“ Ngươi…” Hoàng đế ánh mắt không dám tin một lúc lại hiện lên tức giận không thể kiềm chế, hắn rút thanh kiếm luôn được treo ở kệ giường lao đến chỗ Kỳ Nguyên. Hoàng đế như vậy không chút suy nghĩ mà chém xuống: “ Hôm nay chính tay trẫm sẽ lấy mạng nghịch tử ngươi…”
“ Hoàng… hoàng thượng…” Trương công công bên cạnh thấy tình trạng này thì hốt hoảng kêu to.
Kỳ Nguyên thế nhưng khi kiếm chém xuống lại không có hành động gì lớn, hắn chỉ nhẹ nghiêng người đã tránh được. Nhìn lưỡi kiếm vụt ngang mặt mình, sau đó cổ tay hoàng đế tựa như phát đau không giữ được mà thả rơi trên đất.
Hoàng đế không dám tin nhìn bàn tay mình đau đớn phát run, hắn biết Vân Ấn của Kỳ Nguyên rất lớn, thế nhưng lại không cần tốn một chút sức nào vẫn có thể đánh vỡ được sự bảo vệ và ảnh hưởng đến lên người hắn là chuyện không thể. Đường Lâm Minh cho dù so với các đời đế vương trước sức mạnh yếu kém hơn hẳn, nhưng hắn vẫn là hoàng đế sở hữu Vân Ấn để trị vị toàn thiên hạ, thế mà…
Đường Lâm Minh ngây người nhìn gương mặt băng lãnh của thái tử, hắn vẫn nghĩ Kỳ Nguyên đến hiện tại vẫn chưa từng có hành động lớn gì là vì vẫn e ngại hắn thêm cả sức mạnh của Lý Thuận, thế nhưng chỉ một tác động nhỏ này cũng khiến hoàng đế phải run sợ trong lòng: “ Ngươi… từ lúc nào… sức mạnh đó…”
“ Từ lúc nào?” Kỳ Nguyên nhếch môi cười nói: “ Rất nhiều lần ra tay ám hại vẫn không thể lấy được mạng của ta, thế nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy ta muốn phản kháng ngươi liền cho rằng ta đang e sợ chính mình?”“ Ta thật muốn xem ngươi vì muốn bảo vệ địa vị của bản thân có thể làm đến đâu, đáng tiếc nhi tử tốt mà ngươi yêu thương lại dám động đến người của ta.” Kỳ Nguyên đột nhiên lạnh giọng: “ Ta cũng không còn hứng thú muốn cùng ngươi chơi trò phụ tử nữa, vương triều của ngươi vẫn nên đến đây thôi.”
Kỳ Nguyên vừa dứt lời hoàng đế hai mắt đã trợn lớn, hắn đột nhiên ngã gục xuống như một cái cây khô héo. Trương công công cùng với mấy thái giám hoảng hốt chạy lại: “ Hoàng thượng… hoàng thượng ngất rồi. Mau… mau đỡ hoàng thượng lên giường nhanh lên.”
“ Trương công công.”
Lão công công đang vất vả dìu hoàng đế trở lại long sàng bất giác rùng mình, ông vội vàng giao hoàng đế đã không còn ý thức lại cho mấy thái giám trẻ tuổi mà vội vội vàng vàng quỳ xuống: “ Thái tử điện hạ có việc cần giao phó?”
“ Phụ hoàng sức khỏe vừa tốt đáng ra cần nghỉ ngơi nhiều hơn, Lý thái úy lại nhập cung thưa tấu chuyện quốc sự khiến bệnh tình của người lại trở nặng. Truyền lệnh bản thái tử, Lý thái úy tạm thu hồi bội phẩm, kể từ hôm nay không được phép tham gia triều sự.” Kỳ Nguyên lại tiếp: “ Truyền thái y đến xem bệnh cho phụ hoàng.”
“ Nô tài tuân lệnh.”
