Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 41



Bàn tay của Nguyễn tổng bị Tiểu Hải ấn ở phía trước, sự mềm mại kia khiến mặt cô dần dần đỏ lên, đến cuối cùng cả lỗ tai đều đỏ, Tần Hải Dao nghiêng nghiêng đầu, trong mắt là một mảnh phong tình: "Nguyễn tổng, chỉ là soát người thôi, chị suy nghĩ gì vậy?" Nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, ánh mắt vũ mị kia làm người không dám nhìn thẳng.

Nguyễn Y Hàm quả thực bị bối rối, đang muốn nói chuyện, thì phía sau, âm thanh giống như sấm của Nguyễn nãi nãi truyền đến: "Con đang làm gì vậy???!!!" Nguyễn Y Hàm với Tần Hải Dao cùng nhau quay đầu, liền thấy Nguyễn nãi nãi khiếp sợ nhìn bàn tay của cháu gái đang đặt trên ngực Tần Hải Dao......

Nguyễn Y Hàm:.........

Trên người cô suýt chút nữa như bị sét đánh, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Tiểu Hải là được bà mời vào.

Ngay khi nàng tiến vào, đừng nói cái gì soát người hay không soát người. Trái cây, trà bánh cùng đồ uống các loại đều chưa có ăn.

Nguyễn nãi nãi nhìn Tiểu Hải: "Tiểu Hải, về sau có chuyện gì thì nói với bà nội, đừng để người khác bắt nạt."

Bà nói xong, còn dùng ánh mắt nhìn xem sắc lang liếc liếc cháu gái, trong mắt đều là cảnh giác. Thật giỏi, Nguyễn Y Hàm.

Tiểu Hải sáng sớm cực khổ chuẩn bị điểm tâm cho bà mang đến đây, cháu gái đang làm gì? Ban ngày ban mặt, liền không có vương pháp sao?

Nguyễn Y Hàm:......

Tần Hải Dao dáng ngồi yểu điệu thục nữ, hai đầu gối khép chặt, hơi hơi nghiêng, hai tay đặt ở trên đùi, trong tay bưng ly trà mà bà nội tự mình đưa cho nàng. Nguyễn Y Hàm trợn tròn mắt, bà nội thật sự làm người khác nói không nên lời, Tần tổng nghe xong lời này cũng không cảm thấy xấu hổ sao?

Tần Hải Dao nhìn Nguyễn nãi nãi hơi hơi cười: "Vậy cảm ơn bà nội." Nàng uống một ngụm trà: "Về sau con đều dựa vào bà nội."

Nguyễn Y Hàm:......

Kỹ thuật diễn xuất của Tần tổng thật cao siêu, là sói giả bạch thỏ, bản thân có biết xấu hổ không?

Trong phòng khách, mùi hương của trà, dưa và hoa quả, cùng hương thơm trên người của Tiểu Hải tụ lại.

Bầu không khí thực kỳ diệu, Nguyễn Y Hàm không muốn thừa nhận, chính là nhìn hai nữ nhân trò chuyện hòa hợp với nhau bộ dáng suиɠ sướиɠ, trong lòng Nguyễn tổng dâng lên một cảm giác kỳ quái. Có điểm chua xót, có điểm cay đắng, lại có một lớp hương vị ngọt ngào nổi lên mặt trên.

Tiểu Hải đúng là rất giỏi trong việc dỗ dành người già, nàng dường như biết hết sở thích của bà nội.

Vừa mới bắt đầu, tâm tư của Nguyễn Y Hàm còn đặt trên di động của nàng, nghĩ như thế nào đem điện thoại trộm đi xóa bỏ tin nhắn. Nhưng sau đó, cô đã bị sốc.

Nguyễn nãi nãi cùng Tiểu Hải muốn ca hát, Nguyễn Y Hàm lạnh lùng nhìn, nghĩ rằng thứ mà Tần tổng biết luôn là nhạc dương cầm, cùng một lão thái thái thì có cái gì để hát?

Nhưng khi Tần tổng cất giọng, tay đung đưa vài điệu, thì một giọng kinh kịch《 Dương gia tướng 》 truyền đến. Nguyễn Y Hàm muốn thu nhỏ lại thành một đoàn.

Đôi mắt Nguyễn nãi nãi đều sáng lên, bà giống như một đứa trẻ, không ngừng vỗ tay, "Tốt tốt tốt." Thời nay người trẻ tuổi có thể hát, nhưng hiểu biết về kinh kịch liệu có mấy người?

Tần tổng quả thật là một thiên tài.

