NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ

Chương 58: “ Ta phải nên cảm thấy vui khi chúng ta là một cặp song sinh mới phải.” “ Tỷ…” Linh Phi đến lúc này thì không th�



“ Ta phải nên cảm thấy vui khi chúng ta là một cặp song sinh mới phải.”

“ Tỷ…” Linh Phi đến lúc này thì không thể nào không nhận ra trong hương kia có vấn đề, y cảm thấy dường như cơ thể mình từng chút một bị rút đi sức lực: “ Tỷ đã làm gì?”

“ Không sao, không cần phải lo lắng. Tỷ đã nói sẽ không trách đệ.” Nguyệt Tử Liên  bình tĩnh nói, nàng đưa tay hơi nâng lên cằm của Linh Phi, lại kỹ lưỡng đánh giá từng chút một gương mặt y: “ Gương mặt xinh đẹp đáng yêu đến vậy, làn da trắng nõn lại mịn màng. Cả đôi mắt và đôi môi này, đến cả ta cũng không tránh khỏi yêu thích, thảo nào hoàng thượng lại si mê đệ đến vậy.”

“ Tỷ…”

“ Nhìn xem đệ hoảng sợ như thế nào?” Tử Liên dịu giọng nói: “ Đừng lo, dù sao ta cũng không có cách nào tranh được với đệ. Người hoàng thượng cần không phải ta, ngôi vị hoàng hậu trước sau cũng sẽ thuộc về đệ. Cho dù ta có cố gắng đến thế nào đi nữa, bất kể ta đã phải chịu đựng những gì để có thể xứng được với hoàng thượng, cuối cùng ta cũng không thể thắng được kẻ đang ngự trị ở trong lòng của người.”

“ Ừm…” Đột nhiên bị Tử Liên nhét một thứ thuốc gì đó vào trong cổ họng, Linh Phi lúc này căn bản không có khả năng chống cự, bị ép nuốt xuống một cách dễ dàng.

Trong lòng thoáng lo sợ, Nguyệt Tử Liên làm đến mức này chắc chắn không chỉ để đe dọa y một chút. Linh Phi đầu cứ choáng váng đến mơ hồ, y chậm run giọng: “ Đai tỷ… tỷ muốn giết ta sao?”

“ Giết đệ?” Nguyệt Tử Liên tay đang nâng mặt Linh Phi lại bóp chặt lại, nàng cười lạnh: “ Ta vì sao lại phải giết đệ chứ?”

Linh Phi chân mày hơi nhíu lại đau đớn: “ Vậy thì tại sao?”

“ Thân thể này của đệ tốt đến như vậy, đệ nói thử xem ta sao đành lòng ra tay có phải không?”

“ Tỷ?”

“ Đây là người trong lòng của hoàng thượng, không sai.” Nguyệt Tử Liên lại nói: “ Thế nên đệ cứ an tâm, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

Linh Phi bây giờ dường như đã đoán ra phần nào ý đồ của Nguyệt Tử Liên, cho dù việc này có vô lý đến đâu đi nữa cũng không tránh khỏi làm y kinh sợ. Linh Phi dùng hết sức lực còn lại của mình đẩy mạnh người trước mặt ra, thế nhưng cơ thể lại trở nên vô lực mềm yếu, hơn nữa mọi vật trước mặt hiện tại đều đã không còn nhìn rõ ràng.

Ngã nửa người ra mặt bàn liền không còn khả năng chạy thoát, Linh Phi chỉ theo phán đoán của mình vội đưa tay hất đổ lư hương trên bàn.

Tử Liên ban đầu còn ngạc nhiên vì Linh Phi vẫn còn sức như vậy đẩy nàng ra, nhưng bây giờ nhìn xem y thậm chí không thể nhúc nhích nữa mới nâng khóe môi: “ Ta nghĩ chắc đệ cũng đã đoán ra được rồi nhỉ? Rằng ta đang muốn làm gì, và có thể làm được gì?”

“ Không thể nào…”

“ Không sai, rất nhiều người không biết được ta cũng giống như tứ công chúa vậy. Vân Ấn của ta đặc biệt hơn một chút, ta có khả năng nhìn thấu được linh hồn của ngươi.”

Linh Phi lần này thật sự đã hoảng sợ, nhìn vẻ mặt của y như vậy càng khiến Nguyệt Tử Liên thêm đắc ý: “ Ta thật không hiểu được linh hồn của ngươi tại lại không hoàn toàn hòa hợp với thân thể này, may mắn hơn vì chúng ta là song sinh, ta cùng ngươi thậm chí còn có rất nhiều điểm tương thích.”

“ Tỷ điên rồi.” Linh Phi gắt giọng: “ Cho dù làm được đi nữa tỷ cho rằng hoàng thượng sẽ không phân biệt được sao, ta và tỷ người sẽ tin ai chứ?”

