Lục Trí Viễn mắt nhìn Tô Hằng, lại nhìn Hạ Trừng, anh ta có phải người ngu đâu mà không hiểu dụng ý rõ ràng của cha người ta.
Nhưng anh ta biết, Hạ Trừng chắc chắn không hứng thú với một người anh trai như vậy, nếu không ánh mắt của cô sẽ không chỉ tràn ngập thương hại.
Con gái nhìn thấy người yêu xuất hiện, phản ứng bình thường sẽ là nhảy cẫng lên mà chạy tới, chứ không phải giống như Hạ Trừng, không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ, chờ người kia đi tới gần mình.
Tuy nhiên ngay cả như vậy, nhưng dựa vào tính nhẫn nại, còn có tướng mạo kiệt xuất của người con trai kia, vẫn trở thành một mối đe dọa.
Đầu năm nay Lục Trí Viễn không tin tưởng, một người đàn ông thành thục đối với một người phụ nữ không thể nào là tình nghĩa anh em thuần túy.
Nhưng người anh trai này ẩn giấu rất tốt, không quá khích, lại vô cùng có phong độ, anh ta càng dè chừng thận trọng bản thân như vậy, càng thể hiện anh ta không phải là một người có thể khinh thường.
Lục Trí Viễn coi như không có việc gì cười cười: "Trừng Trừng, nếu người trong nhà đã phái người tới đón em, vậy hôm nay anh sẽ không tiễn em trở về, hôm nào anh lại hẹn em đi chơi."
"Được, có có thời gian chúng ta lại hẹn."
Lần này Hạ Trừng không hề cự tuyệt anh.
Ở cùng với Lục Trí Viễn, thật ra rất thú vị.
Tính tình anh ta hài hước hào phóng, còn rất hiểu làm sao để hưởng thụ cuộc sống, anh ta đã gián tiếp nhắc nhở cô về nhưng chuyện mình xem nhẹ rất nhiều.
Cũng giống như một người nghiện công việc mà nói, Hạ Trừng tán thưởng anh ta có thể đem công việc và vui chơi phân ra rõ ràng, làm cả hai việc đều tốt, tất cả đều làm được rất xuất sắc.
Việc này cô hẳn là nên học tập.
Không phải cuộc sống của mỗi một người đều có cơ hội làm lại từ đầu, cô hẳn là nên quý trọng thật tốt cơ hội này, mà không phải suốt ngày vùi đầu trong công việc, ngay cả một thú vui yêu thích cũng không có.
Ở thời điểm Nhạc Kiến Minh trước kia, anh ấy thường xuyên mang cô đi du ngoạn phong cảnh, từ sau khi anh ấy qua đời, cô giống như không tìm được niềm thú vui trong cuộc sống này nữa.
Không chỉ là vì nguyện vọng của Nhạc Kiến Minh, mà còn cho chính bản thân cô, cô thực sự nên ra ngoài để hít thở không khí trong lành thay vì suốt ngày ở trong nhà hoặc bệnh viện.
Lục Trí Viễn mừng rỡ: ""Đúng rồi, anh còn có một bữa tiệc nữa, khi nào chúng ta có thời gian thì cùng về trường học cũ mời Thẩm lão sư."
Hạ Trừng mỉm cười: "Những lời này anh không cần phải gấp gáp nói với tôi ngay lúc này, về nhà chúng ta có thể bàn bạc trong điện thoại cũng được."
Trong lòng Lục Trí Viễn tràn đầy một cảm giác ấm áp, anh ta biết đó không phải là do rượu mà cô nói những lời đó để thúc đẩy quan hệ, mà cô thật sự nguyện ý làm bạn với mình, không cự tuyệt xa cách anh ta nữa.
"Vậy anh ngày mai sẽ gọi lại cho em."
Hạ Trừng cười khổ, cô muốn hỏi có cần vội vã vậy không?
Nhưng loại trò chuyện này chắc chắn sẽ không chấm dứt được sớm, cô lại không muốn để cho Tô Hằng đứng ở bên cạnh chờ lâu.
Cha bảo anh đến, trong lòng của cô đã rất áy náy, nếu như cô lại trì trễ không đi về, kéo dài thời gian của anh, vậy vô cùng thất lễ.
Nói cũng kỳ quái, Tô Hằng kiếp trước bề bộn nhiều công việc cùng một lúc, cô mãi cứ không thể gặp được người hắn, thế mà hiện tại cô lại thường xuyên trông thấy Tô Hằng.
Không phải nói bọn họ là những người đại tư bản sao, làm sự nghiệp lớn, mỗi phút mỗi giây đều rất quý giá, thời gian là vàng bạc sao?
Nhưng Tô Hằng phảng phất có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, thường xuyên xuất hiện trong nhà cô.
Dọc theo đường về nhà, Tô Hằng chỉ chuyên tâm lái xe, anh không chủ động mở miệng nói chuyện, ngược lại là Hạ Trừng, cô chậm rãi nói: "Cậu tốt nhất nên cùng bạn bè ra ngoài vui chơi, đừng suốt ngày ở trong nhà."
Cô không biết được trong lòng Tô Hằng nghĩ như thế nào, nhưng cô thực sự không áp đặt đạo lý lên người anh.
Tô Hằng đáp: "Mình biết rồi."
Hạ Trừng nhắc nhở anh: "Bình thường không có cơ hội gặp được, nhưng trong công ty nếu có cô gái nào đó nói chuyện hợp ý thì cậu cũng có thể thử cùng người ta hẹn hò, có lẽ sẽ tìm được một đối tượng hẹn hò tốt."
