Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 169



Hạ Trừng khẽ mỉm cười: "Anh sẽ không đâu, anh rất tôn trọng em."

Tô Hằng trẻ á khẩu, không biết trả lời thế nào.

Nhưng mà, cô nói không sai. Vì không để cô nhớ đến những chuyện không muốn nhớ thì trừ khi cô chấp nhận, nếu không anh sẽ không ép cô.

Cuối tuần, bọn họ không đi xa, phần lớn thời gian đều nằm nghe nhạc trong phòng, xem phim. Thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo ở công viên bên cạnh.

Thời tiết rất lạnh, nhưng bầu không khí lại rất yên bình, than nhàn. Tô Hằng trẻ thường nhớ đến lúc học đại học, anh thường chạy theo sau Hạ Trừng.

Nhưng cô chưa bao giờ để ý đến anh.

Vì vậy, hôm nay hai người có thể đứng cạnh nhau, anh cảm thấy vô cùng vui vẻ và thỏa mãn.

Hạ Trừng đến cửa hàng, chọn cho Tô hằng một cái áo khoác lông, một đôi bao tay và một đôi giày tuyết.

Phong cách đàn ông Âu Mỹ như vậy vừa đơn giản lại thoải mái. Tô Hằng trẻ vừa mặc lên người thì khí chất cũng bỗng chốc trầm ổn, trở nên thong dong hơn.

Hạ Trừng cười nhìn anh: "Đáng lý phải cho anh mặc thế này từ sớm. Đỡ khỏi anh suốt ngày mặc âu phục trêu hoa chọc bướm."

"Anh có sao?"

Hạ Trừng suy nghĩ, đúng là anh xử sự vô cùng khiêm tốn. Là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

"Anh không có." Cô hơi ngại ngùng: "Em không nên nói như vậy với anh."

Tô Hằng trẻ ghé vào tai cô nói: "Có phải em bị anh quyến rũ nên mới nói thế không?"

Hạ Trừng bị anh trả ngược lại một quân, suýt chút nữa thì không nói nên lới.

Cô không nhịn được kể tội anh: "Thì ra anh cũng biêt mình lớn lên trông thì lịch sự mà bản chất lại lưu manh, vậy bình thường sao không biết khiêm tốn chút."

Tô Hằng trẻ cười khẽ: "Nếu em đã nói anh lưu manh thì hay là tối nay anh thật sự trông lịch sự nhưng lại lưu manh nhé."

Hạ Trừng không tức giận, cô hỏi ngược lại: "Anh muốn tối nay ra đường ngủ."

Bọn họ sống cùng nhau, đương nhiên càng hiểu rõ tính cách nhau. Hạ Trừng không phải thật sự là một cô gái ngoan, cô mà nổi hứng thì còn thích trêu chọc người khác hơn cả côn đồ ngoài đường. Tô hằng trẻ không muốn bị cô trêu đùa, chỉ đành chơi với cô."

Tô Hằng trẻ lập tức giơ tay đầu hàng: "Lưu manh do em chủ động đi, anh chỉ cần lịch sự là được."

Hạ Trừng sờ cằm anh: "Ngoan, như vậy mới nghe lời."

Bọn họ ở cạnh nhau lâu như vậy, vẫn không làm gì vượt phép tắc.

Tô Hằng trẻ muốn rời đi vào buổi tối, trước khi đi, Hạ Trừng xếp hành lý giúp anh: "Anh đừng mặt mày méo xẹo thế được không? Không phải một tuần nữa em sẽ về sao?"

Tô Hằng trẻ đúng là không muốn rời xa cô, nhưng anh cũng không quên nhân lúc này mà tranh thủ tình cảm của cô.

Anh ôm cô từ sau lưng, trán tựa vào bả vai cô: "Anh còn chưa rời đi mà đã bắt đầu nhớ em rồi."

"Anh nói thế nào cũng không được." Hạ Trừng tức giận nói: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, anh nói mấy câu này không thấy nhục nhưng em nghe thì ê hết cả răng đấy."

Tô Hằng trẻ nghiêm túc: "Nhục rồi sẽ quen, chờ sau này em quen rồi thì sẽ không nhìn người đàn ông khác nữa."

Hạ Trừng quay mặt sang chỗ khác. Trong lúc vô tình, chóp mũi của cô và anh đụng nhau, cô rũ mắt: "Em nhận ra anh cũng không khác tắc kè là bao."

Tô Hằng trẻ nghi ngờ nhìn cô: "Sao lại nói vậy?"

"Đừng tưởng em không biết, anh vì em mà đang lén bắt chước những người khác."

