Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 29



Bởi vì Nguyễn Y Hàm bị thương chuyện kế tiếp ảnh hưởng không ít, cô hiện tại dù sao cũng là tổng tài tập đoàn Nguyễn thị, thân phận đặc thù, có rất nhiều đồ vật sau lưng liên quan đến lợi ích, A Ly thật sự khó hiểu: "Nguyễn tổng, kỳ thật bảo tiêu lập tức có thể tới, người không cần tự mình chạy qua."

Hiện tại cô chính là thiên kim quý thể.

A Ly nhìn qua màn hình theo dõi, thấy nam nhân đeo khẩu trang kia lúc ấy cùng đường bí lối đỏ cả mắt, phích nước nóng đó nếu nện ở trên người Nguyễn Y Hàm, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Nguyễn Y Hàm hút thuốc, lạnh như băng nhìn nàng: "Em bắt đầu đối với tôi dạy bảo sao?"

A Ly cúi đầu, không dám nói thêm một câu.

Hết thảy mọi chuyện phát sinh đối với Nguyễn Y Hàm mà nói, đều là phản ứng bản năng không có trải qua quá trình tự hỏi, mãi cho đến khi chuyện này kết thúc, cô mới hồi phục lại tinh thần.

Cô suy nghĩ rất nhiều chính mình là vì cái gì.

Đến cuối cùng, Nguyễn Y Hàm nghĩ thông suốt, đáp án có thể thuyết phục bản thân.

Cô là vì báo đáp ân tình của Hoàng Lan đời trước cứu mạng.

Nguyễn Y Hàm dặn dò A Ly xong, chính mình một người kéo ra cửa xe, nghĩ quay trở về nhà.

Nhưng ai biết, cửa xe vừa mới mở ra, Nguyễn Y Hàm liền thấy Khương Trăn Nguyệt ngồi ở vị trí điều khiển, trong xe tràn đầy mùi hương cỏ xanh.

Ban đêm ánh sáng có chút ảm đạm, Khương Trăn Nguyệt mặt vô biểu tình nhìn cô, hai mắt kia giống như hầm băng sâu không thấy đáy.

Nguyễn Y Hàm giật mình, trong mắt phòng bị, "Nguyệt Nguyệt? Sao cậu lại tới đây?"

Khương Trăn Nguyệt nhìn chằm chằm đôi mắt cô trong chốc lát, sau một lúc, dừng ở trên cánh tay phải bị thương.

Bởi vì phải về nhà đối mặt với bà nội, Nguyễn Y Hàm cố ý mặc một cái áo khoác dài để che đậy, chính là Khương Trăn Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra, nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Nguyễn Y Hàm từ sau trọng sinh đã bị bà nội, A Ly lải nhải đủ loại, lúc này, lại thấy ánh mắt Nguyệt Nguyệt như vậy, cô tự nhiên biết lại phải bị dong dài.

Tay theo thói quen tính đi lấy thuốc hút, Nguyễn Y Hàm vừa muốn nói chuyện, Khương Trăn Nguyệt nghiêng người, từ trong túi móc ra một cái bình nhỏ màu trắng không chớp mắt: "Đây là thuốc hiếm, cậu trở về thoa lên, hiệu quả rất tốt."

Nguyễn Y Hàm tùy tay tiếp nhận, cúi đầu nhìn nhìn.

Khương Trăn Nguyệt nhìn cô nhịn không được hỏi: "Không đau sao?"

Trước kia Nguyễn Y Hàm sợ nhất là đau, từ nhỏ chính là như vậy, Nguyễn Y Hàm cong cong khóe môi: "Còn tốt lắm."

Cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, cái chết đều đã trải qua, đau đớn này tính là cái gì?

Nhưng Khương Trăn Nguyệt nghe xong trong lòng khó chịu, nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm trong chốc lát, nhịn không được thân mình nghiêng về phía trước nhẹ nhàng duỗi tay ôm lấy cô.

Thân mình Nguyễn Y Hàm cứng đờ, ngây ngẩn cả người, cô ngửi mùi hương trên người Nguyệt Nguyệt, cảm giác nàng ở trong lòng ngực chính mình nhẹ nhàng phát run.

Dựa theo tính tình Khương đại tiểu thư, có chuyện gì có thể làm nàng như vậy?

Đôi mắt Nguyễn Y Hàm lập tức thay đổi, cô trở tay ôm lấy Nguyệt Nguyệt, "Làm sao vậy?!"

Lúc này Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh cô, nếu dựa theo trước kia Nguyễn Y Hàm sẽ không cảm thấy cái gì, nhưng hiện tại cảm giác nhân gian chính là chốn nguy hiểm nhất.