Kỳ Nguyên ra lệnh lại xoay người rời khỏi, theo tính cách của hắn muốn đăng cơ không cần vòng vo quá nhiều, trực tiếp hạ một nét bút là xong, hắn chưa từng quan tâm đến thiên hạ sẽ nhìn mình ra sao. Thế nhưng chuyện lần này ít nhiều vẫn liên quan đến Nguyệt Linh Phi, hắn không muốn cả y cũng sẽ bị kéo vào.
Đợi khi thái tử rời đi rồi cung nhân ở Thái Dương điện trong lòng mới có thể giảm xuống lo sợ, bọn họ vừa rồi đều chứng kiến hoàng đế cùng thái tử xảy ra chuyện gì thế nhưng sẽ chẳng có kẻ nào dám hé nữa chữ ra ngoài.
Thời thế thay đổi, thái tử chính thức muốn đăng cơ trở thành hoàng đế mà không cần suy nghĩ thu hồi quan phẩm của Lý thái úy, đây là việc mà hoàng đế vẫn luôn nghĩ đến nhưng vẫn kiêng dè không thể thực hiện. Những người có mặt ở Thái Dương điện đều biết thái tử chính là không cần phải xem sắc mặt của bất luận kẻ nào, trong lòng họ thầm nghĩ có lẽ nhanh thôi Ân Ly quốc sẽ đón chào tân hoàng đăng cơ.Thái tử trở về Uyễn Đào viên, bước đi trên con đường đá trở về nội điện chợt ngừng lại. Kỳ Nguyên xoay bước chân tiến vào vườn đào không ngay lối, đôi mắt lạnh giá lại hiện lên một chút ấm áp dịu dàng hiếm có. Tiểu vật nhỏ nằm dưới một tán lá có bóng mát tựa đầu bên gốc cây say ngủ, gương mặt nhỏ bị vài cánh hoa rơi rụng hòa với nước da trắng hồng vô cùng thuận mắt.
Nguyệt Linh Phi luôn là như vậy, chỉ cần cho y một mình không khí yên tĩnh thoải mái, gió mát cùng nắng ấm liền có thể ở bất cứ chỗ nào nằm xuống ngủ không thể thay đổi. Ban đầu y muốn đến tìm Kỳ Nguyên nhưng không thấy, không khí Uyễn Đào Viên lại rất tốt liền không có chút suy nghĩ gì tìm một góc mát để ngủ.
“ Phi nhi.”
Nguyệt Linh Phi ngủ say đến không hề biết có người đến gần hay gọi tên mình, cảm thấy gương mặt nhột nhạt ngứa ngáy cũng không muốn quan tâm đến. Y cảm nhận trên môi hơi ấm quen thuộc đến tưởng như là của chính mình, Linh Phi ngoài hơi nhíu mày một chút vẫn không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ của y.
Đột nhiên có thứ gì đó ẩm ướt lướt nhẹ trên môi, Linh Phi lúc này mới nhận ra khác lạ thì thư ẩm ướt đó đã rất nhanh chui vào trong khoang miệng. Giật mình mở to mắt đã nhìn thấy gương mặt phóng đại của Kỳ Nguyên, Linh Phi hoảng sợ một chút muốn đẩy hắn ra thì phát hiện tay chân đều bị khóa chặt không thể cử động.Không có cách trốn thoát hai mắt liền nhắm chặt lại, đầu lưỡi bị quấn lấy đến tê cứng. Linh Phi bị hắn hôn đã là chuyện thường ngày không có gì lạ, thế nhưng mỗi lần cũng chỉ là hai người chạm môi nhau chứ chưa từng có gì khác. Một nụ hôn giống như hiện tại chính là lần đầu tiên, y cảm thấy căng thẳng đến tựa như dây thần kinh của mình sắp đứt đến nơi rồi.
“ Ừm… ư…” Cổ họng phát ra tiếng, nước bọt theo khóe môi chảy dài xuống cổ. Linh Phi bắt đầu cảm thấy chóng mặt thở không thông, đến lúc y dường như không thể chịu nổi nữa thì đã được buông ra. Linh Phi há miệng thở mạnh nuốt lấy không khí, lồng ngực cũng vì vậy phập phồng lên xuống dữ dội: “ Điện… điện hạ?”