Làm như vạch một đường, hai tay ra hiệu, ánh mắt trở nên sắc bén, thực sự giống như một nữ tướng quân sắp xông ra chiến trường, hai tay kéo ngựa sắt khí thế như muốn nuốt chửng núi sông. Nguyễn tổng nỗ lực đem bản thân rụt rụt, thu nhỏ, thu nhỏ...... Lại thu nhỏ......

Bà nội cuối cùng cũng giơ ngón tay cái lên, vỗ cái bàn: "Tiểu Hải, ta sẽ gọi chú hai của con cùng Di Di qua đây, trưa nay chúng ta ăn ở nhà bà nội. Con không được phép rời đi." Tần Hải Dao thu lại khí tràng, nàng hơi mỉm cười, vuốt vuốt cái trán, dịu dàng ngoan ngoãn: "Chuyện này còn muốn nghe ý kiến của Nguyễn tổng."

Nguyễn tổng?

Nguyễn Y Hàm khụ một tiếng, đang muốn nói chuyện, bàn tay Nguyễn nãi nãi vung lên: "Cái gì Nguyễn tổng? Hôm nay ở nhà không có Nguyễn tổng, ta mới là lớn nhất!" Tần Hải Dao gật đầu sùng bái nhìn bà nội: "Đúng vậy, đều nghe lời bà nội."

Nguyễn Y Hàm:...

Hai người này thật sự có thể.

"Chị vẫn luôn tìm gì vậy?" Tần Hải Dao cười khanh khách nhìn cô, nữ nhân này thật là... Ở trước mặt trưởng bối liền giả vờ trầm ổn, Nguyễn Y Hàm tức giận đến ngứa răng, cô thật muốn cho bà nội nhìn xem Tần tổng ...... như thế nào... không biết xấu hổ. Nguyễn nãi nãi đang muốn gọi điện thoại, bà sửng sốt một chút, "Con đang tìm gì vậy? A Hàm, con bị mất gì sao?"

Làm thế nào mà đứa nhỏ này có thể như vậy.

Nguyễn Y Hàm đảo mắt, Tần Hải Dao suy nghĩ một lúc, tựa hồ giống như lầm bầm lầu bầu: "Nó không ở trong túi, mà là mang theo bên mình." Đúng vậy, nàng lại muốn trở thành Sherlock Holmes.

Ánh mắt của Tần Hải Dao nhìn về phía điện thoại đang cầm trên tay bà nội, nàng có vẻ kinh ngạc, "Nguyễn tổng, chị đang tìm điện thoại của em sao?" Bà nội nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, tìm điện thoại? A Hàm muốn làm gì với điện thoại của Tiểu Hải?

Tần Hải Dao lấy điện thoại ra, trái tim Nguyễn Y Hàm đập loạn xạ, tất cả đều nhảy đến cổ họng.

Lúc trước cùng Tần tổng cãi nhau, bởi vì tôn nghiêm Nguyễn tổng đã trực tiếp chặn WeChat của nàng, tất cả đều dựa vào tin nhắn để liên lạc. Cô hiện tại đều thực hối hận.

Nguyễn Y Hàm nhàn nhạt: "A, Tần tổng suy nghĩ nhiều rồi, tôi lấy điện thoại của em làm gì?" "Đúng không?"

Tần Hải Dao mở điện thoại, bấm bấm, tâm Nguyễn Y Hàm nhảy phịch phịch, không thể bấm vào tin nhắn, không thể bấm vào tin nhắn...... Tần Hải Dao liếc mắt nhìn Nguyễn Y Hàm, click vào tin nhắn.

Nàng nhìn thoáng qua, có điểm giật mình, mở to hai mắt nhìn Nguyễn Y Hàm. Nguyễn tổng rụt rụt cổ: "Tôi vừa rồi sốt ruột nên nhắn sai!!!"

"Vừa rồi sốt ruột?" Tần tổng cười rất công thức: "Nhưng thời điểm em vừa tiến vào, nghe Nguyễn tổng nói mới vừa tỉnh lại do bị em đánh thức."

Nguyễn Y Hàm:......

Trí nhớ của Tần tổng thật sự đáng ghét nhất trên đời. Có những cái còn khó chịu hơn.

Nguyễn nãi nãi ở bên cạnh nghe được mơ hồ liền tò mò: "Hai đứa đang chơi trò gì vậy?"

Tần tổng vô cùng ôn hòa đem điện thoại đưa cho bà nội: "Nguyễn tổng nói gửi tin nhắn sai cho con, bà nội, người muốn xem không?"

Nguyễn Y Hàm:!!!!!!!!!!!!!!!!!!

