Hạ Trừng bị cảm, sau khi tới gặp bác sĩ rồi uống thuốc mà vẫn không thấy đỡ hơn. Có hai lần, vào ban đêm, cô đã sốt cao tới 40 độ, bắt buộc phải tới bệnh viện châm cứu.
Quỷ Tô Hằng luôn không rời khỏi cô, hắn đứng cạnh giường bệnh của cô, bởi vì hắn hiểu rõ nhất con người của cô, cô rất cố chấp.
Nhân lúc Hạ Chấn Trì và Phó Mạn đi ra ngoài thì hắn nói nhỏ: "Em đã làm rất tốt rồi, đừng nên ép mình quá đáng, chỉ cần em học tập theo kế hoạch đã đề ra thì có thể thi tốt mà."
Một tay của Hạ Trừng đặt ở cạnh giường, một tay khác vắt lên trán, hiện tại cô không muốn thấy hắn.
Tô Hằng giật mình, cúi đầu xuống, muốn nắm tay cô, nhưng khi thấy mình không thể nào chạm vào người cô thì hắn mới phản ứng được, mình không thể làm được cái gì cả.
Hắn hơi chán nản mà buông tay: "Xin lỗi, cậu ta đã khiến em thất vọng, chính anh cũng làm em thất vọng."
Hạ Trừng im lặng.
Đau khổ cũng không đáng xấu hổ, thế nhưng bị người biết được nội tâm chân thật nhất thì mới làm người ta xấu hổ.
Thật ra thì cô cũng không nghĩ thoáng được như vậy, cô cũng muốn thôi miên bản thân để không để ý tới, thế nhưng cô lại không lừa được cơ thể của mình.
Hạ Trừng quay đầu lại, nhìn Tô Hằng mà nói với giọng thê lương: "Tôi không cần anh thương hại."
Tô Hằng biết vì sao cô đau khổ như vậy, thế nhưng hắn cũng không nói ra: "Em rất kiên cường, em không cần ai thương hại cả."
Bởi vì Hạ Trừng đang bị sốt, đầu nóng lên làm cô hơi mơ hồ, nói chuyện cũng khá khó khăn: "Anh hãy nói thật đi, anh ở lại có phải vì thương hại tôi không?"
Tô Hằng giật mình, nói sang chuyện khác: "Em nghỉ ngơi đi, hiện tại không phải là lúc nói chuyện."
Cho dù hắn không nói thế nhưng Hạ Trừng vẫn có thể cảm nhận được. Cô xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, một lát sau cô nói: "Anh đi đi, không có anh thì tôi cũng có thể sống rất tốt."
Tô Hằng biết cô đang khóc, thế nhưng hắn lại không thể an ủi cô. Sự an ủi tới từ người làm mình thương tổn, đó chính là sự tàn nhẫn nhất, hắn không muốn cô cảm thấy khó chịu hơn.
Cơn bệnh này của Hạ Trừng kéo dài tới gần một tháng mới có thể hồi phục như thường, hiện tại cô gầy như chỉ còn da bọc xương vậy, sắc mặt không tốt, màu da cũng tái nhợt đi.
Thế nhưng lực học của cô vẫn không suy giảm, ngôi vị đứng đầu của trường học vẫn là sự cạnh tranh của cô và Tô Hằng.
Dưới áp lực cực lớn của cuộc thi thì một năm này trôi qua rất nhanh.
Kỳ thi đại học tới, sau đó là thời gian công bố kết quả, thời gian trôi qua cực kỳ nhanh.
Lần này Hạ Trừng đã chiến thắng Tô Hằng, tổng điểm của cô cao hơn anh hai điểm.
Mặc dù chỉ là hai điểm, thế nhưng nó là sự nỗ lực của cả một năm thanh xuân của cô, cái giá phải trả rất lớn. Thế nhưng khi có được kết quả như vậy cũng làm cô có thể hồi phục một phần thiếu thốn của nội tâm mình.
Khi điền vào bảng nguyện vọng, Hạ Trừng lại điền vào y học, quyết định của cô làm các giáo viên trong trường đều khiếp sợ.
Sau khi học y ở trong nước, cũng sẽ không có công việc tốt như ở nước ngoài, phần lớn học sinh xuất sắc đều không chọn con đường này, đã gian khổ lại còn phải nhận tiền lương không xứng với năng lực của mình.