Gương mặt nhỏ ửng hồng cùng đôi môi khẽ phát ra tiếng, Kỳ Nguyên lau đi nước bọt dính lại trên mặt y, hắn ngồi dậy cũng kéo Linh Phi ôm vào trong lòng. Kỳ Nguyên cố ý không nhìn đến để giảm xuống thôi thúc trong lòng mà trầm giọng: “ Đây là trừng phạt ngươi, nếu lần sau còn dám không quan tâm đến ta gọi thì không chỉ đến như vậy thôi.”
“ Ư…” Linh Phi nghe thì ngượng đỏ cả mặt, nhớ lại nụ hôn vừa rồi thì không khỏi xấu hổ đến độ túm lấy cổ áo trước ngực của Kỳ Nguyên rồi vùi luôn mặt của mình vào đó.
Nhìn xem phản ứng và hành động đáng yêu của vật nhỏ chỉ khiến ham muốn trong lòng càng thêm lớn, Kỳ Nguyên thế nhưng vẫn chưa muốn sẽ thật sự động tay đến y mà khẽ cười: “ Phi nhi, ngươi như vậy sẽ bị ngợp. Nhanh buông ra!”
Linh Phi hai bàn tay nhỏ siết chặt ngực áo của Kỳ Nguyên, y như vậy gương mặt vẫn vùi trong lòng hắn mà lắc đầu liên tục từ chối. Bây giờ đã xấu hổ đến vậy, mặt y cảm thấy nóng bừng giống như sắp bị nướng chín đến nơi rồi, làm sao mà dám để hắn nhìn thấy được chứ.
“ Phi nhi ngoan nghe lời nào.” Kỳ Nguyên nhẹ vuốt trên tóc Linh Phi, hắn lại dịu giọng: “ Chỉ là một cái hôn mà thôi, ngươi tập làm quen đi vẫn hơn.”
“ Lại là tập quen sao?” Linh Phi trong lòng thầm mắng: “ Nếu mỗi lần quen rồi lại tiến triển thêm một chút, chỉ sợ một thời gian nữa đậu hủ đều bị người ăn hết rồi.”
“ Nghe lời nhanh buông ra, ngươi như vậy sẽ rất khó chịu.” Dỗ ngọt cũng không có kết quả, Kỳ Nguyên lại nói: “ Nếu còn không nghe lời, Nguyên ca ca sẽ lại phạt ngươi không ngoan.”
“ A…” Linh Phi giật minh vội vàng ngẩng đầu, vừa ngước lên chóp mũi cũng đã đụng trúng mũi của Kỳ Nguyên, Linh Phi gương mặt thật sự đỏ đến đáng yêu vô cùng. Y vội vàng đẩy người ra một chút, mất mặt như vậy đúng là chỉ muốn tìm cái hố nào đó mà chui xuống thôi. Linh Phi nhỏ giọng: “ Người về rồi?”
Không nghĩ đến y chỉ nói được như vậy, Kỳ Nguyên khẽ cười nâng lên gương mặt nhỏ của y. Hắn hôn nhẹ qua môi Linh Phi không khiến y thêm xấu hổ lại nói: “ Phi nhi là đang chờ ta sao?”
Linh Phi đôi mắt to tròn trong sáng nhìn hắn, lúng túng một chút rồi nhẹ gật đầu: “ Từ hôm qua điện hạ không thấy đến nữa… nên Phi nhi mới đến tìm người.”
Kỳ Nguyên cong khóe môi, hắn trầm giọng: “ Vậy ra Phi nhi là vì nhớ ta mới tự mình nhập cung?”
“ Ta…” Linh Phi muốn nói lại thôi, y cũng không thể nói mình vì lo lắng hắn cùng hoàng đế trở mặt mà chạy đến. Linh Phi im lặng một hồi rồi bình tĩnh lại, không thể cứ để bị hắn trêu chọc mãi mới chồm đến ôm lấy cổ Kỳ Nguyên. Y tươi cười: “ Đúng vậy a… Phi nhi nhớ người.”
“ Nếu đã như vậy thì ngươi vẫn là nên sớm ngày chuyển đến Uyển Đào viên đi.”