NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ

Chương 31



Đan Na ngoan ngoãn ngồi im để Linh Phi lau tóc ướt cho mình, cô bé nhận ra y im lặng hơn bình thường mới không khỏi ngây ngô hỏi: “ Có phải muội làm sai rồi?”

“ Sao muội lại hỏi vậy?”

“ Là muội không nên không nghe lời, khiến cho nhị ca mất mặt?”

“ Làm sao có thể.” Linh Phi mỉm cười, y vừa buột dây y phục của Đan Na lại nói: “ Muội không có làm gì sai, là nhị ca không tốt để muội một mình ở đây.”

“ Không phải đâu.” Đan Na vội vàng lắc đầu: “ Muội ở đây không sao hết, Huỳnh Hoa tỷ tỷ rất rất tốt.”

“ Ta biết, tứ công chúa rất tốt với muội.” Linh Phi nhẹ đưa tay xoa đầu Đan Na.

Cô bé tròn mắt nhìn Linh Phi, chớp mi hai cái lại dùng ngón tay điểm lên giữa trán y nói: “ Huynh cười nhưng nơi này nhăn lại, nhị ca không vui thì không cần phải cười.”

“ Ta…”

“ Là vì muội không ngoan đúng chứ?”

“ Không phải, tiểu Đan Na rất ngoan. Là ta… là nhị ca không tốt mới phải.” Khóe môi hạ xuống một chút nhưng nụ cười cũng không mất đi, Linh Phi nhẹ nhàng ôm Đan Na vào lòng: “ Đừng lo, nhị ca sẽ không để muội cứ sống như vậy mãi đâu.”“ Nhị ca?”

Đan Na ngây ngốc không hiểu lời của Linh Phi cũng chỉ im lặng để y ôm chặt mình, cô bé vốn không biết trong lòng Linh Phi đầy những nỗi lo không thể san sẻ cùng ai. Thế giới này không chỉ là một nơi xa lạ nữa, y có người thân cần phải bảo vệ, cũng có lời hứa cần phải giữ cùng với hắn. Linh Phi không muốn sẽ có một ngày mình phải nhìn thấy cảnh tượng hủy trời diệt đất, còn có cả bóng lưng lạnh lùng không hề xoay đầu nhìn lại y phía sau như cơn ác mộng đó.Sau hai ngày nghỉ học viện lại bắt đầu có lớp giảng, thái tử thế nhưng lại cũng không có đến Nguyệt vương phủ mà chỉ cho người đón Linh Phi nhập cung. Sau bao nhiêu chuyện thì ở học viện cũng chẳng có ai dám cùng y nói chuyện, ngay cả Triệu Khiêm thái tử và Quỳnh đại công tử khi nhìn thấy Linh Phi cũng chỉ gật đầu chào hỏi qua loa.

Đến cuối cùng duy nhất chỉ có lục hoàng tử Đường Vân Tịnh không biết sợ là gì, y trong suốt giờ lên lớp một chữ của lão sư cũng không nghe lọt. Vân Tịnh chọn chỗ ngồi bên cạnh Linh Phi không nói thì cười, đôi khi y không khống chế được âm lượng lớn tiếng quá át luôn cả bài giảng của lão sư khiến sắc mặt của ông tức đến nghẹn đỏ: “ Lục hoàng tử, xin người có thể nào đừng cắt lời ta có được hay không? Nếu không tập trung nghe giảng, ta cũng có thể để người chép phạt vài lần những gì chúng ta đã học hôm nay.”

“ Xin lỗi lão sư, không có lần sau.” Vân Tịnh gãi đầu cười cho qua chuyện, y thế nhưng vừa đợi lão sư đảo mắt đi nơi khác đã lại nghiêng người qua phía Linh Phi nhỏ giọng hỏi: “ Vậy theo lời ngươi nói thì thái tử ca mỗi lần đến Nguyệt vương phủ đều chỉ ở chỗ của ngươi?”

