Nhưng loại trò chuyện này chắc chắn sẽ không chấm dứt được sớm, cô lại không muốn để cho Tô Hằng đứng ở bên cạnh chờ lâu.
Cha bảo anh đến, trong lòng của cô đã rất áy náy, nếu như cô lại trì trễ không đi về, kéo dài thời gian của anh, vậy vô cùng thất lễ.
Nói cũng kỳ quái, Tô Hằng kiếp trước bề bộn nhiều công việc cùng một lúc, cô mãi cứ không thể gặp được người hắn, thế mà hiện tại cô lại thường xuyên trông thấy Tô Hằng.
Không phải nói bọn họ là những người đại tư bản sao, làm sự nghiệp lớn, mỗi phút mỗi giây đều rất quý giá, thời gian là vàng bạc sao?
Nhưng Tô Hằng phảng phất có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, thường xuyên xuất hiện trong nhà cô.
Dọc theo đường về nhà, Tô Hằng chỉ chuyên tâm lái xe, anh không chủ động mở miệng nói chuyện, ngược lại là Hạ Trừng, cô chậm rãi nói: "Cậu tốt nhất nên cùng bạn bè ra ngoài vui chơi, đừng suốt ngày ở trong nhà."
Cô không biết được trong lòng Tô Hằng nghĩ như thế nào, nhưng cô thực sự không áp đặt đạo lý lên người anh.
Tô Hằng đáp: "Mình biết rồi."
Hạ Trừng nhắc nhở anh: "Bình thường không có cơ hội gặp được, nhưng trong công ty nếu có cô gái nào đó nói chuyện hợp ý thì cậu cũng có thể thử cùng người ta hẹn hò, có lẽ sẽ tìm được một đối tượng hẹn hò tốt."
Tô Hằng giật giật khóe miệng: "Mình không thích tìm đối tượng trong công ty, như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy công tư không phân minh."Hạ Trừng mỉm cười: "Nếu như cậu thật sự thích người ta, cần gì quan tâm đến thân phận của họ, cứ dũng cảm theo đuổi lad được."
Con mắt Tô Hằng nhìn thẳng phía trước, tay nắm lấy tay lái, lưu loát chuyển động: "Cũng phải xem người ta có chịu cho mình cơ hội theo đuối hay không, nếu tùy tiện hành động đến lúc đó ngay cả bạn bè cũng không làm được, tương lai cả ngày đều gặp mặt, thế sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ."
Hạ Trừng nghiêng đầu nhìn anh: "Ấy, cậu là một người đàn ông sao lại sợ hãi rụt rè như vậy."
Tô Hằng cười: "Cậu say rồi, cho nên không biết mình đang nói cái gì đâu."
Hạ Trừng tự giễu: "Đúng đúng đúng, để chứng minh mình không có say, mình nhất định phải nói, mình say rồi."
Tô Hằng hỏi: "Cậu lo lắng thay cho mình tìm bạn gái, vậy cậu thì sao?"
Hạ Trừng nghĩ nghĩ: "Nói thật lòng thì, hiện tại mình không muốn liên quan một chút gì đến chuyện tình yêu, mọi người không thể vui vẻ coi nhau là bạn bè tốt được sao."
Cô hoài niệm kiếp trước không gặp phải hồn ma Tô Hằng, khoảng thời gian đó có thể gọi nhau là bạn bè, cùng nhau trải qua ngày tháng làm loạn, mặc dù trôi qua rất không đứng đắn, nhưng cực kỳ thú vị.
Khi đó tất cả con trai trong khu T, không ai dám bắt nạt cô và Từ Ninh.
Tiếng xấu của hai người bọn họ rất đồn xa, mọi người chỉ coi các cô là anh em tốt, không ai nguyện ý theo đuổi loại bạn gái hào hứng tùy tiện như thế này, không chịu đựng nổi được sức ép của con gái.
Đám con trai kia giống như một lũ chó đực đến mùa phát dục, rất quan tâm đến một hình tượng nữ sinh nào đó, sinh ra hứng thú to lớn sẽ nhân cơ hội cô học cùng trường với nữ thần mà nghiên cứu tìm tòi rõ ràng. Vị nữ thần đáng thương kia sẽ chịu đựng toàn bộ sự truy lùng và tập kích tỏ tình.
Đợi đến sau khi tốt nghiệp, mỗi người trong đám con trai kia sẽ tưởng nhớ lại thời gian thanh xuân của mình, đều xuất hiện ý dâm với vị nữ thần này một chút, hi vọng cô ta vĩnh viễn sẽ không già, càng không nên xuất hiện ở trước mặt mọi người, để khi bọn hắn đầu trọc cùng bụng bia ngồi tâm sự, nhớ chết đi được thời thanh xuân kia.
