“Anh nghĩ mọi người cũng tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, nên tìm một thời gian về thăm cô Thẩm, cho nên muốn hỏi ý của em một chút.”
Hạ Trừng không đồng ý:
“Tôi thường xuyên liên lạc với cô Thẩm, nếu anh muốn thì có thể tự đi.”
Đầu bên kia điện thoại tạm dừng một hồi.
“Em hiểu lầm anh rồi, ý của anh là, chúng ta nên kêu gọi những học sinh trước kia cô Thẩm từng dạy, làm một bữa tiệc cảm ơn cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui vẻ khi biết những đứa trẻ mà cô ấy từng dạy chưa từng quên cô ấy.”
Hạ Trừng ngẫm nghĩ, tuy nhiên thủ đoạn dạy học của cô Thẩm nghiêm khắc, nhưng trong lòng lại vô cùng mềm mại, mỗi lần cô về thăm cô ấy thì lúc nào cô Thẩm vô cùng vui vẻ.
Nhớ lại mình cũng đã không hiểu ra sao được cô Thẩm mời đi ăn vài lần thì Hạ Trừng cảm thấy vô cùng áy náy.
“Đây là ý kiến hay đó, anh định làm thế nào?”
“Để anh ra mặt tổ chức, em chỉ cần giúp anh liên hệ bạn cùng lớp với em là được, còn những chỗ khác thì anh tìm người giúp đỡ.”
Hạ Trừng không chút do dự nói:
“Được.”
“Vậy tuần này em có rảnh không? Chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm, thảo luận chi tiết.”
Hạ Trừng nói:
“Thứ bảy không được, tôi phải đi trực, sau giữa trưa chủ nhật có được không?”
Cô và Lục Trí Viễn đều là người bận rộn, để hai người có thể chọn được thời gian gặp mặt, là chuyện rất khó khăn.
“Được chứ, em muốn ăn gì?”
“Anh quyết định đi.”
Nhưng Hạ Trừng không ngờ, Lục Trí Viễn lại chọn chỗ như vậy để ăn cơm.
Chỗ anh ta hẹn nằm trong khu cao ốc văn phòng của trung tâm thành phố tài chính, cô đoán chắc trong đó có một hội sở tư nhân.
Bình thường người có thân phận như Lục Trí Viễn, nếu muốn ăn cơm ở bên ngoài với người khác, chỉ lộ mặt cũng sẽ tạo ra phiền phức không cần thiết.
Hẹn gặp mặt trong kiểu hội sở thế này, có vẻ có thể khiến người ta trầm tĩnh lại, bàn bạc mọi chuyện.
Hạ Trừng đứng trước quầy tiếp tân trong đại sảnh, do dự rất lâu, bởi vì cô không thích những chỗ thế này.
Đương nhiên hội sở không phải hộp đêm, bên trong không có tiểu thư sofa, nhưng nếu những người đàn ông này muốn mà nói, vẫn có thể gọi người tới nơi này cùng ăn cơm.
Nói chuyện làm ăn ở những chỗ thế này, không ai đưa người vợ đã luống tuổi của mình theo.
Đó như đã trở thành một nhận thức chung, bọn họ lúc nào cũng mang một cô gái xinh đẹp đi theo, làm nền bên người làm, vào lúc thích hợp cũng có thể vận dụng các cô làm thủ đoạn xã giao.
Trong đầu của những người đàn ông sự nghiệp thành công này có sự phân chia rất rõ ràng, trong nhà bọn họ có một cô vợ hiền tuệ giữ nhà, bên ngoài lại phải có một cô tình nhân có thể khiến người ta hâm mộ thu xếp mọi chuyện cho họ.
Nói ra thì cũng buồn cười, bọn họ không thích vợ mình bay khắp nơi giống như một con bướm hoa hoét, tốt nhất là họ ngoan ngoãn ở nhà, chăm sóc người nhà và trẻ con cho bọn họ.
Bọn họ theo đuổi các cô tiểu thư trong vòng xã giao, nhưng trong lòng lại xem thường các cô, chỉ xem các nàng là đồ chơi, còn người trong nhà lại bị họ ghét bỏ vì không hiểu gì cả.
Làm người phụ nữ của bọn họ, ra thật là chuyện rất đáng thương, chứ không đáng hâm mộ.
Sau lưng những tin tức bí mật màu hồng phấn trên tạp chí, có không biết bao nhiêu nước mắt của phụ nữ.
Hạ Trừng biết hồn ma Tô Hằng có mấy hồng phấn tri kỷ mang đi ra ngoài là có thể dùng vẻ đẹp lấn át toàn trường, có điều ấn tượng mà các họ để lại cho cô cũng không sâu, bởi vì cô chưa từng gặp qua người thật mà chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy bóng dáng mờ ảo trên tạp chí lá cải thôi.
Có điều cũng không cần những phóng viên đó chụp rõ ràng, cô cũng biết bọn họ trẻ tuổi xinh đẹp đến mức nào.
