Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 37



Thẩm Chi thở dài: “ Sau này cô mới nhận ra, có thể vì cậu ta là con trai nên cô nghiêm khắc hơn. Trước đây cô luôn đứng ở mặt đối lập với nó, căn bản chưa nghĩ đến việc cố gắng hiểu cảm xúc của nó hơn.”

Hạ Trừng nhất thời quên mất đi tuổi tác của bản thân, cô an ủi cô Thẩm: “Con trai có ai mà không từng có thời thanh xuân phản nghịch như vậy, qua rồi là tốt, cô đừng để trong lòng nữa.”

Lục Trí Viễn vốn không chen miệng được vào đề tài nói chuyện của họ, hiện tại vừa nghe thấy lời Hạ Trừng nói buồn cười đến mức không khép miệng được.

Thẩm Chi không vui nhìn hắn: “Người không có tư cách cười nhất là em đó. Năm đó ở trong trường em cũng là một trong những thành phần có vấn đề nhất đấy.”

Lục Trí Viễn đau lòng nói “ Đều nói đó là thanh xuân mà, vậy thì đó không phải việc em có thể kiểm soát được.”

Hạ Trừng giật giật khóa miệng, không nói gì.

Lần tạm biệt này, Lục Trí Viễn đặc biệt để lại số điện thoại bàn và số điện thoại di động của hắn. Hắn hy vọng có thể giữ được liên lạc với Hạ Thủy. Mặc dù bản thân hắn cũng lờ mờ đoán được, hi vọng này quá xa vời. Hạ Thủy chỉ nói “địa chỉ email của em không thay đổi, anh có thể gửi thư cho em.”

Hạ Trừng chỉ nói: “Địa chỉ email của tớ không thay đổi, cậu có thể gửi thư đến cho tớ.”

Người ta nói rằng, con gái ấy mà, đều có thể quyết định ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng ai là bạn, ai là đối tượng chỉ để xã giao. Còn con trai sao có thể khác? Họ càng dễ dàng chỉ cần dựa vào vẻ bề ngoài liền sống chết theo đuổi con gái người ta.

Sau khi theo đuổi được rồi, họ nhìn trúng cô gái khác lại trở mặt nói: “Hóa ranh anh chẳng hiểu gì về em cả. Chúng ta vốn dĩ không hợp nhau.”

Hạ Trừng không muốn trở thành mục tiêu của kẻ khác.

Vì thế sau này dù Lục Trì Viễn có gửi bao nhiêu thư cũng không nhận được hồi âm của cô.

Qua năm mới, quả nhiên Từ Ninh gặp được Mr.Right của đời mình.

Có điều, lời nhắc nhở của Hạ Thủy thực sự có tác dụng quan trọng. Chấn thương của cô ấy lần này không phải gãy xương ở bắp chân mà là trật khớp mắt cá chân. Bác sĩ lo lắng rằng cô bị chấn động, nên ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa để theo dõi.

Bác sĩ lo lắng rằng não cô ấy bị chấn động, nên khuyên cô ấy ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa để theo dõi.

Sau tại nạn xe cộ xảy ra ở một không gian khác, Phó Mạn và Từ Diệu Khánh đều lập tức đến bệnh viện nhưng họ ngay cả một câu cũng không them nói với đối phương.

Đã từng là người thân mật bên gối, tình cảm giữa hai người bị phá hủy không còn chút gì, thậm chí không bằng cả một người xa lạ.

Khi Từ Diệu Khánh thấy Hạ Chấn Trì đi cùng Phó Mạn, sắc mặt lập tức thay đổi, không nói gì nhiều để lại một khoản tiền rồi rời đi.

Nhưng tình hình hiện tại đã có chút thay đổi, chấn thương của Từ Ninh không đáng lo nữa, vì thế mà ba mẹ cô ấy không cần đi máy bay riêng về nữa.

Hạ Thủy rất tự nhiên nhận nhiệm vụ chăm sóc Từ Ninh.

Vào buổi sáng đầu tiên nhập viện, anh chàng thổ hào mang theo một giỏ hoa và trái cây đến thăm bệnh.

Hắn mặc một bộ đồ tây màu xám tro, bên trong là áo sơ mi đen. Rõ ràng người đã đi vào trong bệnh viên nhưng hắn vẫn đeo một cặp kính râm trên mặt.

Đêm qua vì trời quá tối, hắn không nhìn rõ người bị mình đâm phải có hình dáng thế nào.

Hôm nay vừa gặp mặt, hắn ngây người, tháo cặp kính xuống, lập tức đưa cho mỗi người bọn cô một tấm danh thiếp.