Khương Trăn Nguyệt ngửi vị thuốc trên người cô, thân mình nàng ngã về phía sau, thoát ly khỏi cái ôm của Nguyễn Y Hàm, nhìn đôi mắt cô nhẹ nhàng nói: "A Hàm, A Hàm?...... A Hàm......"

Âm thanh như vậy, như gọi cô, lại như gọi linh hồn sâu nhất trong lòng cô.

Nguyễn Y Hàm nhìn Khương Trăn Nguyệt, không biết làm sao, tâm phịch phịch nhảy đến lợi hại.

Nguyệt Nguyệt đã biết sao?

Đôi mắt Khương Trăn Nguyệt hơi phiếm hồng, nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm: "Gần đây, tôi cảm thấy cậu thay đổi, cậu vẫn là cậu, nhưng có lúc lại không phải cậu."

Nguyễn Y Hàm trong lòng nàng hẳn là thiện lương ôn nhu, thời điểm không có việc gì, thích ngồi luyện dương cầm, tính tình thực tốt, bị chọc giận, cô cũng chỉ cắn môi hờn dỗi kêu một tiếng: "Nguyệt Nguyệt, cậu là cái đồ ma quỷ đáng ghét", mà không phải như hiện tại tâm sự nặng nề, tính kế mọi chuyện.

Nguyễn Y Hàm ngơ ngẩn nhìn trong mắt nàng ẩn chứa lệ quang.

Ánh trăng lượn lờ, đầu nhập bên trong xe, Khương Trăn Nguyệt nhìn Nguyễn Y Hàm, "Tôi biết, trong lòng cậu nhất định che giấu bí mật không thể nói."

Sau khi trọng sinh trở về cho tới nay, Nguyễn Y Hàm đều cảm giác chính mình cô đơn, có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nên nói như thế nào, nói ra cũng không có người tin, có lẽ chỉ coi cô như kẻ điên, bà nội không phải đã thử tìm bác sĩ tâm lý sao.

Gió, nhẹ nhàng thổi qua gương mặt.

Cảm giác rất kỳ quái, một khắc kia, tâm Nguyễn Y Hàm như bị kiến gặm, cô có một loại xúc động, hận không thể đem hết thảy đều nói cho Nguyệt Nguyệt.

Khương Trăn Nguyệt sờ sờ đầu tóc Nguyễn Y Hàm, nhìn chằm chằm đôi mắt cô: "Cậu nếu không muốn nói với tôi, có thể nói với bà nội, cậu nên đem chuyện trong lòng nói ra mới không bị đè nén quá, bằng không sẽ điên mất. Bà nội là người thân duy nhất của cậu, vô luận bởi vì cái gì, bà nhất định sẽ tin cậu."

......

Sẽ điên mất......

Xuống xe, Nguyễn Y Hàm đứng tại chỗ, hứng gió lạnh trong chốc lát, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Trong nhà, thật là náo nhiệt cực kỳ.

Nguyễn nãi nãi cùng dì Văn ở kia uống trà, Văn Liên cư nhiên tự tay nướng thịt BBQ, nàng là một thiên kim đại tiểu thư, lúc này lại vì nướng thịt mà khuôn mặt nhỏ lấm lem, thấy Nguyễn Y Hàm tiến vào liền vui vẻ: "Chị, em nướng cánh gà chị thích ăn nè."

Không hỏi cô vì cái gì lại về trễ, cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Văn Liên cười thực dịu dàng, nàng có má lúm đồng tiền, cười lên liền sẽ nhộn nhạo, phi thường ngọt ngào. Nàng vẫn ôn nhu như vậy, một câu oán trách đều không có.

Nguyễn nãi nãi liếc mắt nhìn Nguyễn Y Hàm một cái, ánh mắt đảo qua cánh tay phải của cô, đem trà đặt ở trên bàn.

Dì Văn cũng cười ha hả: "Lại đây, A Hàm, có phải đói bụng không? Còn chưa có ăn cơm sao?"

Nguyễn Y Hàm nhìn Văn Liên cùng dì Văn, đôi mắt có chút chua xót.

Người một nhà nhàn hạ ngồi cùng nhau, rất nhiều ấm áp tụ hội, đã từng là hạnh phúc cô mong đợi nhất.

Nguyễn Y Hàm đi tới, Văn Liên đem cánh gà nướng mật ong trong tay đưa qua, nàng gấp không chờ nổi nhìn: "Chị nếm thử xem?"

Bởi vì lúc trước nàng có hỏi qua Nguyễn Y Hàm thích ăn cái gì, cô lúc ấy bận rộn chuyện công ty, thuận miệng nói một câu cánh gà nướng, cho nên Văn Liên liền để bụng, nàng về nhà nướng rất nhiều lần, khiến ba mẹ nàng ăn đều phải sợ, lúc này mới luyện nướng thành thạo.