Họ sở hữu tóc dài một sắc đến tận eo, mặc âu phục ngắn bó sát người dán sát vào đường cong quyến rũ, đôi chân dài thẳng tắp, còn có cả dáng vẻ thân mật khăng khít khi họ tựa vào người Tô Hằng.
Hạ Trừng chỉ cần nghĩ tới chuyện này, thì cảm thấy hít thở khó khăn.
Chuyện yêu hay không yêu một người bị đặt ra phía sau, vấn đề là tổn thương do đã từng bị phản bội sẽ đả kích nặng nề vào lòng tự tôn của người ta.
Bản thân cô tự phủ định rất lâu, mặc dù sống lại một lần nữa, vẫn luôn hoài nghi bản thân mình chút giá trị nào không.
Những tổn thương như thế, không phải chỉ cần rời xa là có thể quên đi được.
Có khi cô vẫn lờ mờ ngửi được, trên áo sơmi của Tô Hằng có mùi nước hoa nồng nàn hấp dẫn.
Nghe nói trí nhớ của con người về mùi vị là tốt nhất, những lời này đúng là không sai.
Có khi bỗng nhiên cô ngửi thấy hương vị giống như xưa, trong chớp mắt sẽ nhớ tới những kí ức không tốt kia, mặc kệ là ở đâu, cô cũng không nhịn được muốn rơi lệ.
May mà, trong bệnh viện chỉ có mùi của nước sát trùng thôi, điều đó khiến cô cảm thấy rất an lòng.
Cuối cùng Hạ Trừng vẫn lại tiến lên, nhờ tiếp tân thông báo thay cô một tiếng.
Sau khi thông báo, có người giúp cô dùng thẻ từ cảm ứng thang máy tầng trệt, rồi mời cô đi lên.
Hạ Trừng một đường đi ngang qua tầng trệt, sau khi cô đi tới, mới phát hiện đây là một phòng làm việc.
Giữa trưa ngày chủ nhật vậy mà còn có một đám người đang tăng ca ở bên trong.
Lục Trí Viễn tự mình đi ra ngoài nghênh đón cô, trên người của anh ta chỉ mặc áo sơmi trắng mang những đường viền màu tro, không mặc tây trang áo khoác.
Anh ta vội vội vàng vàng đi tới, dáng vẻ vừa mới đặt chuyện trong tay mình xuống.
“Ôi, em tối rồi.”
Anh ta nhức đầu:
“Xấu hổ quá đi, Chủ nhật này bọn anh phải chạy một kế hoạch mới, anh chỉ có thể mời em tới đây ăn cơm với anh, em không để ý chứ?”
Lúc này, trợ lý của Lục Trí Viễn nâng mấy hộp giấy lớn lên.
Sau khi mở ra, bên trong không phải cơm hộp bình thường, mà là đi nhà hàng gọi món ăn rồi đặc biệt đóng gói mang về.
Lục Trí Viễn nâng lên một hộp cơm, tùy ý nói:
“Không có gì hay để chiêu đãi em, chỉ có thể ăn mấy món đơn giản này.”
Hạ Trừng cũng không khách khí:
“Không cần khách sáo, em cảm thấy ý này của anh rất hay, không chậm trễ công việc chút nào.”
Cô cầm lấy chiếc đũa, cũng nâng một hộp cơm lên, vùi đầu miệt mài ăn.
Hôm nay, Hạ Trừng xem như có thêm vài phần kính trọng Lục Trí Viễn, không phải bởi vì trong nhà của anh ta có bao nhiêu có tiền, hay là bây giờ anh ta có thành tựu bao lớn, mà là cô phát hiện, hóa ra có người cũng làm việc điên cuồng giống cô.
Con đường của biến thái luôn luôn cô độc, hiếm khi gặp phải người cùng đường, bọn họ có thể hiểu nhau mà không cần nói.
Tuy Lục Trí Viễn ăn cơm, nhưng chuyện trong tay cũng không bị ngừng lại, thường thường có trợ lý đi vào báo cáo cho anh ta, ngẫu nhiên còn có điện thoại được nối máy vào.
Nhưng nói cũng kỳ lạ, trong thời gian căng thẳng như vậy, hai người bọn họ vẫn bàn bạc xong nội dung đại khái của bữa tiệc ơn thầy.
“Nhà hàng thì chọn chỗ nhà anh là được, anh nói một tiếng với quản lí nơi đó, ông ta sẽ giữ sảnh tiệc tốt nhất lại cho chúng ta, cũng có thể chiết khấu tối đa.”
Lục Trí Viễn nhắc tới sản nghiệp nhà anh ta mà không chút né tránh nào, anh ta là người tôn sùng suy nghĩ chỗ nào tiện lợi thì anh ta sẽ đến chỗ đó.
Bởi vì bối cảnh gia đình, anh ta cũng có một chút tính tình thiếu gia, nhưng chuyện này chỉ thể hiện trên việc anh ta không thích làm những chuyện quanh co lòng vòng lãng phí thời gian.
Hạ Trừng thích sự rõ ràng của anh ta, nhưng cô vẫn nhịn không được hỏi:
“Nếu trong lòng anh đã có quyết định đại khái, cần gì phải đặc biệt gọi tôi qua đây một chuyến?”