"Chuyện mà Hạ Trừng không yên tâm nhất chính là con mình, nếu như không phải chuyện đó, thì cô ấy cũng không cảm thấy tức giận lớn với anh như vậy."
Hồn ma Tô Hằng suy tư một lát, chán nản nói: "Cậu nói không sai, cô ấy là một người mẹ tốt, chỉ có những chuyện liên quan đến con cái, thì mới điên cuồng cãi nhau với tôi như vậy."
Tô Hằng hỏi: "Anh đến thế giới này lâu như vậy rồi, không không lo lắng bọn nhỏ ở bên kia không có ai chăm sóc bọn chúng ư?"
"Không có tôi thì dù sao vẫn có ông bà nội của chúng mà."
"Cha mình và ông bà nội không giống nhau, bọn nhỏ cần anh, bọn chúng đã không còn có mẹ để chăm sóc, nên cũng không thể mất đi luôn người cha của mình."
Hồn ma Tô Hằng suy nghĩ rất nhiều, thật ra trong lòng hắn rất rõ ràng chuyện mà Hạ Trừng muốn hắn làm nhất, nhưng cuối cùng hắn có tâm tư giấu kín cho nên mới một mực trốn tránh.
Nếu như không phải tham lam lưu luyến thời gian có thể ở bên cạnh cô được nữa, thì hắn nên sớm trở về đoàn tụ bên cạnh bọn nhỏ, thực hiện tốt trách nhiệm làm cha.
"Có lẽ lần này tôi đi, rốt cuộc trong tương lai sẽ không còn có cơ hội nhìn thấy Hạ Trừng lần nào nữa..." Nói tới lúc này, hắn đường đường là một người đàn ông trung nuên bốn mươi tuổi lại lấy hai tay che mặt, nghẹn ngào khóc lớn.
Nhìn thấy tận mắt một "chính mình" khác đang bi thương thành dạng này, Tô Hằng cũng không nhịn được xúc động: "Vì tốt cho cô ấy, cũng là hoàn thành tâm nguyện duy nhất của cô, anh phải cố nén đau lòng mà rời xa Hạ Trừng."
Qua một lúc, cảm xúc của hồn ma Tô Hằng rốt cục mới bình phục lại: "Cậu đi tìm Hạ Trừng, chuyển lời nói giúp tôi, tôi sẽ trở về chăm sóc thật tốt con của hai chúng tôi."
Tô Hằng hít sâu một hơi, đây có lẽ là cửa ải khó khăn nhất, muốn thuyết phục hồn ma Tô Hằng cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng anh vẫn làm được.
Nhưng anh không cảm thấy cảm giác hưng phấn vui vẻ trong mình, ngược lại cảm thấy vô cùng bi ai.
Hồn ma Tô Hằng và Hạ Trừng đã từng được người người ca ngợi một đôi hoàn hảo, họ có một khởi đầu đẹp nhất, nhưng lại có một kết cục vĩnh viễn không thể gần nhau.
Hắn coi chuyện Hạ Trừng đối xử tốt với mình là chuyện đương nhiên.
Một người đàn ông không thể dứt bỏ với một người phụ nữ, có khi chỉ là bởi vì anh ta cần phải có người ở sau lưng, nỗ lực không oán trách không hối hận, cho dù bị anh ta hung hăng chà đạp hủy hoại, cũng vĩnh viễn không nói hối hận, tiếp tục cam tâm tình nguyện, vì anh ta mà hi sinh hết thảy.
Nhưng mà trong tình yêu chân chính, đâu thể nào vì đối phương mà hi sinh nhiều như vậy.
Hồn ma Tô Hằng thâm tình, nói cho cùng cũng chỉ là sự ích kỷ và lợi dụng.
Đương nhiên cuối cùng hắn vẫn hối hận. Hắn quá muộn mới biết thể nào là yêu một người, cũng quá muộn mới biết được người hắn yêu nhất là Hạ Trừng.
Tô Hằng không phải không cảm thấy cảnh giác.
Mình kiếp trước đã làm việc ngốc nghếch, rõ mồn một trước mắt, anh không muốn đi vào con đường của hồn ma Tô Hằng, đến lúc mọi chuyện đã không thể nào vãn hồi lại được mới cảm thấy rất hối hận. Không phải mỗi người đều có cơ hội làm lại từ đầu, tốt nhất là khi mới bắt đầu mọi chuyện, cố gắng không nên phạm vào sai lầm.
Tình cảm là những thứ mỏng manh không thể chịu đựng được sự giày vò, có thể bị thủng trăm ngàn lỗ mà còn tiếp tục tồn tại. Đó thực sự đáng ngưỡng mộ, nhưng đối với người trong cuộc mà nói thì đó cũng không có gì để nói, chẳng qua như người uống nước, sẽ tự biết âm lạnh mà thôi.