Nguyễn Y Hàm tiếp nhận, ăn một ngụm, cười cười: "Ăn ngon lắm, cảm ơn."

Văn Liên nhìn trong mắt cô vui vẻ, không thể khống chế mặt lại đỏ, cúi đầu chạy nhanh.

Nguyễn Y Hàm nhìn bộ dáng này, trong lòng phiền muộn, mặc kệ thế nào, hai ngày này, cô đều phải cùng Văn Liên nói rõ ràng, một cô gái đơn thuần như vậy, nàng đáng giá gặp được người tốt hơn.

Nguyễn nãi nãi nhìn chằm chằm cháu gái trong chốc lát, đôi mắt Nguyễn Y Hàm nhìn bà nội hơi hơi cười, bướng bỉnh nhướng mày.

Cháu gái lâu rồi chưa từng có bộ dáng này, làm trong lòng Nguyễn nãi nãi nhảy dựng.

Hai bà cháu cơ hồ rất ăn ý đi tới hành lang dài phía trước, Nguyễn Y Hàm nhìn đèn đuốc sáng trưng, nhẹ giọng nói: "Bà nội, con có chút chuyện muốn nói với người."

Nguyễn nãi nãi hừ lạnh một tiếng, bà nhìn cháu gái: "Cuối cùng cũng không nhịn nổi? Cánh tay thế nào rồi?"

Nguyễn Y Hàm giật mình, ngay sau đó nhìn bà nội cười cười, "Bà nội biết rồi sao."

Nguyễn nãi nãi nhịn không được mắng: "Chuyện này bao lớn còn muốn gạt ta? Thật nghĩ ta già rồi cái gì cũng không biết sao?"

Nguyễn Y Hàm: "Chuyện này quá nguy hiểm, sợ làm người lo lắng."

Nguyễn nãi nãi ưỡn ngực, "Ta lão thái thái cả đời cái gì chưa từng trải qua?"

Nguyễn Y Hàm nhìn nãi nãi, "Hiện tại...... Người xác định huyết áp không cao chứ?"

Nguyễn nãi nãi gõ gõ quải trượng: "Không cao!"

Lại dong dài liền một quải trượng gõ đầu cô, như vậy mới đã ghiền!

Vấn đề trong lòng nghẹn đến mức lâu lắm rồi, Nguyễn nãi nãi nhìn chằm chằm cháu gái hỏi: "Tần Hải Dao rốt cuộc là người nào?"

Thân mình Nguyễn Y Hàm cứng đờ, nhìn chằm chằm bà nội.

Ban đầu Lão thái thái điều tra Tần Hải Dao là muốn xem thử, nữ nhân này rốt cuộc ra sao mà có thể làm cháu gái biến hóa to lớn như thế?

Vài ngày sau, Vương Lâm báo cáo: "Nữ nhân kia giống như biết chúng ta điều tra nàng."

Nguyễn nãi nãi giữa mày giật giật, nhìn chằm chằm Vương Lâm. Hắn là tâm phúc của bà, một tay bà bồi dưỡng, làm việc có bao nhiêu cẩn thận, lão thái thái đều biết. Tần Hải Dao cư nhiên có thể phát hiện?

Vương Lâm luôn luôn cẩn thận, "Lão phu nhân, tôi cho rằng, là cô ấy muốn dẫn đường chúng ta nên cố ý bại lộ."

Hắn an bài mấy nhóm người luân phiên hành động, nhóm thứ nhất đương nhiên là điều tra thân phận, không có bất luận cái gì bại lộ. Một nhóm khác đi điều tra xung quanh người thân nàng, tìm người có sự vật tin tức liên quan, bao gồm đơn vị Tần Sơn làm việc, như cũ đều không tra được cái gì. Cuối cùng một đợt là đi theo Tần Sơn cùng Hoàng Lan, bọn họ cũng cẩn thận, giống như một nhà bốn người bình thường, theo thật lâu đều không có phát hiện dị thường.

Gần đây, thủ hạ Vương Lâm điều đi theo dõi ở Dũ Dương mang đến một đoạn video.

Bọn họ nguyên bản không muốn lấy video theo dõi, nhưng thủ hạ mang đến tin tức, nói thời điểm quan sát Tần Hải Dao, thường xuyên thấy nàng nhìn máy theo dõi xuất thần, tựa như kiêng kị tránh né lại tựa như xác nhận cái gì.

