NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ

Chương 37



Duy Hương Cư kiêu sa tầng tầng lớp lớp màn lụa, mùi trầm hương lan tỏa cả khuê phòng. Thiếu nữ ngồi trước gương xinh đẹp sắc sảo, sau khi trang điểm lại đậm hơn từng đường nét tinh tế, nàng điểm trên trán một đóa hoa phù dung diễm lệ.

A hoàng Mai Lạp vừa chải mái tóc suôn mượt của chủ tử, cô vừa không quên luôn miệng ngợi khen: “ Quận chúa, trông người thật sự rất xinh đẹp a, thật khiến cho nô tỳ phải cảm thấy ghen tị.”

“ ghen tị?” Đuôi mắt hơi cong lên ý cười, Nguyệt Tử Liên lên tiếng hỏi: “ Vậy theo ngươi nói thì ngươi cảm thấy ta xinh đẹp như thế nào?”

“ Quận chúa đương nhiên dung nhan quốc sắc thiên hương, khó có ai sánh kịp.” Mai Lạp luôn miệng nói: “ Nô tỳ nói có thể người không tin, chẳng qua quận chúa từ nhỏ đến lớn chỉ có thể ở tại Duy Hương cư, nếu không ngay cả tứ công chúa được người người khen ngợi gọi là đệ nhất mỹ nữ hoàng thành cũng không thể sánh bằng quận chúa.”

“ Mai Lạp.” Nguyệt Tử Liên lấy đi chiếc lược gỗ trên tay Mai Lạp, nàng đặt xuống bàn rồi lại cầm lấy một cây trâm ngọc hình hoa sen cài lên tóc mình: “ Ngươi quả nhiên là có cái miệng ăn đồ ngọt, lúc nào cũng có thể nói những lời khiến người khác thích nghe.”

“ Quận chúa tin nô tỳ, nô tỳ thật sự không phải nói chỉ để khiến người cảm thấy vui.” Mai Lạp lại tiếp tục nói: “ Nhan sắc của quận chúa xinh đẹp như vậy, các vị thiên kim tiểu thư khác có ai là so bì được chứ? Nếu là nam nhân nhìn thấy, nô tỳ dám chắc chắn kẻ đó đều sẽ bị quận chúa bắt mất hồn đi thôi.”

“ Được rồi, ngươi đúng là ngày càng biết lấy lòng ta.” Tử Liên mỉm cười trách cứ như không, cuối cùng nàng dùng bút sửa một chút ở chân mày xong mới đứng lên lại bàn rót một tách trà.

Gương mặt diễm lệ suy nghĩ một chút những ngày tháng trước kia của mình, người được giáo dưỡng nghiêm khắc như nàng. Ngoài mấy lần vào cung thăm hỏi sức khỏe của thái hậu, lại mấy lần bị thái hậu khuyên đến cùng mấy nữ nhân ngu ngốc khác trò chuyện thì chưa từng gặp bất luận ai khác.

Hiện tại Nguyệt Tử Liên vừa tròn mười bốn tuổi, đã được phép rời khỏi Duy Hương cư không cần chịu gò bó tách biệt với bên ngoài. Chỉ cần một năm nữa khi đến sinh thần mười lăm tuổi, cũng là tuổi thích hợp để cưới gả, hôn ước của Nguyệt Tử Liên cũng sẽ chính thức được thực hiện.

Vừa nghĩ đến đây nàng không tránh khỏi trong lòng có một chút mong chờ, Nguyệt Tử Liên cũng không phải nữ nhi tính cách hay thẹn thùng mà tự nhiên hỏi: “ Mai Lạp, ngươi vừa rồi đã nói nam nhân nhìn thấy ta nhất định đều sẽ bị bắt mất hồn?”

“ Đúng là như vậy ạ, quận chúa tin lời của nô tỳ, thật sự là…”

“ Vậy còn hoàng thượng thì sao?” Nguyệt Tử Liên ngắt lời Mai Lạp, bàn tay thanh mảnh chạm lên gương mặt mình nói: “ Ngươi nói nếu là hoàng thượng nhìn thấy, người cũng sẽ yêu thích dáng vẻ này của ta chứ?”

Mai Lạp nghe vậy thì vội che miệng cười nói: “ Quận chúa là đang cảm thấy lo lắng, cũng nóng vội muốn biết phu quân tương lai sẽ cảm thấy gì khi nhìn thấy mình sao?”

“ Bảo ngươi nói thì ngươi nói, sao còn lắm chuyện như vậy?” Tử Liên đôi mắt phượng hơi liếc nhìn Mai Lạp cảnh cáo.