Hơn nữa, nhà của Hạ Trừng cũng khá giàu có, thật sự thì cô không cần chọn công việc mệt mỏi như thế.
Dưới sự khuyên bảo của thầy chủ nhiệm và các giáo viên, vậy mà cô vẫn không thay đổi quyết định của mình.
Thẩm Chi chỉ hỏi một câu: "Em có biết, khi học y thì phải có trách nhiệm lớn như thế nào không?"
Hạ Trừng gật đầu nói: "Em biết, trách nhiệm rất nặng, thế nhưng em sẽ cố gắng."
Thẩm Chi mỉm cười nói: "Cô tin tưởng em sẽ làm tốt."
Hạ Chấn Trì và Phó Mạn đều ủng hộ quyết định của con gái mình, họ là những người cha mẹ tôn trọng con cái của mình.
Bởi vì điều đó, khi trường học muốn treo tấm vải đỏ lên thì hơi xấu hổ. Theo lý thuyết thì người có điểm số cao nhất là Hạ Trừng, thế nhưng trường học lại muốn để Tô Hằng lên hơn.
Đã như vậy thì dứt khoát treo cả hai tấm vải đỏ đi, một phía có tên của Tô Hằng, còn một phía khác thì có tên của Hạ Trừng.
Vào lần này, tên của hai người họ cách nhau khá xa, ở giữa cách nhau không biết bao nhiêu người, tên của hai người cũng không thể ở gần nhau nữa.
Vào ngày Hạ Trừng lên đường đi lên phía Bắc để tới trường học thì Hạ Chấn Trì và Phó Mạn đều cùng tới, hai người họ theo cô vào trường làm hết các thủ tục nhập học, cũng mang cô đi mua tất cả các đồ dùng hàng ngày.
Sau khi bọn họ làm xong hết thì cả nhà ba người đi dạo trên sân trường.
Khi đi ngang qua bệnh viện thì cô hỏi: "Ba, lần sau ba tới, có thể ở lại đây lâu hơn được không?"
"Thế nào? Con định đưa ba ba đi leo Bát Đạt lĩnh hay sao?" Hạ Chấn Trì cười cười: "Tới lúc đó con không bò lên được thì đừng giống lúc bé, ngồi xổm trên mặt đất khóc nhé. Hiện tại cha cũng già rồi, không cõng được con nữa."
Phó Mạn nghe xong thì đẩy vai của Hạ Chấn Trì một cái.
Hạ Trừng cười khổ: "Ba, con cũng không phải muốn đưa ba đi chơi, mà ở đây có một bác sĩ khoang ngực nổi tiếng nhất, con hi vọng ba có thể tới đây kiểm tra cơ thể một lần."
Cũng đừng trách cô hủy hoại không khí êm đềm này, tất cả là vì cô lo lắng cho cơ thể của ba mình mà thôi.
Trong thế giới khác, sau khi ung thư phổi của Hạ Chấn Trì di căn thì các bác sĩ của thành phố T đều bất lực.
Lúc đó, Phó Mạn nghe được nơi đây có một bệnh viện nổi tiếng thì đưa ông tới đây, khi đó thì bác sĩ nói, nếu như có thể tới đây sớm hơn nửa năm thì tình hình sẽ không bết bát như hiện tại.
Như vậy, Hạ Trừng suy nghĩ, nếu như có thể làm lại thì sẽ dùng mọi cách từ lừa gạt lẫn dụ dỗ, cũng phải để ba vào trong bệnh viện này kiểm tra.
Chỉ có người từng mất đi thân nhân, mới có thể hiểu được tầm quan trọng của sức khỏe.
Trước cái chết và bệnh tật thì mọi hạnh phúc đều là hư ảo, đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng nhất mà Hạ Trừng lựa chọn học y.
Y học cũng quá phức tạp, cô có thể học tập thành tài đương nhiên là tốt nhất, thế nhưng khi học không tới nơi tới chốn thì ít nhất cô cũng ở trong bệnh viện, cũng có thể vận dụng được tài nguyên và quan hệ của mình tại đó.
Hạ Chấn Trì thật sự không nghĩ tới con gái mình lại đề nghị như vậy, ông quay đầu ra chỗ khác, liếc mắt với Phó Mạn, rồi nhìn thấy trong ánh mắt bà cũng xuất hiện vẻ lo lắng giống như Hạ Trừng.
Ông không nói thêm gì cả, đồng ý đề nghị này luôn.