Dũ Dương là địa bàn của Nguyễn gia, Vương Lâm an bài người đi tra xét sở hữu video bất quá là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Đoạn đầu video không có tác dụng gì quá lớn, duy nhất sau khi Tần Mặc Mặc phẫu thuật xomg, Tần Hải Dao kêu Tần Sơn ra ngoài hành lang, đưa hắn tiền cùng vé máy bay, nội dung câu chuyện nàng nói, cũng đủ khiếp sợ, cũng đủ đánh sâu vào.

......

Chuyện này quá lớn, Nguyễn nãi nãi đè lại tin tức chính là muốn hỏi cháu gái một câu.

Cô rốt cuộc biết nhiều hay ít, lại như thế nào biết đến.

Đối với Tần Thấm, lão thái thái vẫn luôn coi như con ruột, Tần Thấm cũng đối với bà cung kính hiếu thuận, thậm chí ở thời điểm Nguyễn gia khó khăn nhất liền gánh vác hết thảy.

Không có khả năng chỉ dựa vào một cái video, Tần Sơn nói một câu "Có phải Tần tổng làm cái gì hay không" liền phủ nhận đi tất cả chuyện lúc trước.

Nhưng cháu gái mấy ngày liền khác thường, cùng với ngôn ngữ, thái độ để lộ ra gì đó, lúc sau lão thái thái tự mình đi điều tra có được phản hồi, ở trong lòng bà dâng lên nhiều sự hoài nghi.

Nguyễn nãi nãi dao động.

Nguyễn Y Hàm biết lấy tính cách bà nội, hiện tại cô vô luận lấy ra cái cớ gì, bà nội đều sẽ không tin tưởng, nếu bà nội đã phái người đi tra xét, lời nói cô lại không giống như lúc ban đầu như vậy sẽ bị cho rằng là hồ ngôn loạn ngữ.

Nguyễn Y Hàm nhìn bà nội như vậy nhẹ giọng nói: "Bà nội, con giống như có một giấc mộng, con biết khả năng người sẽ không tin, thậm chí cho rằng con đại khái là tinh thần có vấn đề, người cùng con tới...... Trong thư phòng, con có cái phải cho người xem."

Nguyễn Y Hàm sau khi trở về, đã từng nhiều lần không xác định chính mình rốt cuộc là thật sự trọng sinh hay vẫn ở trong mộng.

Chính cô đều không tin sự thật quỷ dị này, như thế nào chờ đợi người khác sẽ tin tưởng?

Cho nên cô đem đời trước điểm điểm tích tích tất cả chi tiết đều nhớ kỹ, cô muốn đem hết thảy đưa cho bà nội xem, làm chính bà đi xem những đoạn ngắn ký ức sống sờ sờ đó, bên trong có rất nhiều chuyện bà nội không có nói qua với Nguyễn Y Hàm nhưng cô lại biết, chỉ cần bà nội xem xong, bà nhất định sẽ tin.

Đêm đen, thân ảnh màu đen, nỗi hận màu đen.

Bầu trời đầy sao, lại cuốn theo bao nhiêu bí mật.

Ẩn nhẫn lâu lắm rồi.

Tần Hải Dao cảm giác tâm chính mình như bị xé một cái, đã từng đủ loại, giống như sóng biển cắn nuốt mà đến.

—— Con không muốn nhận ta là mẹ, vậy hiện tại em gái con thì sao? Ba mẹ nuôi của con thì sao? Con đều mặc kệ sao?

Tiểu Hải, con thanh tỉnh một chút, chân chính tổn hại tới Nguyễn Y Hàm rốt cuộc ngoài ta còn có chính con?

Con hận ta đến tận thấu xương thì như thế nào? Tiểu Hải, Tần Hải Dao, thân thể của con chảy dòng máu của ta, chỉ với điểm này, nó vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho con.

Con cùng mẹ giống nhau, đã định sẵn một đời cô đơn.

Chị...... chị cứu em......

......

Tần Hải Dao biết Tần Thấm hiện tại ở vũ trường bên kia, đó là nơi Tần gia sáng lập để có chỗ ăn chơi, chuyên dùng để tiếp đãi cùng làm một ít việc không thể thấy ánh sáng.

Gió đêm gào thét.

Đầu tóc Tần Hải Dao bị thổi tán loạn, trong mắt tràn đầy là hận, nàng không phải không có nỗ lực, nàng rất nỗ lực, hết thảy đi bảo toàn mẹ ruột nàng, sau đó thì sao? Nàng đổi lấy chính là cái gì? Là người yêu hận, người nhà hận, là người bị cả thế giới vứt bỏ.

Cửa, bị đẩy ra.

Thời điểm Tần Hải Dao đi vào, Ưng Địch trong tay còn cầm lá bài, nói cười vui vẻ cùng các thuộc hạ xung quanh.