Trên tấm giấy dập chữ vàng nổi in mấy chữ to, công ty xây dựng Phó Lí Trịnh, vì hắn chỉ hơn hai mươi tuổi nên đương nhiên hữu danh vô thực chiếm phần lớn.

Gương mặt Từ Ninh lạnh lung, không muốn để ý đến cái người gây họa này.

Cô chẳng qua chỉ nóng lòng muốn qua đường, vừa nghĩ liền nhìn về trước mà đi. Không ngờ trong bóng tối, một chiếc xe Mescerdes từ đâu đi tới im hơi lặng tiếng, cô và Trịnh Thổ Hào cứ oan gia ngõ hẹp như vậy mà đâm vào nhau.

Trịnh Sĩ Hào không bị ảnh hưởng bởi gương mặt lạnh lung của Từ Ninh, mấy ngày liên tiếp, hắn đều đến bệnh viên thăm hỏi. Ngoài mang hoa tươi đến, hắn còn mang cả thuốc bổ.

Từ Ninh luôn cao quý lạnh lùng từ chối ý tốt của hắn, nhưng Trịnh Sĩ Hào không phải là một chiếc đèn dầu. Hắn sẽ dùng miệng lưỡi mềm dẻo của mình khiến cô không thể từ chối những gì hắn mang tới.

Hạ Thủy biết kết quả của hai người họ cho nên cô ở một bên nhìn họ chỉ muốn bật cười. Để không khiến Hạ Thủy sẽ dùng lý do gì đó rồi lắc lư rời khỏi phòng bệnh. ảnh hưởng này, không lắc lư một hai giờ, cô ấy sẽ không quay lại.

Để không khiến Từ Ninh nghi ngờ, chỉ cần Trịnh Sĩ Hào đến, cô sẽ tìm cớ chạy khỏi phòng bệnh.

Lần này mà không được hai tiếng, cô tuyệt đối không quay lại.

Tối hôm đó, Trịnh Sĩ Hào mang đến rất nhiều đồ ăn,nhưng Hạ Trừng từ chối nói có việc, một mình đến canteen bệnh viện ăn cơm.

Cô cầm đĩa thức ăn, ngồi xuống chỗ bên cạnh cửa sổ. Phía sau đột nhiên có người đi đến. Người đó ngồi xuống đối diện cô rất tự nhiên “ học muội, bố của em gần đây vẫn ổn chứ?”

Hắn rất tự nhiên ngồi xuống đối diện: “Đàn em, bố của em gần đây vẫn khỏe chứ?”

Hạ Trừng ngẩng đầu, cô không ngờ lại gặp Nhạc Kiến Minh ở đây, càng không nghĩ tới hắn nhớ cô.

“Không tồi, ông ấy gần đây đều định kì đến bệnh viện kiểm tra, kết quả báo cáo cũng rất bình thường.”

“Ung thư phổi giai đoạn đầu phải được phẫu thuật ngay, rất có hi vọng có thể hồi phục lại.”

Hạ Trừng nghĩ tới bệnh của ba, giọng nói không kìm được trở nên uể oải: “Tỉ lệ mắc lại thấp nhưng vẫn có khả năng tái phát.”

Từ y học mà nói, khả năng tái phát chỉ là con số nhỏ, nhưng đối với người bệnh mà nói, sự khác biệt chỉ ở có hay không.

Nhạc Kiến Minh nói: “Mặc dù đôi khi chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo sự an bài của số phận, nhưng miễn là chúng ta còn sống một ngày thì không nên từ bỏ, chúng ta phải giữ hi vọng đến cuối cùng.”

Hạ Thủy cười khổ, cô đoán rằng Nhạc Kiến Minh chắc chắn không biết, cái gì gọi là sự tuyệt vọng sinh ra từ đáy lòng.

Có ai không muốn sống tốt chứ, nhưng thực tế tàn khốc thường giết chết ý chí sống của mọi người. Tuy nhiên, đối với các bác sĩ, đã nhìn thấy sinh mạng đứng trước ngưỡng sinh tử,

Tuy nhiên, đối với các bác sĩ đã trải qua quá nhiều sinh tử, cửu một mạng người mà nói, chỉ cần có thể tiếp tục sống đã là một việc đáng để hạnh phúc. Họ không chấp nhận được nhìn thấy người khác lãng phí sinh mạng của mình.

Hạ Trừng gật đầu, phụ họa theo lời của Nhạc Kiến Minh “ Anh nói không sai chút nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.