Linh Phi mắt vẫn tập trung trên người lão sư, y cẩn thận suy nghĩ lại rồi mới trả lời: “ Đúng vậy, ngoài Thái Mộc cư đúng là chưa từng thấy điện hạ đến nơi khác.”

“ Ngươi cũng thật tốt, ta chính là lần đầu tiên thấy thái tử đối tốt với một người nào đó. Huynh ấy chưa từng đối với ai như vậy, cùng lắm chỉ có vài người như Thiên Vũ và Triệu Khiêm thái tử là không ở trước mặt huynh ấy tỏ ra sợ sệt mà thôi.”

“ Việc này…” Linh Phi trước giờ đều chỉ nhìn thấy biểu hiện cùng hành động dịu dàng của Kỳ Nguyên, y sau khi nghe Vân Tịnh nói trong lòng chợt cảm thấy tò mò: “ Mọi người đều rất sợ điện hạ sao?”

“ Chuyện đó còn cần phải hỏi à?” Vân Tịnh hào hứng kể: “ Ta nói huynh ấy lúc nào cũng đeo trên mặt dáng vẻ lạnh lùng đó, cả cái sát khí tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng đối phương. Đến cả huynh đệ cùng huyết thống giống như ta cũng cảm thấy thái tử… có thể là kính sợ nhưng nói đúng hơn là cảm thấy quá xa cách.”

" Xa cách?"

" Thì ngươi cũng biết nhà đế vương luôn là như vậy, mọi ngươi có bao nhiêu thật lòng đối đãi nhau? Nhưng thái tử thì... ta cũng không biết nên nói là gì, ta còn tưởng mỗi lần đứng trước mặt huynh ấy, đối phương chỉ còn lại là một sợ hãi khiến ta đến không thể mở miệng nỗi."

Linh Phi trầm tư nhỏ giọng: “ Ngay cả huynh đệ ruột... cũng cảm thấy xa cách sao?”

“ Cũng không thể trách được, ngươi nhìn xem thái tử trong lòng vui một chút thì không có vấn đề, lỡ như chẳng may ta khiến huynh ấy nổi giận đã vậy còn không biết mình làm sai ở đâu…” Đường Vân tịnh chợt nhớ đến việc của tam hoàng tử và Mẫn quý phi, còn có cả lúc đó Kỳ Nguyên dò hỏi y mà không tránh khỏi lạnh sống lưng.

Linh Phi sẽ không lạ gì nếu mình ngạc nhiên khi nghe Vân Tịnh nói như vậy, dù sao y cũng đã quen được Kỳ Nguyên bảo bọc, từng cử chỉ và lời nói của hắn đều rất dịu dàng. Y còn đã từng nghĩ hắn không giống như những gì mình được nghe nói đến, cũng tự hỏi hắn thật sự chính là hoàng đế diệt thế hay không? Cho dù đã có lúc Kỳ Nguyên tức giận với y, nhưng Linh Phi vẫn chưa từng nghĩ đến… chỉ sau khi xảy ra việc của tam hoàng tử.

Thế nhưng cảm giác buồn bã trong lòng Linh Phi bây giờ, lại không giống như mình đang thất vọng vì vừa phát hiện con người thật của hắn, một người có thể máu lạnh tàn nhẫn ra tay với huynh đệ ruột thịt của mình. Linh Phi đột nhiên lên tiếng: “ Ngay cả huynh đệ cũng trở nên xa lạ, như vậy điện hạ… chẳng phải sẽ rất cô độc và đáng thương sao?”

“ Đáng thương?” Đường Vân Tịnh ngạc nhiên: “ Ngươi đúng là kỳ lạ, ta đã từng nghe rất nhiều lời nhận xét hay tán dương thái tử. Chẳng như lạnh lùng, đáng sợ hay tuyệt tình, tàn nhẫn còn có uy nghiêm tài giỏi, nhưng lại là lần đầu tiên nghe thấy có người nói thái tử đáng thương đấy.”