Hội quán xa hoa truỵ lạc, chướng khí mù mịt.

Hôm nay Tần Thấm muốn tiếp đãi người rất quan trọng, bọn họ đều ở bên ngoài canh chừng, sợ có cái gì ngoài ý muốn.

Tần Hải Dao một thân hắc y, liền như vậy đi vào, cùng bóng đêm phảng phất hòa thành một thể, "Bà ấy đâu?"

"Đại......" Ưng Địch mở miệng muốn nói liền nuốt trở vào, hắn xoay người nhìn nhìn, "Ngài chờ một lát." Có lẽ lúc trước chứng kiến qua sự tàn nhẫn của nữ nhân này, hắn cư nhiên vừa thấy Tần Hải Dao liền cả người rét run.

Ưng Địch đi đến cửa phòng, gõ gõ, Tần Thấm mỉm cười cùng người bên trong nói nói, bà ta buông ly rượu trong tay, nhìn Ưng Địch, sắc mặt không tốt.

Làm sao vậy?

Tần Thấm nhíu mày, bà ta đã nói thời điểm đang bàn chuyện thực không thích bị người khác quấy rầy, Ưng Địch biết thói quen của bà ta, thật cẩn thận: "Đại tiểu thư đã tới, ở ngoài cửa chờ, sắc mặt không phải......tốt."

Tần Thấm nâng nâng mắt, bà ta biết tính cách con gái, bởi vì chuyện Tần Mặc Mặc, hiện tại nàng nhất định sẽ tức giận đến nổi điên.

Thì tính sao?

Nàng không có chứng cứ, bà ta chỉ cần an ủi cường thế vài câu trấn áp xuống là tốt rồi, từ nhỏ đến lớn, đều không phải huấn luyện Tiểu Hải như thế này sao?

Người không có năng lực phản kháng thì sẽ như vậy, chính là bất mãn nhưng cũng sẽ nhịn xuống.

"Để nó chờ."

Tần Thấm chắp tay sau lưng đi vào, đóng cửa lại, một khắc kia, bà ta đối với vài người bên cạnh lộ ra tươi cười.

Lão thái thái bên kia có hành động, bà ta tự nhiên cũng không thể lơi lỏng cảnh giác.

Nếu hết thảy đều bị lão thái thái biết, bà ta sớm đã không còn như lúc ban đầu, Nam Dương cũng không phải Nam Dương lúc ban đầu, lão thái thái còn muốn dùng thái độ năm đó răn dạy Hải Khôn để đối với bà ta sao?

A, không có khả năng.

Ưng Địch không dám nhiều lời, đành phải để Tần Hải Dao chờ một chút.

Tần Hải Dao gật gật đầu, nàng cư nhiên liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ưng Địch cùng mấy thuộc hạ, nàng bình tĩnh nhìn bọn họ hỏi: "Này là chơi cái gì?"

Cương Tử bên cạnh Ưng Địch, ngữ khí không tốt: "Kim hoa."

Nơi này, trừ bỏ Ưng Địch, cũng không ai biết quan hệ của Tần Hải Dao cùng Tần Thấm, nói chuyện liền cũng không khách khí.

Tần Hải Dao gật gật đầu, "Không ngại thêm một người chứ?"

Sắc mặt vài người đều thay đổi, trường hợp như vậy, một nữ nhân trẻ tuổi mỹ mạo dám một mình tiến đến liền rất có can đảm, hiện tại còn muốn theo chân bọn họ chơi bài? Từ góc độ bọn họ nhìn xem, ít nhiều có điểm muốn tìm chết.

Ưng Địch khiếp sợ nhìn Tần Hải Dao, hôm nay chuyện Tần Mặc Mặc là hắn tự mình an bài, từ đầu tới cuối đã xảy ra cái gì, cùng với giai đoạn cảnh sát điều tra đến chỗ nào rồi, hắn đều nắm giữ, hắn còn tưởng rằng nữ nhân này một khi tới đây liền phải nổi điên phát tiết, không nghĩ còn có thể bình tĩnh như vậy theo chân bọn họ chơi bài.

Thủ hạ đều nhìn qua Ưng Địch, hắn gật gật đầu, thêm một người liền thêm một người, bây giờ Tần tổng đang tiếp khách không nên để xảy ra chuyện xấu gì.

Mấy thuộc hạ trong lòng đều mang theo chế giễu, bọn họ tuy rằng không phải kỹ thuật như thần bài Macao, nhưng vài người bọn họ lăn lê bò lết ở bên nhau lâu rồi, một ánh mắt liền biết đối phương có ý tứ gì, Tần Hải Dao một người tiến vào, tương đương với tự chủ động làm một ván, nhập bộ.

