồi thường cho cô ấy."

"Hả, anh có mặt nói nữa hả."

Tô Hằng trẻ châm chọc:

"Anh mua nhà mua xe cho cô ta, tiêu một số tiền lớn tài bồi cô ta, nói như vậy là bồi thường, nhưng nhất định anh chưa từng thừa nhận với Hạ Trừng, trong hai năm đó chỉ cần anh đi đến nước Mĩ, thì đều có đi thăm Viên Lỵ. À, thì ra anh còn tưởng rằng mình là tình thánh à, không nên phụ người phụ nữ từng ở bên anh."

Tô Hằng già bị mắng đến á khẩu không trả lời được, chuyện hắn có lỗi Hạ Trừng quá nhiều, mà đây là hắn chuyện hắn không thể cầu xin sự tha thứ của cô nhất.

Tô Hằng trẻ tiếp tục nói:

"Anh lúc nào cũng lừa gạt Hạ Trừng, lừa cô anh chỉ hỗ trợ Viên Lỵ ra nước ngoài du học thôi, cho dù Viên Lỵ gửi ảnh anh nằm trên giường cô ta cho cô, anh cũng biện giải nói, anh nói chuyện chia tay với Viên Lỵ nên mới qua đêm ở chỗ cô ta."

"Tôi thực sự nói chuyện chia tay với cô ta, Trừng Trừng sắp sinh con rồi..."

Tô Hằng trẻ giận dữ mắng to:

"Thao, anh có biết thẹn không vậy hẻ? Anh dám thề anh chưa từng bắn phát nào với Viên Lỵ không? Hạ Trừng khó sinh, cánh tay của đứa bé cũng bị kéo đứt, đều là do anh! Anh lại còn không biết xấu hổ trách cô ấy lãnh đạm với anh, càng thêm không kiêng nể gì ra ngoài chơi đùa phụ nữ."

"Tôi không có làm chuyện có lỗi với Trừng Trừng củng với Viên Lỵ nữa."

Tô Hằng già biện giải:

"Huống hồ sau khi Trừng Trừng nhận được ảnh, cũng không có nói cho tôi biết mà."

"Đúng, chỉ thiếu tới cửa một cước, chưa cắm vào cho nên không có lỗi, nhưng vấn đề chính nằm chỗ này sao? Vấn đề là từ lúc mới bắt đầu thì anh không nên đi tìm người phụ nữ khác!"

Tô Hằng già hít sâu một hơi, hắn nhẹ nhàng mà nói:

"Mong cậu đừng nói cho Trừng Trừng biết chân tướng mọi chuyện, xem như tôi cầu xin cậu đi, cô ấy không thể chịu nổi bất kì đả kích nào nữa."

Tô Hằng trẻ cười lạnh:

"Muốn nói hay không là do tôi quyết định, còn Hạ Trừng có thể bị đả kích hay không? Tôi nghĩ anh đã suy nghĩ nhiều rồi, cô ấy sẽ chỉ càng hận anh mà thôi, à, không, bây giờ cô đã vô cảm với anh rồi, cho nên ngay cả hận cũng sẽ không có."

Tô Hằng già không lên tiếng, hắn biết rõ Tô Hằng trẻ nói không sai.

Hận một người còn phí sức hơn yêu một người nữa.

Hạ Trừng không quan tâm chết sống của hắn nữa, thậm chí nếu hắn biến mất, cô cũng sẽ không đau lòng chút nào.

Vài ngày sau, Tô Hằng trẻ xuất viện về nhà.

Chuyện cứu nạn cũng chấm dứt, Hạ Trừng thường xuyên đến nhà thăm anh.

Thật ra anh khôi phục rất tốt, thậm chí còn được nhóm trợ lý hỗ trợ ngồi xe lăn đi đến công ty, nhưng mà cô vẫn lo lắng, chỉ cần rãnh rỗi, sẽ tới nhà anh.

Vì chuyện này, Tô Hằng trẻ thành khẩn "nói chuyện thâu đêm" với ba mẹ anh.

"Ba, mẹ, Hạ Trừng rất dễ thẹn thùng, con xin hai người, vào lúc cô ấy đến nhà mình chơi, hai người có thể trốn xa bao nhiêu thì cứ trốn xa bấy nhiêu, đừng tới quấy rầy chúng con."

Giang Bích Lan nói:

"A Hằng, đừng trách mẹ không nhắc con nhé, con phải cố gắng nắm bắt cơ hội lần này."

Tô Quốc Hoa nói:

"Em đừng có đưa ra ý kiến linh tinh gì nữa, để cho người trẻ tuổi tự do phát triển là được, đừng có tạo áp lực cho bọn chúng."

Tô Hằng trẻ ngây ngô cười:

"Hiếm khi ba chịu mở miệng nói chuyện cho con."

Giang Bích Lan đánh cánh tay của con trai mình một phen:

"Cái thằng nhóc không lương tâm này, mẹ giúp con chưa đủ nhiều hả? Ba con chỉ đứng bên cạnh nói mát một câu thì trái tim của con đã nghiêng qua bên đó rồi."

Tô Hằng trẻ cảm thấy rất bất đắc dĩ:

"Mẹ, con chỉ mong mẹ đừng có gây khó khăn cho con chứ không mong mẹ giúp gì, da mặt của Hạ Trừng rất mỏng, mẹ mà nhiệt tình quá, cô ấy sẽ sợ đó."

Giang Bích Lan nói:

"Được được được, không phải con không cho mẹ nhúng tay sao? Mẹ nghe lời con là được, nhưng con phải cố gắng lên đó, tốt nhất sang năm là cưới được Trừng Trừng về nhà mình."

Tô Quốc Hoa lắc đầu không nói.

Tô Hằng trẻ cười khổ, cũng không nói lời nào.

Đừng nói tới việc anh có thể làm được chuyện khó khăn như cưới được Hạ Trừng không, bây

giờ ngay cả có thể theo đuổi cô thành công hay không đã là một vấn đề rất lớn.

Lúc Hạ Trừng đến nhà họ Tô, vẫn giống như trước kia, ba mẹ Tô Hằng trẻ lúc nào cũng có chuyện phải đi ra ngoài, cả tòa nhà rộng lớn, trừ cô và Tô Hằng trẻ thì chẳng có bóng người nào.

Trong lòng cô có phần hoài nghi, có phải bọn họ cố tình tránh mặt cô không?

Nhưng mà những chuyện thế này nếu hỏi ra miệng, lại rất kỳ lạ, nên cô giấu trong lòng không nói.

Hạ Trừng vừa nhìn thấy Tô Hằng trẻ thì kinh ngạc hỏi:

"Ồ, anh có thể chống gậy tự mình đi đường rồi hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.