“ Không… ý của ta là…”

“ Lại là kẻ nào làm ồn, các ngươi có phải đều không cần nghe giảng nữa rồi hay không?”Nghe lão sư tức giận mắng mới phát hiện mình có chút lớn tiếng, Linh Phi vội vàng đứng dậy cúi đầu: “ Xin lỗi lão sư.”

“ À… khụ…” Khương lão sư nhận ra kẻ kia lại là Nguyệt Linh Phi mới ho nhẹ một tiếng, ông cố giữ dáng vẻ nghiêm trang nói: “ Nguyệt thế tử chỉ mới bắt đầu nghe giảng lần thứ hai, vẫn nên tập trung thì hơn.”

“ Linh Phi nghe lời lão sư dạy bảo, xin lão sư trách....”

" Chờ đã." Khương lão sư bề ngoài điềm đạm bên trong lại nổi sóng, còn sợ lỡ như Nguyệt thế tử còn đến xin mình mấy trang chép phạt thì nguy to mới nói: “ Được rồi, hôm nay nghe giảng cũng đến đây thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi.”

“ Cung tiễn lão sư.”

Vân Tịnh chờ Khương lão sư vừa đi khỏi đã vội vàng vỗ vai Linh Phi, y gương mặt rạng rỡ tươi cười nói: “ Linh Phi ngươi cũng thật là lợi hại, lại có thể dọa được lão sư chạy mất rồi.”

“ Ta…” Linh Phi cũng không biết mình thật ra đã làm cái gì, y có chút xấu hổ nói: “ Ta cũng chỉ muốn xin lỗi lão sư.”

“ Ha ha ha, dù sao hôm nay cũng được nghỉ sớm. Ta đưa ngươi đi một nơi xem xem, có được không?”

“ Đi đâu cơ?”

“ Cứ đi rồi sẽ biết.” Đường Vân Tịnh lại chủ động túm lấy cổ tay Linh Phi kéo đi.

Bên này Minh Viễn cũng bị Thiên Vũ nhắc nhở vài câu: “ Để lục hoàng tử cùng Nguyệt thế tử kết giao chưa hẳn đã là chuyện tốt, chỉ sợ sẽ tự chuốc lấy họa.”

“ Đệ biết chuyện đó, thế nhưng Vân Tịnh cũng sẽ không chịu nghe. Dù sao y cũng là nhỏ tuổi nhất trong các hoàng tử, không có người bầu bạn, bây giờ lại đến một Nguyệt thế tử có thể cùng mình trò chuyện mới cao hứng như vậy.”

Thiên Vũ trầm giọng: “ Vậy thì đệ cứ đi nói thẳng với người, xét theo hành động cử chỉ của thái tử điện hạ đều quan tâm nhất cử nhất động của Nguyệt thế tử, nếu lỡ như xảy ra chuyện cho dù không phải lỗi một phía cũng chưa chắc là chuyện tốt.”

“ Việc này…”

“ Được rồi, ngươi cũng không cần quá nghiêm túc như vậy.” Triệu Khiêm vỗ một cái lên vai Thiên Vũ cũng để tay im như vậy nói: “ Hôm đó thái tử cũng không có biểu hiện gì không đồng ý để Nguyệt thế tử cùng lục hoàng tử kết giao, dù sao ngoài lục hoàng tử kia ra cũng chẳng ai dám cùng với y đơn thuần như vậy xem như bằng hữu.”

“ Tâm tư điện hạ, ngươi đoán được sao?”

“ Ta đoán không được.” Triệu Khiêm trong mắt chứa ý cười lại nói: “ Dù sao ta cũng không phải người Ân Ly quốc các ngươi, chuyện các ngươi ta quản không đến nỗi.”

Thiên Vũ bỏ ngoài tai lời của Triệu Khiêm, hắn lại nhìn Minh Viễn: “ Dù sao cũng nên để mắt đến lục hoàng tử, đừng để người làm việc tùy thích là được.”

“ Đệ hiểu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.