Tần Hải Dao cười lạnh, hôm nay tay nàng đeo một chiếc nhẫn đá quý màu hồng, vô luận là kiểu dáng hay ngoại hình đều cùng Tần Thấm không có sai biệt, chỉ khác nhẫn Tần tổng là màu xanh lục.

Cương Tử nhìn nhìn Ưng Địch, sắc mặt hắn cũng có điểm biến hóa, hắn ra hiệu ánh mắt, tiểu đệ bên cạnh cười cười: "Tới nào, chia bài."

Chơi bài tám chín phần đều muốn dựa vào vận khí.

Tần Hải Dao vừa mới bắt đầu liền kinh diễm người bên cạnh.

Từ lúc ngồi xuống.

Đôi mắt nàng vẫn luôn nhìn Ưng Địch, mặt vô biểu tình, ngón tay thon dài nhanh chóng phiên động, giống như ma thuật, động tác cầm bài kia đảo từ tay trái rồi tới tay phải, lại từ tay phải chuyển đến tay trái.

Một nữ nhân xinh đẹp như vậy, môi đỏ, tóc dài, lãnh diễm lại đẹp mắt.

Dụ dỗ người muốn sa vào, nhưng ánh mắt sắc bén cùng hơi thở nguy hiểm, lại khiến người chậm chạp không dám tới gần.

Ở đây tính luôn Tần Hải Dao, tổng cộng có bảy người.

Lần thứ nhất, nàng liền ra một con báo.

Lúc này, trên mặt mọi người tươi cười cũng chưa giảm, Cương Tử nổi giận đùng đùng nhìn Tần Hải Dao, "Cô nhất định là ra lão thiên!"

Đôi mắt Tần Hải Dao nhìn chằm chằm hắn, "Ha hả."

Nàng đều lười muốn phủ nhận.

"Tôi lúc còn rất nhỏ liền chịu sự huấn luyện của Tần tổng các người, đôi tay này. Trừ bỏ ra lão thiên, còn có rất nhiều đồ vật khác."

Lời này khiến vài người không thể hiểu được.

Ưng Địch cầm lấy xì gà bên cạnh bật lửa, hung tợn hút một ngụm, hắn cúi đầu: "Lại đến một phen, Cương Tử, cậu tẩy bài!"

Cương Tử đem bài tiếp nhận, hắn tẩy bài tuy rằng không có kỹ thuật như Tần Hải Dao, nhưng rất quen thuộc, đôi mắt Tần Hải Dao nhìn chằm chằm hắn, Cương Tử bị nàng nhìn cả người không được tự nhiên, lăn qua lộn lại ba lần mới khai cục.

Một phen này, Tần Hải Dao cũng chưa từng xem bài, trực tiếp bỏ quên.

Bài đều không xem liền bỏ quên?

Cương Tử nhịn không được duỗi tay muốn lật xem, Tần Hải Dao liếc mắt nhìn hắn, "Không nên xem đồ vật không thể xem, không nên chạm vào người không thể chạm, điểm quy củ này, Tần tổng không dạy cho cậu sao?"

Dưới sương khói lượn lờ.

Cương Tử bị đè nén ngồi ở kia, Ưng Địch nhíu nhíu mày, ném một xấp tiền ra: "Tôi mua bài của cậu."

Như vậy cùng quy củ xem có thể đi?

Nhìn bài, quả nhiên là nhỏ nhất.

Lại là tam đem đi xuống.

Tần Hải Dao toàn thắng.

Ưng Địch nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, nàng nhìn đôi mắt hắn, từ trên bàn trà cầm lấy xì gà, bật lửa, một tay để trên sô pha, mặt vô biểu tình nhìn hắn: "Còn muốn chơi sao?"

......

Ưng Địch đem người bên cạnh đều lui xuống, cúi đầu: "Đại tiểu thư, ngài đừng làm khó dễ tôi."

Tần Hải Dao hút một ngụm thuốc, phun ra vòng khói, một tay nắm sợi tóc dài chính mình thưởng thức: "Ưng Địch, cậu hẳn là biết, mẹ tôi già rồi."

Trong lòng Ưng Địch lạnh run.

Sự thật này, cũng là nguyên nhân rất lớn khiến hắn năm lần bảy lượt ẩn nhẫn Tần Hải Dao.

Tần Thấm chính là lợi hại, tuổi kia, thể lực kia, ngăn cơn sóng dữ còn có thể chống đỡ được mấy năm?

Tần Hải Dao lại bất đồng, anh Đoạn đã nói qua, nàng so với Tần tổng lúc trẻ còn muốn tàn nhẫn hơn, sắc bén hơn.