"Được!" Nguyễn nãi nãi vui vẻ đồng ý, bà cầm lấy điện thoại và mang kính viễn thị lên. Mọi người đều biết những người lớn tuổi thường có giọng nói như những chiếc loa phóng thanh của ủy ban thôn.

Để điện thoại ở cự ly thật xa, nheo mắt nhìn tin nhắn: "Như thế nào, từng ngày trăm phương nghìn kế dùng các loại biện pháp tiếp cận tôi, chẳng lẽ Tần tổng hối hận? Muốn cùng tôi hòa hảo trở lại? Ha hả, em chết tâm này đi, tôi nhất định sẽ đồng ý."

Giọng nói kia, quả thực, Nguyễn Y Hàm cảm giác đèn cảm ứng ngoài cửa đều có thể bị bà nội thắp sáng.

Này......... Quả thực là một bản án công khai hoặc một hình phạt tử hình.

Nguyễn nãi nãi kinh hỉ mở to hai mắt, bà nhìn cháu gái, lại nhìn nhìn Tiểu Hải: "Chuyện xảy ra khi nào???!!!" Như thế nào đột nhiên liền hòa hảo???!!!

Bà mừng đến mức chảy cả nước mắt, nhưng... Lúc đầu cháu gái bà còn vướng bận không chịu buông tha, sao đột nhiên lại gửi tin nhắn cho Tiểu Hải, nói rằng muốn đồng ý, chẳng lẽ......

Nguyễn nãi nãi nhìn nhìn bụng Tiểu Hải, các nàng có nói với báo chí rằng đã sử dụng những phương pháp công nghệ tiên tiến nào không?!! Nguyễn nãi nãi lập tức đứng lên, bà có phải sắp có chắt gái hay không??

Nguyễn Y Hàm:.........

Tần Hải Dao:...... Bà nội đây mới là biểu diễn kịch câm, hơn nữa chỉ dựa vào ánh mắt nóng bỏng cùng chuyển động cơ thể như vậy cũng đủ khiến cho hai người đều hiểu. Tần Hải Dao sắc mặt đỏ bừng, tuy rằng nàng "Quỷ kế đa đoan", nhưng lúc này cũng chịu không nổi, nàng nghiêng nghiêng đầu, không nhìn Nguyễn Y Hàm.

Nguyễn Y Hàm quả thực muốn bị bức điên rồi, "Ai nha, bà nội, người......... Đều không có chuyện đó, nếu không bà nội đến nhà bếp kêu người chuẩn bị món ăn đi? A? Người không phải nói giữa trưa muốn cùng chú hai bọn họ ăn cơm sao?"

Nguyễn nãi nãi mỉm cười: "Con cái đồ tiểu hỗn đản, còn gạt ta, ta đều đã biết, gấp như vậy không chờ nổi muốn lưu lại Tiểu Hải ăn cơm? Được rồi, bà nội liền đi ngay, không làm chậm trễ thế giới của hai người."

Nguyễn Y Hàm:.........

Bà nội thật sự đến và đi rất vội vàng, nhưng thực vui vẻ.

Người gặp việc vui tâm tình liền sảng khoái, Nguyễn nãi nãi có thể không nhận ra rằng bà thậm chí còn chưa cầm quải trượng, nện bước mạnh mẽ cực kỳ trẻ trung.

Nguyễn Y Hàm nhìn bộ dạng vui vẻ của bà, cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nhưng khi cô xoay người lại, nhìn Tần Hải Dao với khuôn mặt ửng hồng, phong tình vạn chủng nhìn cô, thân mình Nguyễn Y Hàm lập tức cứng đờ, cảnh giác nhìn nàng: "Em làm sao vậy? Tần Hải Dao cúi thấp đầu, có vẻ xấu hổ: "Không nghĩ tới, Nguyễn tổng còn có tính toán này."

Nguyễn Y Hàm:.........

Cô tính toán cái gì?

Tay Tần Hải Dao sờ lên bụng chính mình, thân mình Nguyễn Y Hàm cứng đờ, "Làm sao có khả năng!!!" Tần tổng rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Ngày đó không phải nàng nói mỗi ngày đều rất bận, trong đầu căn bản trừ bỏ công tác ở mặt khác liền không thể nắm bắt bất kỳ thông tin nào sao??? Hiện tại một bộ dáng thẹn thùng lại tràn đầy chờ mong này là ai???

Hơn nữa, nếu cô thật sự muốn, như thế nào cũng không phải là Tần Hải Dao! Thân thể của nàng có thể được sao?