Giống loại lão đại như Từ Ninh và Hạ Trừng, bọn hắn hết sức xua đuổi, muốn cách xa bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Chỉ có Lục Trí Viễn tự cho là mình có thể làm mưa làm gió trong trường học cấp ba, còn có Tô Hằng người đang trong quá trình đi học lại mới dám đến trêu chọc Hạ Trừng.
Bây giờ suy nghĩ một chút, hai người này đúng là có dũng khí không sợ chết người.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, cô gái hư hỏng giống như cô, cuối cùng vẫn ngã nấm mồ vào hôn nhân gia đình, giống như một đám bùn lầy.
Hạ Trừng thực sự nhớ đến những năm tháng hoàng kim kia, sau khi cô sống lại kiếp này, ngoại trừ đọc sách ra, những chuyện đáng giá vui vẻ khác cô không hề làm.
Cô thật sự muốn làm một cô gái ngoan ngoãn thôi, nhưng thực chất hết lần này đến lần khác bên trong cô vẫn có gen phản nghịch.
Một điểm quan trọng hơn là, cô là một người chơi, không phải trời sinh là con mọt sách, không giống với bản chất của Tô Hằng.
Vì một người đàn ông, mà ngay cả bản chất vốn có của mình cũng từ bỏ, thật sự mà nói đây là một chuyện rất đáng buồn.
Nếu không phải Lục Trí Viễn dùng hết phương pháp để lừa gạt cô ra, có lẽ cô sẽ không thể muốn nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc kia.
"Cậu chỉ muốn làm bạn bè nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy."
Khác với hồn ma Tô Hằng, Tô Hằng lúc này chỉ nhắc tới nỗi lo lắng của anh, anh vẫn chưa dám ngay trước mặt cô mà vạch trần sự thật.
Hạ Trừng cười nhạo một tiếng: "Đừng nhìn mình nhiều như vậy, mình cũng không cho rằng mình có bản lĩnh thu phục loại đàn ông giống như Lục Trí Viễn đâu."
Tô Hằng phản bác: "Đàn ông không phải dùng để thu phục, không phải của cậu. Cậu tưởng có khả năng thu phục thì sẽ thu phục được chắc."
Hạ Trừng than thở: "Ấy, bình thường nhìn cậu bí ẩn khó hiểu, vậy mà cũng có thể nói ra những lời cao thâm như vậy."
Tô Hằng mỉm cười: "A Di Đà Phật, nữ thí chủ, cô có chỗ không biết, tôi hiện tại chỉ kém cạo đầu là có thể lập tức xuất gia."
Hạ Trừng yên tĩnh một hồi, mới nói: "Năm nay công ty sẽ tuyển sinh một nhóm thực tập sinh mới, cậu nghĩ kỹ lại một chút, có lẽ trong số đó sẽ có người con gái cậu yêu thích."
Tô Hằng không thể làm gì hơn là thở dài: "Hạ Trừng, cậu có phải xem phim Hồng Kong nhiều quá? Công ty tuyển thực tập sinh mới chứ không phải là muốn tuyển chọn phi tần, họ muốn trong tương lai dạy bảo công việc cho thực tập như thế nào để mà về sau có thể kiếm tiền cho công ty."
Hạ Trừng không nói.
Cô nhớ tới Viên Lỵ, cô ta đã từng quỳ gối trước mắt cô, khóc đến nước mắt đầm đìa vô cùng đau khổ.
Bởi vì đã được trọng sinh, Hạ Trừng thấu hiểu tất cả, cô không muốn dây dưa với Tô Hằng nữa, không bằng nhắc nhở anh chú ý đến nhóm thực tập sinh này, có lẽ anh sẽ gặp được Viên Lỵ một mực ngu si chờ lấy anh như ở kiếp trước.
Cô không phải rộng lượng đến nỗi không chút so đo nào, chỉ là nếu như để cho Tô Hằng rời xa cô như vậy, chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Hạ Trừng biết, càng để anh tiếp cận mình, là càng cho anh hi vọng không thiết thực.
Tội gì khổ như thế chứ?
Mỗi người đều có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.
Cô không lấy tình cảm đàn ông ra để đùa giỡn làm vui.
Kiếp trước hồn ma Tô Hằng cùng với phụ nữ đi tới đi lui, thay như thay áo, mỗi người đều mang một phong cách, khí chất khác biệt tươi mới, đơn giản khiến cho người ta không kịp nhìn.
Hạ Trừng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ đến Viên Lỵ có thể gánh lấy chức trách lớn này, cô dù sao cũng là người phụ nữ ở bên cạnh hồn ma Tô Hằng nhiều nhất.
Lúc này, âm thanh của hồn ma Tô Hằng bỗng nhiên xuất hiện từ ghế sau xe.