Tô Hằng lập tức sắp xếp thời gian, quyết định ra nước ngoài tìm Hạ Trừng.
Hành động của cô không tính là khó tìm, dù sao thì cuối cùng cha nuôi mẹ nuôi của nah đều cố gắng nghĩ cách tác hợp hai người bọn anh với nhau.
Sau khi Tô Hằng trẻ đến bệnh viện của Hạ Trừng, trên trời có một đàn ngỗng nhung đang bay, tuyết trên đất cũng chỉ còn lại một lớp. Anh mang giày da, khi dẫm lên, đế giày hơi trơn.
Chuyến này tới hơi vội, anh hoàn toàn không mang theo đủ quần áo giữ ấm, ngay cả giày thích hợp đi trong điều kiện tuyết rơi thế này cũng không có.
Anh dựa trên địa chỉ mà mẹ nuôi cho tìm tới nơi ở của Hạ Trừng, đây là phòng trọ mà bệnh viện cung cấp. Tuy nói là phòng trọ, nhưng nhìn qua lại giống như một căn nhà bình thường.
Tô Hằng trẻ đứng ngoài cửa chờ cô, chờ từ sáng tới tối, anh lạnh tới mức không nhịn được xoa xoa hai tay cho ấm lên.
Hạ Trừng về với bạn, nhìn thấy Tô Hằng trẻ đứng ở cửa thì vội chào tạm biệt bạn, chạy tới.
Khi thấy Tô Hằng lạnh tới cả mũi cũng đỏ lên thì cô vội lấy khăn lông trên cô quàng vào cỏ anh.
"Sao anh tới mà không nói trước với em, chỉ đứng bên ngoài hứng gió như vậy?" Hạ Trừng hơi tức giận: "Nếu như em về muộn hơn chút nữa thì có phải chỉ có thể nhìn thấy anh đông cứng như cây nước đá không?"
Tô Hằng trẻ nhìn thấy cô thì cũng không quan tâm gì nữa, chỉ biết cười vui vẻ.
Hạ Trừng mở cửa, để anh đi vào, cô cũng không để anh chờ ở phòng khách nữa mà trực tiếp đưa vào phòng của mình.
Cô mở lò sưởi, trùm chăn lên người anh: "Anh chờ em một lát, em đi nấu cho anh cốc trà gừng."
Tô Hằng trẻ quả thật không kiềm được vui mừng khi thấy Hạ Trừng, anh đột nhiên nắm tay cô, kéo cô qua, ngồi trên đùi mình.
Lúc cô chưa kịp phản ứng thì đột nhiên hôn lên môi cô.
Ban đầu anh cũng chỉ chạm nhẹ, nhưng có lẽ nhận ra cô không kháng cự, anh bèn từ từ đi sâu vào, ngay lúc răng của cô còn chưa cắn chặt, đi sâu vào cuốn lấy đầu lưỡi của cô.
Hơi thở của Hạ Trừng bị anh làm cho hỗn loạn, cả người cô nóng lên, nhưng cô vẫn nhận ra cơ thể anh vẫn lạnh như băng. Cô không thể không đẩy anh ra: "Tô Hằng, anh tỉnh táo một chút."
Tô Hằng trẻ áy náy nhìn cô: "Xin lỗi, anh không nên làm vậy khi chưa được em đồng ý..."
Hạ Trừng ho nhẹ, nói nghiêm túc: "Bây giờ chuyện quan trọng nhất là giúp người anh ấm lên, những chuyện khác có thể làm sau. Dù sao chúng ta cũng không thiếu thời gian."
Tô Hằng sửng sốt một lúc lâu, nhìn bóng lưng chạy ra ngoài của cô mà không kiềm được cười lên.
Khi Hạ Trừng bê cốc trà và bữa ăn tối lên thì anh đã xuống giường, đi lại xung quanh phòng cô.
Trên bàn sách, ngoài máy tính xách tay ra thì còn có mấy khung ảnh, trong đó có tấm ảnh ba mẹ hôn cô, cũng có một tấm của anh.
Tô Hằng trẻ không biết cô chụp trộm tấm ảnh này của anh lúc nào, đó là lúc anh chăm chú sửa lại máy tính xách tay giúp cô.
Hạ Trừng đặt đồ lên bàn, lúng túng dập khung ảnh có hình anh xuống.
Tô Hằng trẻ nắm chặt tay cô, ngăn cản hành động này: "Thì ra em còn chụp lén anh nha, nếu đã bị anh phát hiện thì em cũng không cần ngại."
Anh cười xấu xa: "Nhưng mà góc độ này không đẹp lắm, lát nữa anh tạo dáng đẹp trai cho em chụp lại, được không?"
Lỗ tai Hạ Trừng cũng đỏ lên rồi, cô trừng anh: "Anh có thời gian nói chuyện nhảm nhí này thì không nhanh uống tra đì, trà cũng sắp lạnh rồi đấy."