Tần Hải Dao giống như có thể nghe được tiếng lòng của Nguyễn Y Hàm, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng, kỳ thật em biết kinh kịch ở kiếp đầu tiên." Nguyễn Y Hàm hừ lạnh, trên mặt một bộ dáng lạnh nhạt "Ai sẽ quan tâm để ý".

Tần Hải Dao nhìn đôi mắt của cô: "Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể học được cách hát quái gở đó, bởi vì lúc đó chị nói rằng bà nội thích nên em tự ép mình học. Ban đầu rất khó, sau lại dần dần thích."

Nguyễn Y Hàm ngẩn ra, cô nhìn chằm chằm Tần Hải Dao.

Tần Hải Dao nhìn cô, sắc mặt có chút phiếm hồng: "Em biết, thân thể của em không tốt, nhưng nếu......... Nếu là chị, em sẽ sống." Vì bản thân, lại càng vì cô.

Đôi mắt của Nguyễn Y Hàm có chút nóng lên, Tần Hải Dao tiếp tục: "Em sẽ chăm sóc thân thể của mình thật tốt. Nếu chị muốn, em cũng có thể."

Nàng chưa bao giờ suy xét qua chuyện sinh đứa nhỏ, nhưng nếu là cùng Nguyễn Y Hàm, Tiểu Hải nghĩ, nàng sẽ nguyện ý, nàng nhất định sẽ giống như lời nói của Nguyễn Y Hàm năm đó nói với nàng, đem hết thảy những gì tốt đẹp nhất cấp cho tiểu bảo bảo, dành cho con tất cả tình yêu thương mà nàng hằng mong ước từ khi còn là một đứa trẻ.

.........

Vừa mới cảm động lại đột nhiên im bặt, cô không nên tin tưởng nữ nhân đáng chết này.

Nguyễn Y Hàm phẫn nộ rít gào: "Tôi không muốn, còn có, thật sự là tôi đã gửi nhầm tin nhắn trước đó!" Vào thời điểm mấu chốt, chủ đề phải được thay đổi và phải nhấn mạnh trọng tâm.

Tần Hải Dao cong cong khóe môi, "Ừm, em tin Nguyễn tổng là thật sự thật sự nhắn sai rồi." Đây chính là một thái độ rất thiếu thiện chí và thiếu chân thành.

Nguyễn Y Hàm:.........

Tần Hải Dao uống một ngụm trà, "Ừm, thật sự —— nhắn sai rồi."

Nguyễn Y Hàm:.........

Không thể vĩnh viễn bị áp chế như vậy, thân mình Nguyễn tổng lui về phía sau, nhàn nhã ngồi trên sô pha, "Không thể tin được Tần tổng đa tài đa nghệ tới trình độ như vậy, đến kinh kịch đều biết? Ha hả, thật làm người lau mắt mà nhìn." Tần Hải Dao gật gật đầu, nàng nhìn đôi mắt của Nguyễn Y Hàm: "Em biết rất nhiều, trước kia vì để Nguyễn tổng trở thành cường công nên mới luôn che giấu. "

Nguyễn Y Hàm:???

Tần Hải Dao hơi hơi cười: "Đã nói không lừa gạt, Nguyễn tổng, chị sẽ không tức giận chứ?"

"Ai tức giận!" Nguyễn Y Hàm giật giật cái cổ, đã tức giận đến nói năng lộn xộn, "Tôi, tôi muốn ra sân sau tập thể hình, Tần tổng muốn tới không?!" Cô còn nhớ rõ lúc ấy một kích liền khóa được cổ Tần Hải Dao.

Cô đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, Tần Hải Dao liếc cô một cái: "Được." Tập thể hình liền tập thể hình?

Bây giờ cả hai đều là tổng tài, ai sợ ai? Trong phòng tập thể dục.

Nguyễn Y Hàm cố tình đổi sang một chiếc áo phông cộc tay màu đen, những đường cong gợn sóng, sau khi trọng sinh, có lẽ do giấc ngủ không tốt, có lẽ do đồ ăn không có mùi vị, nhưng Nguyễn Y Hàm vẫn chưa bao giờ ngừng tập thể dục. Cô không thể quên được chuyện cô bị một phen kẹp chặt vào thân xe, lại như thế nào bị Đoạn Tử ấn ở trên mặt đất. Hôm nay, Tần tổng mặc váy, đem áo khoác cởi ra, để lộ cần cổ thon dài trắng như tuyết, tóc dài xõa trên vai, mỉm cười nhìn Nguyễn Y Hàm.

Nguyễn tổng thực khinh thường, cô quét Tần Hải Dao lên xuống một vòng: "Này cũng không khỏi quá nghiệp dư đi?"