Tô Hằng giật giật khóe miệng: "Mình không thích tìm đối tượng trong công ty, như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy công tư không phân minh."
Hạ Trừng mỉm cười: "Nếu như cậu thật sự thích người ta, cần gì quan tâm đến thân phận của họ, cứ dũng cảm theo đuổi lad được."
Con mắt Tô Hằng nhìn thẳng phía trước, tay nắm lấy tay lái, lưu loát chuyển động: "Cũng phải xem người ta có chịu cho mình cơ hội theo đuối hay không, nếu tùy tiện hành động đến lúc đó ngay cả bạn bè cũng không làm được, tương lai cả ngày đều gặp mặt, thế sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ."
Hạ Trừng nghiêng đầu nhìn anh: "Ấy, cậu là một người đàn ông sao lại sợ hãi rụt rè như vậy."
Tô Hằng cười: "Cậu say rồi, cho nên không biết mình đang nói cái gì đâu."
Hạ Trừng tự giễu: "Đúng đúng đúng, để chứng minh mình không
có
say, mình nhất định phải nói, mình say rồi."
Tô Hằng hỏi: "Cậu lo lắng thay cho mình tìm bạn gái, vậy cậu thì sao?"
Hạ Trừng nghĩ nghĩ: "Nói thật lòng thì, hiện tại mình không muốn liên quan một chút gì đến chuyện tình yêu, mọi người không thể vui vẻ coi nhau là bạn bè tốt được sao."
Chương 49: Thu phục
Lục Trí Viễn mắt nhìn Tô Hằng, lại nhìn Hạ Trừng, anh ta có phải người ngu đâu mà không hiểu dụng ý rõ ràng của cha người ta.
Nhưng anh ta biết, Hạ Trừng chắc chắn không hứng thú với một người anh trai như vậy, nếu không ánh mắt của cô sẽ không chỉ tràn ngập thương hại.
Con gái nhìn thấy người yêu xuất hiện, phản ứng bình thường sẽ là nhảy cẫng lên mà chạy tới, chứ không phải giống như Hạ Trừng, không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ, chờ người kia đi tới gần mình.
Tuy nhiên ngay cả như vậy, nhưng dựa vào tính nhẫn nại, còn có tướng mạo kiệt xuất của người con trai kia, vẫn trở thành một mối đe dọa.
Đầu năm nay Lục Trí Viễn không tin tưởng, một người đàn ông thành thục đối với một người phụ nữ không thể nào là tình nghĩa anh em thuần túy.
Nhưng người anh trai này ẩn giấu rất tốt, không quá khích, lại vô cùng có phong độ, anh ta càng dè chừng thận trọng bản thân như vậy, càng thể hiện anh ta không phải là một người có thể khinh thường.
Lục Trí Viễn coi như không có việc gì cười cười: "Trừng Trừng, nếu người trong nhà đã phái người tới đón em, vậy hôm nay anh sẽ không tiễn em trở về, hôm nào anh lại hẹn em đi chơi."
"Được, có có thời gian chúng ta lại hẹn."
Lần này Hạ Trừng không hề cự tuyệt anh.
Ở cùng với Lục Trí Viễn, thật ra rất thú vị.
Tính tình anh ta hài hước hào phóng, còn rất hiểu làm sao để hưởng thụ cuộc sống, anh ta đã gián tiếp nhắc nhở cô về nhưng chuyện mình xem nhẹ rất nhiều.
Cũng giống như một người nghiện công việc mà nói, Hạ Trừng tán thưởng anh ta có thể đem công việc và vui chơi phân ra rõ ràng, làm cả hai việc đều tốt, tất cả đều làm được rất xuất sắc.
Việc này cô hẳn là nên học tập.
Không phải cuộc sống của mỗi một người đều có cơ hội làm lại từ đầu, cô hẳn là nên quý trọng thật tốt cơ hội này, mà không phải suốt ngày vùi đầu trong công việc, ngay cả một thú vui yêu thích cũng không có.
Ở thời điểm Nhạc Kiến Minh trước kia, anh ấy thường xuyên mang cô đi du ngoạn phong cảnh, từ sau khi anh ấy qua đời, cô giống như không tìm được niềm thú vui trong cuộc sống này nữa.
Không chỉ là vì nguyện vọng của Nhạc Kiến Minh, mà còn cho chính bản thân cô, cô thực sự nên ra ngoài để hít thở không khí trong lành thay vì suốt ngày ở trong nhà hoặc bệnh viện.
Lục Trí Viễn mừng rỡ: ""Đúng rồi, anh còn có một bữa tiệc nữa, khi nào chúng ta có thời gian thì cùng về trường học cũ mời Thẩm lão sư."
Hạ Trừng mỉm cười: "Những lời này anh không cần phải gấp gáp nói với tôi ngay lúc này, về nhà chúng ta có thể bàn bạc trong điện thoại cũng được."
Trong lòng Lục Trí Viễn tràn đầy một cảm giác ấm áp, anh ta biết đó không phải là do rượu mà cô nói những lời đó để thúc đẩy quan hệ, mà cô thật sự nguyện ý làm bạn với mình, không cự tuyệt xa cách anh ta nữa.
"Vậy anh ngày mai sẽ gọi lại cho em."
Hạ Trừng cười khổ, cô muốn hỏi có cần vội vã vậy không?
Nhưng loại trò chuyện này chắc chắn sẽ không chấm dứt được sớm, cô lại không muốn để cho Tô Hằng đứng ở bên cạnh chờ lâu.