Dưới ánh đèn tăm tối, ánh mắt Tần Hải Dao như một loài rắn độc dụ hoặc, tùy thời có thể chui vào tâm người: "Cậu hai bên kia, gần đây liên tiếp hướng cậu vứt cành ôliu, cậu cố ý cũng tốt, vô tình cũng thế, chuyện này, lấy tính cách mẹ tôi là không thể chịu đựng."

Chóp mũi Ưng Địch có mồ hôi chảy xuống.

Hắn vô tình tham dự tranh đấu của Tần gia, nhưng gần đây Tần nhị gia không biết làm sao lại cùng người bên cạnh hắn liên hệ.

Hắn đã minh xác cự tuyệt qua.

Nhưng cửa nhà luôn sẽ xuất hiện người bên Tần nhị gia kia, nhìn bộ dáng hắn quen thuộc, thậm chí có thể liền kề vai sát cánh.

Mấy tin tức này, Tần Thấm đều biết, bà ta còn tùy ý hỏi vài câu, Ưng Địch vì thế trắng đêm khó ngủ. Anh Đoạn bị thương, tàn phế, không thể che chở hắn, đi theo bên cạnh Tần Thấm, giống như đi theo Tử Thần, tính mạng, tùy thời đều sẽ biến mất không thấy.

Người Tần gia, một cái so một cái thủ đoạn tàn nhẫn, Tần nhị gia bên kia, Ưng Địch cũng không thể biểu hiện quá mức kịch liệt.

Tần nhị gia tuy rằng vẫn luôn ở phía sau tấm màn, nhưng địa vị ở Tần gia không thể bị lung lay, nghe Đoạn Tử nói, tính tình hắn trầm ổn, hỉ nộ ái ố cũng không thể hiện ra bên ngoài, bình thường không ra tay, nhưng nếu đã ra tay, khẳng định cũng một trận lôi đình.

Hắn bất quá là một người kiếm ăn bằng đao kiếm...... Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ rơi vào kẽ hở bên trong như vậy......

Nếu phải đưa ra lựa chọn.

Ưng Địch nhìn Tần Hải Dao, lại nhìn ngón tay nàng đang đeo chiếc nhẫn tượng trưng ý nghĩa kia, lâm vào trầm mặc.

Thời điểm Tần Thấm ra tới liền thấy con gái cùng Ưng Địch đang nói gì đó, nàng hút thuốc, khí tràng rõ ràng cường thế trấn áp.

Tần Thấm híp híp mắt, bà ta mỉm cười tiễn khách nhân, chậm rãi đi qua.

"Tiến vào."

Âm thanh Tần Thấm thực lãnh đạm, đáy lòng có lửa, bà ta xem Tần Hải Dao càng ngày lá gan càng lớn, cư nhiên liền dám tới nơi này.

Đóng cửa lại.

Tần Thấm ngồi ở trên sô pha, thói quen di chuyển chiếc nhẫn trên tay: "Con tới làm cái gì?"

Ưng Địch đứng ở phía sau bà ta cúi đầu.

Tần Hải Dao cười nhìn Tần Thấm: "Mẹ, Tiểu Mặc xảy ra chuyện, mẹ biết không?"

Tần Thấm nhìn đôi mắt Tần Hải Dao, ánh mắt ngay sau đó xẹt qua chiếc nhẫn trên tay nàng, giữa mày nhảy dựng, hai tay đặt ở một bên: "Con bé không phải vẫn luôn ở Dũ Dương sao? Đã xảy ra chuyện, con không đi tìm Nguyễn Y Hàm, tìm ta làm cái gì?"

Tần Hải Dao đem xì gà ném xuống đất, dẫm nát, "Chuyện táng tận lương tâm này, Nguyễn tổng làm không ra đâu, chuyện xảy ra con trước tiên liền nghĩ đến mẹ."

Lời nói đầy châm chọc cùng nồng đậm nguy hiểm.

Tần Thấm nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, "Tiểu Hải, đây là thái độ con nên đối với mẹ nói chuyện sao?"

Con gái sẽ không phải thật sự cho rằng, nàng đem người một nhà kia đưa ra nước ngoài liền sẽ an toàn, bà ta không còn cái gì có thể khống chế nàng sao?

Tần Hải Dao cười, nàng nhìn Tần Thấm: "Bằng không thì sao? Con nên như thế nào cùng mẹ nói chuyện?" Nàng nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ thực khó hiểu: "Mẹ, con cầu xin mẹ? Cầu xin mẹ nói cho con, Tiểu Mặc có phải do mẹ phái người làm bị thương?"

Càng nói, Tần Hải Dao lại càng tiến lên một bước, gần sát Tần Thấm, Ưng Địch lập tức dùng thân mình chắn trước mặt Tần Thấm.