Mai Lạp cũng không cười nữa, cô tỏ ra hiểu biết nói: “ Hoàng Thượng người vô cùng anh tuấn, khí thế bất phàm, văn võ đều là tuyệt thế.”

Nguyệt Tử Liên đã nghe kể về hoàng đế không biết bao nhiêu lần, thế nhưng mỗi lần nàng đều không tránh khỏi trong lòng cảm thấy mong chờ, cũng sẽ im lặng lắng nghe.

“ Người mang sức mạnh Vân Ấn mạnh đến không tưởng, đã vượt qua tất cả các bậc tiên đế từ xưa đến nay. Máu lạnh vô tình, mỗi khi cùng hoàng thượng đối diện không có mấy ai dám ngẩng đầu ngước nhìn, chỉ sợ một chút sơ ý thì toàn gia xem như khó giữ rồi.”

Tử Liên nói: “ Vậy ngươi theo ngươi, liệu hoàng thượng có để mắt đến ta?”

“ Điều đó là đương nhiên rồi ạ.” Mai Lạp nhanh miệng: “ Tuy chưa từng nghe thấy người có hứng thú với bất kỳ nữ tử nào, nhưng quận chúa và hoàng thượng từ nhỏ đã được định hôn ước, sớm muộn người cũng sẽ thành thân và trở thành hoàng hậu của Ân Ly quốc.”

Nguyệt Tử Liên nghe nói hoàng đế chưa từng hứng thú với nữ nhân nào thì khẽ mỉm cười nói: “ Vậy sao?”

“ Vâng ạ, vương gia và vương phi cũng đã nói rồi. Chờ khi quận chúa đến sinh thần thứ mười lăm sẽ dân sớ cầu đến hoàng thượng bàn về mối hôn sự giữa hai người.” Mai Lạp nói xong thì nhớ ra một chuyện khiến cô vẫn luôn khó chịu không thôi, Mai Lạp giọng nói cũng hạ xuống mấy phần: “ Đây đương nhiên là chuyện rất tốt, thế nhưng…”

“ Thế nhưng?” Hai chữ này đột nhiên nói ra lại khiến tâm tình đang vui của Nguyệt Tử Liên cũng bị kéo theo phá hỏng, nàng chân mày hơi động mà hỏi lại.

A hoàn Mai Lạp ngập ngừng một hồi mới chịu nói rõ: “ Quận chúa không biết đó thôi, trong phủ chúng ta có rất nhiều lời đồn về thế tử.”

“ Ngươi nói nhị đệ?” Nguyệt Tử Liên và Nguyệt Linh Phi tuy là song sinh nhưng cả hai lại không quá thân thiết, nàng luôn phải học rất nhiều thứ để trở thành quốc mẫu tương lai. Ngoài khi vào cung thỉnh an thái hậu thì hầu như Tử Liên chưa từng ra khỏi phủ nửa bước, thời gian của nàng hầu hết đều ở tại Duy Hương cư, cũng không tiếp xúc nhiều cùng đệ đệ và muội muội.

Nguyệt Tử Liên vốn đã được rèn dũa tính tình cao ngạo, khí chất hoàng tộc, không muốn mình bị mang ra so sánh với bất luận ai. Nàng đôi khi nghe các a hoàn nói về người đệ đệ song sinh này của mình đáng yêu ra sao, vẻ ngoài xinh đẹp thế nào đều cảm thấy không vui. Thế nên đột nhiên nghe Mai Lạp nói về y thì lại không có chút tình cảm nào, nàng điềm tĩnh nhấp một ngụm trà mới hỏi: “ Đệ ấy thì thế nào?”

“ Từ khi hoàng thượng còn là thái tử đã rất quan tâm đến thế tử, từ lúc thế tử còn rất nhỏ cũng là do hoàng thượng tự mình chăm sóc đến giờ. Quận chúa không biết đâu, ngay cả vương gia và vương phi cũng không có quyền trách mắng thế tử nữa.”

" Hoàng thượng đối với thể tử không giống với người khác lạnh lùng, đáng sợ, chỉ riêng với thế tử lại luôn rất dịu dàng. Những việc này bị nghiêm cấm nói ra bên ngoài nên không có ai biết, thế nhưng hạ nhân trong vương phủ lại không ai không rõ." Chưa nhận ra tâm tình chủ tử không tốt, Mai Lạp lại vẫn say sưa nói: “ Chưa hết, những năm gần đây hoàng thượng không thường xuyên đến vương phủ nữa, thế tử cũng chỉ ở Thái Mộc Cư. Tuy nhiên rất nhiều người trong phủ biết, hoàng thượng thế mà vẫn hay xuất hiện ở Thái Mộc Cư của thế tử.”