Tô Hằng trẻ hiểu rất rõ, dù anh làm gì cũng không thoát khỏi mắt của Hạ Trừng.

"Anh chỉ muốn giống bác sĩ Nhạc, tôn trọng và chăm sóc em, cũng muốn giống như Lục Trí Viễn, khiến cho em vui vẻ." Anh im lặng một lúc: "Không lẽ em cảm thấy anh làm vậy là kỳ quái lắm sao?"

"Anh không cần giống bọn họ, anh có ưu điểm của anh."

"Thật sao?" Anh rất không tự tin.

"Đương nhiên." Hạ Trừng nói: "Có trí nhớ của người đó, anh luôn cố gắng tránh tạo áp lực cho em, em biết, chuyện đó không dễ."

Tô Hằng trẻ nói: "Anh không hề muốn em biết những điều này, thật ra anh vẫn không hiểu chuyện tình cảm nên chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm từ những người khác."

Hạ Trừng cười cười: "Em cũng rất vui vì anh cố gắng như vậy, nhưng học mấy lời buồn nôn đó thì anh không cần đâu. Chuyện này cũng chỉ thích hợp với anh ta, anh làm lại trông rất khó coi."

"Có phải anh làm không tốt như anh ta không?"

"Anh làm chỉ có tốt hơn chứ không kém. Nhưng mà anh cũng phải quan tâm đến cảm nhận của em. Anh nhìn đi, da gà của em cũng rơi đầy đất rồi đó."

Tô Hằng trẻ chỉ cười, không nói gì.

Hạ Trừng nói tiếp: "Nói thật, anh không cần bắt chước người khác, anh chỉ cần là anh, em thích chính là anh."

"Anh sợ anh sẽ khiến em thất vọng."

"Anh tốt với em như vậy, sao em lại thất vọng chứ. Anh không được xem thường bản thân, trong lòng em, không ai có thể thay thế anh."

Tô Hằng trẻ giật mình, ngậm rái tai của cô, đầu lưỡi uốn lượn bên trong.

Hạ Trừng chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác tê dại như vậy. Cô nhắm mắt lại, dường như muốn tan vào trong miệng anh.

Giọng Tô Hằng trẻ khàn khàn: "Em không muốn nghe mấy lời buồn nôn của anh? Không sao, vậy anh không thể làm gì khác hơn là dùng hành động thực tế bày tỏ?"

Hạ Trừng bỗng mở mắt, nhéo nhéo gò má anh: "Đừng náo loạn, ngày mai anh còn phải tới sân bay đấy."

Mặc dù đêm mùa đông dài đằng đẵng, nhưng với những người sắp chia xa như bọn họ thì lại có vẻ hết sức ngắn ngủi.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Trừng vẫn phải tới bệnh viện, cô không thể tự mình tới sân bay tiễn Tô Hằng trẻ.

Bọn họ vẫn lưu luyến trong phòng một lúc mới tạm biệt đối phương.

Mấy ngày Tô Hằng trẻ đi, trong lòng Hạ Trừng cũng mất mát. Dường như cô trở lại lúc chuẩn bị thi vào trường cao đẳng, mỗi ngày đếm ngược tính những ngày trôi qua.

Nhưng mà, cô vẫn không quên một chuyện quan trọng khác.

Hôn lễ của Dư Nguyệt Hoa sắp diễn ra, Hạ Trừng vốn định sau khi tới Mỹ sẽ tới tìm cô ấy, kết quả kế hoạch lại thay đổi.

Hạ Trừng bận rộn ở cạnh Tô Hằng trẻ, hoàn toàn không có thời gian đi tìm Dư Nguyệt Hoa.

Cô ấy thậm chí còn gọi điện thoại chế nhạo Hạ Trừng trọng sắc khinh bạn.

Nhưng là bạn tốt, dù có chế nhạo thì tình cảm cũng sẽ không vì thế mà hờ hững.

Khiến Hạ Trừng bất ngờ là, Dư Nguyệt Hoa và Từ Ninh lại tới phim trường đón cô.

Hạ Trừng cũng không biết trước chuyện Từ Ninh muốn tới. Cô quả thật vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, không quan tâm ánh mắt người ngoài, ôm cả hai người họ vào trong ngực.

Đêm đó, các cô mở tiệc cho phái độc thân.

Từ Ninh nói: "Không ngờ trong ba chúng ta, người đầu tiên kết hôn lại là Nguyệt Hoa."

Lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng, người đầu tiên kết hôn là Hạ Trừng, không ngờ lại xảy ra chuyện bi kịch như vậy.

Dư Nguyệt Hoa nói: "Là do hai người các cậu quá chậm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.