Tần Thấm nhíu mày, "Tránh ra."

Như thế nào? Phản sao? Bà ta thật muốn nhìn Tiểu Hải dám làm cái gì?

Tuy rằng Tần Hải Dao không có được bà ta bồi dưỡng bên cạnh từ nhỏ, nhưng lâu lâu bà ta liền sẽ đi xem Tiểu Hải, luôn luôn đối với nàng yêu cầu thực nghiêm khắc, trong suy nghĩ của Tần Thấm, con gái sợ hãi đối với bà ta đã sớm khắc ở linh hồn.

Nàng cho dù tức giận, cũng không dám thật sự phản kháng.

Tần Hải Dao dí sát vào Tần Thấm, hai tay một trái một phải đem bà ta nhốt ở ghế trên: "Mẹ, Tiểu Mặc thật sự do mẹ phái người làm tổn thương sao? Mẹ nói cho con tình hình thực tế đi, con là con gái người, nếu biết hết tất cả lại như thế nào sẽ thật sự tức giận đây?"

Trong ánh mắt Tần Hải Dao tràn đầy thành khẩn, thậm chí mờ mịt thủy quang, Tần Thấm nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, đôi mắt nặng nề, "Tiểu Hải, ta là mẹ con, ta làm hết thảy đều là vì Tần gia, vì con. Con như vậy hùng hổ doạ người chất vấn mẹ có tác dụng sao? Các con không phải đã báo nguy sao? Điều tra được cái gì không?"

Tần Thấm nhìn con gái vẫn không nhúc nhích, nghĩ nàng nhất định bị thuyết phục, "Tiểu Hải, nếu thật sự do mẹ làm lại như thế nào? Nó cùng con lại không có quan hệ huyết thống chỉ là người ngoài mà thôi. Con vừa rồi cũng nói sẽ không tức giận, chẳng lẽ không phải thật sự sao?"

Tần Hải Dao cười đến cong lưng, liền ở lúc Tần Thấm mấp máy môi muốn mở miệng nói chuyện, nàng nhanh chóng từ giày bó móc ra chủy thủ, tay phải giơ lên đâm xuống, giống như đóng cây đinh, trực tiếp cắm trên mu bàn tay của Tần Thấm.

"A ——"

Tần Thấm đột nhiên không kịp phòng bị, thậm chí không kịp phản ứng, máu tươi lập tức bắn ra tới trên mặt Tần Hải Dao, đôi mắt nàng chớp cũng không có chớp quỷ mị nhìn chằm chằm Tần Thấm: "Là giả."

Bên cạnh Ưng Địch chấn động, thân mình một phác liền muốn đi đoạt lại đao, nhưng Tần Hải Dao giống như đã dự đoán trước, nàng cầm lấy ấm trà bên cạnh, giơ tay lên đổ xuống như nam nhân đeo khẩu trang kia tổn thương Tiểu Mặc, nước trà nóng hổi theo đầu Ưng Địch ướt hết một mảnh.

Trong phòng loạn thành một đoàn.

Ngoài phòng người ùn ùn chạy vào.

Tại đây lúc trước, Tần Thấm cũng xem qua rất nhiều lần cảnh tượng con gái phẫn nộ, nhưng đều không có đáng sợ như lúc này.

Rõ ràng đã bị người ấn trên mặt đất, Tần Thấm thống khổ che lại chỗ bị chọc thủng còn ào ạt chảy máu, nhìn mặt con gái cọ xát trên mặt đất đối với bà ta cười như điên, trong lòng lần đầu tiên dâng lên một cổ lạnh lẽo sợ hãi.

Cổ Ưng Địch bị phỏng tảng lớn, nóng rực đau rát, hắn cảm giác chính mình đã bị nấu chín, thịt đều dính trên quần áo.

Trên mặt Tần Hải Dao đều là tro bụi cùng vết máu, nàng ngửa đầu nhìn Tần Thấm, ánh mắt sâu kín như ác quỷ địa ngục.

"Báo nguy đi."

Môi nàng mấp máy, không tiếng động phát ra một cái âm tiết "Mẹ".

Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, nàng trước mặt nhiều người như vậy kêu Tần Thấm là mẹ, tuy rằng không có âm thanh, nhưng ký hiệu giữa môi lại hết sức rõ ràng.

"Mẹ" vốn nên là âm thanh ôn nhu nhất, nỉ non nhất lòng người.

Tần Hải Dao đối với Tần Thấm cười cười.

Nàng cười vui vẻ như vậy, cười đáng sợ như vậy, cười đến nước mắt đều chảy xuống.

—— Nàng đã rơi xuống địa ngục, cùng ma cùng múa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.