“ Ngươi nói…” Ngón tay đặt ở tách trà miết mạnh trên vành miệng tách, Tử Liên lên tiếng hỏi: “ Theo lời ngươi, quan hệ giữa hoàng thượng và nhị đệ là thế nào?”

Mai Lạp nghe hỏi thì mặt lúc xanh lúc đỏ, nghĩ mãi cũng chỉ nhớ đến những lời âm thầm bàn tán của mấy a hoàn khác trong phủ, có người nói vô tình nhìn thấy hoàng thượng ôm thế tử đang say ngủ trong lòng ở ngoài cánh rừng phong, có người còn nói thấy hoàng thượng và thế tử…

“ Nô tỳ…” Nghĩ tới đó thì chỉ có thể đoán ra một thứ, Mai Lạp lúng túng nhỏ giọng: “ Nô... nô tỳ không dám nói.”

“ Ngươi không nói, ta cũng có thể tự mình đoán ra được vài phần.” Tử Liên trầm mặt suy tư, nàng lại khẽ mỉm cười: " Như thế thì đã sao, y cũng có thể tranh với ta?"

“ Quận chúa…”

" Có hứng thú quan tâm một người cũng chẳng lạ, dù sao Linh Phi cũng là đệ đệ song sinh của ta." Nguyệt Tử Liên lại nói: " Bao năm qua ta luôn phải tự rèn giũa chính mình sao cho xứng đáng nhất với hoàng thượng, không chỉ là phẩm chất của một bậc mẫu nghi thiên hạ, kể cả sức mạnh mà ta đang mang cũng là để giúp đỡ người trị vị thiên hạ này."

" Quận chúa thật sự đã chịu khổ nhiều rồi, người vì để xứng đáng với vị trí hoàng hậu đã phải cố gắng rất nhiều, người..."

“ Bỏ đi, không nói đến chuyện đó nữa.” Nguyệt Tử Liên lại tùy ý hỏi: “ Tam muội thì sao?”

“ À, cái đó thì quận chúa không cần để ý đâu ạ.” Mai Lạp cười nói: “ Tam tiểu thư hình rất sợ hoàng thượng, người mỗi lần nghe nói hoàng thượng đến đều tìm cách trốn xa. Nếu phải nói thì tam tiểu thư lại rất thân thiết cùng với tứ công chúa, hôm nay nô tỳ còn nghe nói người sẽ lại nhập cung đến gặp tứ công chúa nữa.”

“ Muội ấy hôm nay đi?”

“ Đúng vậy ạ, vì đã sắp đến sinh thần thứ mười chín của tứ công chúa rồi.”

“ Vậy sao?” Nguyệt Tử Liên nghe nói thì đột nhiên cười lạnh: “ Như muội ấy sống cũng thật tốt, có thể tự do làm theo ý thích của mình, không giống như ta...”

Trên đường phố hoàng thành đông đúc người qua lại buôn bán ồn ào, lúc này có nhiều người tụ lại trước cửa Thiên Hồng Lâu xem náo nhiệt. Lão chưởng quầy lôi một cậu bé chừng năm, sáu tuổi trông dơ bẩn khắp người từ trong quán ra ngoài. Miệng lão không ngừng la mắng: “ Tên tiểu tử thối, lại dám cả gan đến đây trộm thức ăn, lần này ta nhất định phải đưa ngươi đến quan phủ.”

“ Đừng mà, ta không muốn đi.” Cậu bé vừa khóc vừa dùng sức chà bàn chân trần dưới nền đất, mấy đầu ngón chân cũng vì bị lão chưởng quầy kéo lê đi mà rướm máu: “ Ta không dám nữa, làm ơn đừng bắt ta đến quan phủ.”

“ Ngươi không đi ta liền cho người đánh gãy chân ngươi, đi mau cho ta.” Lão nói cũng dùng sức hai tay túm cổ tay đứa trẻ mà kéo đi: “ Ba lần bảy lượt trốn thoát được, hôm nay để ta bắt được xem ngươi còn có thể chạy đi đâu.”

“ Buông tay ta ra, cầu xin ông, ta không đến quan phủ.”

Cỗ xe ngựa trên đường vừa chạy ngang qua thì ngừng lại, màn che được kéo lên một chút, lộ ra dung mạo một thiếu nữ xinh đẹp chừng mười một, mười hai tuổi. Đan na đưa mắt nhìn nơi đám đông, còn nghe thấy cả tiếng trẻ con khóc nhưng không thể nhìn thấy mới lên tiếng hỏi: “ Minh Lan, bên đó xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.