Tần Hải Dao nhìn đôi mắt cô: "Em không có quần áo, Nguyễn tổng có thể cho em mượn một chiếc áo sơmi để mặc không?"

............

Nguyễn Y Hàm nghẹn lời, mặc áo sơmi? Sau đó chân trần trụi sao??? Nàng nghĩ đây là địa phương nào? Tần Hải Dao nhìn chằm chằm đôi mắt của Nguyễn Y Hàm: "Hơn nữa, này liền đủ rồi."

Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm nàng, có ý tứ gì? Tần tổng sẽ không kiêu ngạo cho rằng chỉ cần mặc váy là có thể đem cô chế phục được đi?

Nguyễn tổng khởi động trước, cô đeo găng tay vào đánh bao cát bên kia, cô lựa chọn bao cát cấp bậc cao nhất 60 kg, lúc đầu còn bị choáng ngợp, không những không cử động được mà còn dễ dàng bị thương, đây chính là cấp chuyên nghiệp, A Ly cũng từng theo cô thử qua vài lần kết quả là một thân đầm đìa mồ hôi. Trước khi chân chính giao thủ.

Cao thủ đầu tiên luôn muốn thắng về mặt khí chất, chân Nguyễn Y Hàm lui về phía sau, tạo thế đứng, tách thành một vòng tròn sắc bén trước gió, bao cát kịch liệt quơ quơ, cô lại thực mau theo sau liên tục ra quyền.

Tần Hải Dao ở một bên nhìn nhìn, đột nhiên cảm giác thể lực A Hàm tựa hồ gia tăng không ít, đặc biệt là các cơ ở trên lá lách, nàng nhịn không được nhớ tới thời điểm trước kia hai người cả đêm làm ba lần, Nguyễn Y Hàm luôn nhìn nàng oán than: "Ai nha, thật là mỏi, cảm giác tay chị không còn cảm giác gì nữa." Nàng nhịn không được cười trộm, nếu lúc ấy có thể như bây giờ, làm bảy lần chắc cũng không có vấn đề.

"Em cười cái gì?"

Nguyễn Y Hàm lau mồ hôi trên trán, đôi mắt đen nhánh nhìn Tần Hải Dao.

Hai tay Tần Hải Dao nâng lên, vỗ vỗ: "Oa, không ngờ hiện tại Nguyễn tổng lợi hại như vậy, em cười là cảm khái chị thật đúng là nữ trung hào kiệt."

Lời này tuy rằng là khích lệ, nhưng Nguyễn tổng cảm giác có rất nhiều ý tứ khen cho có ở bên trong, cô nhìn chằm chằm Tần Hải Dao bất mãn hỏi: "Như thế nào, Tần tổng tới chỗ tôi xem phong cảnh sao?" Ngụ ý, Tần tổng dù sao cũng phải thể hiện một chút đi.

Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao đang muốn tìm cho nàng một đôi găng tay đấm bốc, Tần tổng nhàn nhạt: "Không cần."

Không cần?

Nguyễn Y Hàm vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Tần tổng hơi hơi mỉm cười, chân nàng lui về phía sau, Nguyễn Y Hàm còn không rõ nàng muốn làm gì, Tần Hải Dao nhăn mày lại, một chân chạm đất, một chân còn lại tung cú đá, xoay người, phát ra một tiếng"Bang". Bao cát vừa mới lắc lắc dữ dội giờ đã suýt bay ra ngoài, nếu không phải Nguyễn tổng phản ứng nhanh sẽ bị nàng đá vào mặt.

Nguyễn Y Hàm:......

???

Tần tổng hơi hơi mỉm cười, chắp hai tay về phía sau, gật gật đầu: "Nguyễn tổng cảm thấy như thế nào?"

Nàng bình tĩnh và thoải mái, đôi mắt đang cười, cũng không thở dốc hay đổ mồ hôi.

Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, cô phẫn nộ gỡ găng tay xuống, chỉ vào Tần Hải Dao: "Tới đây, Tần tổng, chúng ta so hai chiêu!!!"

Cô cũng không tin!

Tần Hải Dao nhìn nhìn cô, "Thật sự?"

Nguyễn Y Hàm cười lạnh: "Bằng không thì sao? Nếu Tần tổng có thể thắng tôi, tôi sẽ để em ở đây ăn tối"

Tần Hải Dao cười cười, nhấc tay, cột tóc lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm: "Được, lúc trước Nguyễn tổng đã động tay với em rất nhiều lần." Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, sau đó thì sao?

Tần Hải Dao hơi hơi cười, "Em cũng đã sớm muốn báo thù."

Nguyễn Y Hàm:.........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.