Nhân Sinh Như Mộng

Chương 1: Cảnh còn người mất



Nhân sinh như mộng

Như phù dung sớm nở tối tàn.

Bên dưới gốc cây ngô đồng, một nữ tử thân vận bạch y thêu hoa mạn châu sa màu đỏ sống động như thật, y phục mỏng manh gió nhẹ thổi qua vạt áo rung động trên xương quai xanh loáng thoáng nhìn thấy một vết bớt hoa mạn châu sa như ẩn như hiện. Mái tóc dài trắng xoá vấn gọn tùy ý cố định bằng vài cây trâm ngọc. Thân hình tuyệt hảo lười biếng dựa vào thân cây to phía sau, tây cầm bình rượu đưa lên miệng nhấp một ngụm Đôi mày lá liễu khẽ nheo lại. Trên môi nhỏ nhẹ mỉm. Từng hồi ký ức ùa về.

Mười vạn năm trước nàng vừa tròn mười ba vạn tuổi trong ngày sinh thần của mình tình cờ gặp được hắn trong rừng đào. 

Dung mạo hắn khiến mọi người thất sắc ảm đạm, một đầu tóc đen như mực nhảy múa trong gió, khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân băng lãnh, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ mê người khẽ cong lên, mắt phượng dài hẹp. Giây phút hai ánh mắt giao nhau đã định họ sẽ là một đôi. 

Một lần gặp mặt rồi hai, ba lần gặp mặt. Từ từ đoạn tình cảm này càng khắc sâu vào trong tim hai người. Lúc bấy giờ hắn là Lạc Hi Đế Quân uy danh của Thiên tộc còn nàng lại là nữ nhi duy nhất của Phượng Đế - Thượng Thần Phượng Nguyệt. Trong khắp cả Cửu Trùng Thiên và U Linh Cốc ai ai cũng biết Lạc Hi Đế Quân và Phượng Nguyệt thượng thần là một đôi thần tiên quyến lữ. Mối tình của hai người kéo dài suốt bốn vạn năm, đi đến bước kết duyên phu thê, một tháng trước khi tổ chức hôn lễ hắn bỗng nhiên nói với nàng hắn phải đi lịch kiếp, chính miệng hứa với nàng sao khi trở về nhất định sẽ thành thân cùng nàng.

Nàng mặc dù có chút buồn nhưng không nói ra. Nàng nghĩ " không sao cả chỉ cần chờ vài năm thôi thì có thể có chuyện gì. Chả lẽ tình cảm của họ sâu nặng như thế lại dễ dàng thay đổi hay sao? ". Mỗi ngày nàng đều mơ mộng về cuộc sống của nàng và hắn. Hai người sẽ rời khỏi nơi này đi du ngoạn khắp nơi nếm thử tất cả mùi vị của thế gian đi chán rồi họ sẽ tìm một nơi yên tĩnh phong cảnh hữu tình mà ở. Nàng sẽ sinh cho hắn hai tiểu hài tử một nam một nữ, gia đình bốn người quây quần bên nhau.

Thời gian thấm thoát trôi qua hắn đã đi được một tháng tính theo nhân giới thì hắn đã được ba mươi tuổi rồi. Nàng quá nhớ nên trộm xuống nhìn hắn, không ngờ đến lần lịch kiếp này hắn phải chịu khổ nhiều như vậy, nàng nhìn hắn bị hành hạ như vậy chịu không nổi liền nghịch thiên sửa mệnh cho hắn tốn 10 vạn năm tu vi. Vì hao tổn quá nhiều tu vi cho nên nàng phải bế quan. Trong thời gian bế quan nàng lại không ngờ kiếp thứ chín của hắn lại kết thúc nhanh hơn dự kiến nên nàng bỏ lỡ mất một kiếp cuối cùng này.

Hay tin hắn trở về nàng mặc kệ mình còn chưa bế quan xong liền đi ra gặp hắn. Khi đến nơi hình ảnh đầu tiên làm cho nàng nhớ mãi không quên. Hắn một bên dìu nữ tử kia một bên không ngừng quan tâm dò hỏi nữ tử đó có mệt không. Nàng lặng yên đứng đó như bức tượng. " Ai đó nói với nàng đây không phải là sự thật mà chỉ là ảo ảnh đi, Nàng thật sự rất sợ a"

" Lạc Hy... " giọng nàng thánh thót pha chút run run vang lên đã thành công kéo lại sự chú ý của hắn.

" Phượng Nguyệt sao nàng ở đây? "

" Nghe nói chàng lịch kiếp trở về nên ta mới tới ". " Phượng Nguyệt ha! ha! Vậy mà hắn gọi cả tên họ nàng. Hai chữ Nguyệt Nhi đâu mất rồi? đâu mất rồi? "

" Hy nàng ấy là ai thế?" Nữ tử bên cạnh bỗng dưng hỏi.

Hắn do dự một lát mới trả lời: " Nàng ấy là một bằng hữu của ta "

Chả lẽ chỉ bỏ một kiếp thôi mà hắn thay đổi như vậy, nàng không muốn đâu mau trả Lạc Hy lúc trước lại cho nàng a. Nàng không thích Lạc Hy này. 

" À hóa ra là vậy! Hy thiếp mệt rồi ". Nữ tử kia tỏ vẻ đã hiểu nhìn Lạc Hy nói.

" Được ta đưa nàng đi nghỉ " Hắn toan bước đi liền bị tiếng gọi của Phượng Nguyệt kéo lại.

" Tại sao?... Tại sao lại đối xử với ta như thế? Tình cảm mấy vạn năm lại không bằng một kiếp của chàng sao? Chúng ta yêu nhau nhiều đến mức khắc cốt ghi tâm mà lại không bằng một nữ tử phàm tục? Những lời hứa lúc trước chàng có còn nhớ hay không? Ta cứ nghĩ dù thời gian có dài bao nhiêu vẫn không thể nào là trở ngại giữa chúng ta. Cho dù là bao lâu ta cũng đợi chàng. Nhưng hôm nay trước mắt ta là cảnh gì đây? " nàng lớn giọng nói, theo từng lời của nàng là từng giọt lệ.

"Chàng hãy giải thích đi. Chỉ cần chàng nói đây không phải là sự thật chỉ là chàng đang đùa giỡn với ta thôi, ta liền tin chàng, ta sẽ xem như chưa có gì xảy ra chúng ta vẫn là một đôi thần tiên quyến lữ như trước, có được không...? Có được không...?.......Chàng mau mau nói đi..... Chỉ một câu thôi mà đơn giản lắm.... Chàng nói đi.... Nói đi chứ...? "

" Ta... " nhìn nàng đau khổ như vậy hắn quả thực đau lòng. Hắn vẫn còn yêu nàng nhưng hắn càng yêu nữ tử bên cạnh hơn. " Ta thực sự yêu nàng nhưng giờ ta yêu Nguyệt Nhi rất nhiều, trong những lúc gian khổ nàng ấy luôn bên cạnh ta luôn hi sinh vì ta... Ta không thể phụ nàng ấy được... "

" Vậy còn ta thì sao? Chàng không thể phụ nàng ta nhưng lại có thể phụ ta? Ha! Ha! Ha! Thật nực cười! "

Yêu sâu đậm là đây sao? Đau lắm nhói lắm chàng có biết không? 

" Là ngươi tất cả là tại ngươi. Vì ngươi mà ta mất đi chàng là ngươi quyến rũ chàng ta không thể tha cho ngươi.....!!!". Đang nói Phượng Nguyệt bỗng nhiên chuyển sang điên cuồng công kích nữ tử kia.

Lạc Hy vội đưa tay ra đỡ một chưởng của Phượng Nguyệt. Một tay vừa ra mang năm phần lực. Vì khoảng cách quá gần tây hắn không chạm vào tay nàng mà trực tiếp trúng ngực.

Phượng Nguyệt lãnh trọn một chưởng của hắn cơ thể thành hình vòng cung bay ra xa rớt mạnh xuống đất.

" Nàng điên rồi... " hắn hét lớn. 

" Đúng vậy ta điên rồi". Vì ngươi mà điên, điên nên mới hi sinh tất cả cho ngươi, điên nên mới yêu ngươi. Cho tới tận bây giờ nàng vẫn còn ôm hy vọng hắn cho dù không yêu nàng nữa cũng không tuyệt tình đến mức đả thương nàng. Nhưng nàng đã lầm, vào giây phút cuối cùng nàng đã thu tay không có ý định đả thương nữ tử kia nhưng vì lòng tốt này nàng lại ăn một chưởng của hắn. Tu vi không còn cho dù hắn chỉ dùng một phần lực thôi cũng đủ làm nàng bị thương nặng huống chi là năm phần. Nàng cảm giác được gân mạch bị đức đoạn tổn thương nghiêm trọng, cố nhịn mùi vị tanh tưởi trong cổ họng xuống. Ánh mắt u thương nhìn hắn. Nàng cười, cười cho sự ngu ngốc của mình, cười vô cùng bi thương.

Lúc nàng rơi xuống Lạc Hy muốn chạy lại đỡ nàng nhưng lòng hắn do dự, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng bi thương của nàng trong lòng hắn cảm thấy rất đau như quặn thắt tâm can, nhưng hắn nghĩ lúc đó hắn chỉ dùng năm phần lực thôi nàng sẽ không sao đâu, tu vi mười bốn vạn năm của nàng chả lẽ để làm kiển. Nhưng còn Nguyệt Nhi của hắn bị dư âm của công kích lúc nãy ảnh hưởng tới đã ngất đi, người hắn nên lo là Nguyệt Nhi chứ không phải Phượng Nguyệt. Cuối cùng hắn chỉ để lại một câu: " Xin lỗi...!" liền biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.