“ Ngươi cho rằng ta chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ bị hoàng thượng phát hiện sao?” Tử Liên nghiến chặt răng: “ Nhưng cho dù phát hiện thì đã sao, hoàng thượng chẳng phải vẫn sẽ chỉ quan tâm đến Nguyệt Linh Phi mà thôi? Cuối cùng vẫn chỉ là một vật chứa tuyệt mỹ nhất, ngươi nghĩ người vẫn sẽ còn quan tâm đến căn bản kẻ trước mặt là ai sao?”

Vừa nghe những lời này thì Linh Phi chợt ngừng lại, đúng như lời Nguyệt Tử Liên nói, y căn bản không phải là Nguyệt Linh Phi thật sự. Cơ thể này, sinh mạng này đều là cướp đoạt từ một người khác để sinh ra, y vốn không thuộc về thế giới này.

Nguyệt Tử Liên trước mắt Linh Phi lấy là một thanh dao nhỏ, nàng lại nhếch môi cười nói: “ Nhưng ngươi cũng đừng hy vọng có thể phá hoại tất cả sự cố gắng của ta, chỉ cần một người vốn dĩ chưa từng được hoàng đế quan tâm đến, chỉ cần Nguyệt Tử Liên quận chúa biến mất trên cõi đời này. Như vậy có phát hiện ra cũng đã sao chứ, cuối cùng cũng chỉ còn lại Nguyệt Linh Phi mà thôi.”

“ Tỷ…” Linh Phi ngây người nhìn Nguyệt Tử Liên tự đâm xuyên ngực mình, y run giọng: “ Tỷ… thật sự điên rồi.”

“ Phải.” Tử Liên từ từ ngã xuống nền đất, nàng giọng yếu ớt lại nói: “ Ta điên rồi, nếu không cũng sẽ không cần đi đến bước đường không thể xoay đầu lại.”

Linh Phi đầu óc mỗi chút một mơ hồ, ý thức dường như cũng đã sắp tiêu biến. Trước mặt mờ ảo từ từ rõ hơn, những gì y cảm nhận được trước khi hoàn toàn rơi vào khoảng không vô tận chính là đau đớn ở ngực mình, hình ảnh cuối cùng y nhìn thấy chính là thân thể Nguyệt Linh Phi đã đánh mất ý thức nửa ngồi trên ghế, lại ngã thân trên mặt bàn.

“ Cạch…” Một tiếng động va chạm ở cửa vang lên giữa không khí quỷ dị cùng mùi tanh của máu khắp phòng.

Nguyệt Đan Na hai tay đang bịt chặt miệng mình không dám cử động ngay bên ngoài cửa phòng của Nguyệt Tử Liên, nàng hai chân đều muốn run lên không đứng vững mà ngã ngồi trên đất.

Đan Na vì không an tâm mới lén theo sau Linh Phi đến xem thứ, thế nhưng những gì nàng nghe được lại khiến chính mình sợ đến mức chết lặng. Rất lâu sau đó đều không nghe bên trong phòng phát ra tiếng động, Đan Na lấy hết can đảm đẩy mở cửa phòng.Ánh sáng từ bên ngoài hắc vào trong, hình ảnh Đan Na nhìn thấy chính là Nguyệt Linh Phi ngã nữa thân người trên mặt bàn đã ngất đi, còn có… Nguyệt Tử Liên nằm trên đất, hơn nữa cả người và xung quanh đầu toàn là máu.

“ Nhị… nhị ca.” Đan Na hoảng sợ chậm bước đến chỗ Linh Phi, nhìn thấy y vẫn còn hơi thở đều đặn thì lại bắt đầu hoang mang không biết nên làm thế nào.

Đan Na sợ đến mức chân tay đến run lên bần bật, nàng cúi người nhẹ đưa tay đến liền phát hiện Nguyệt Tử Liên đã không còn hơi thở. Hoảng sợ đến mức tế ngồi ra sau, Đan Na nhớ lại những gì mình nghe được trước đó mà lắc đầu: “ Không… không phải đâu, đây không phải là huynh đúng không… nhị ca?”

Hoán đổi linh hồn, những chuyện như vậy cũng có thể xảy ra được sao? Đan Na không dám tin, thật sự không dám tin. Nhưng nếu đây là sự thật, nếu tất cả những lời Nguyệt Tử Liên nói đều là thật thì…

Đan Na nhìn thấy cả người Nguyệt Tử Liên toàn là máu, hơn nữa đã không còn hơi thở, người này mới thật sự là Nguyệt Linh Phi? Nàng đã không còn kìm nén được nữa, nước mắt như vậy trào ra mà nghẹn giọng: “ Nhị… nhị ca, huynh nói gì đi. Huynh đừng làm muội sợ… muội…”

“ Quận chúa, không xong rồi… không nhìn thấy tam tiểu thư đâu cả.”

Đan Na giật mình nghe tiếng nói lớn của Mai Lạp từ xa vọng vào, nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Mai Lạp lúc đó đi mời Linh Phi lại có biểu hiện kỳ lạ như vậy, nếu bây giờ để bị nhìn thấy, sợ rằng ngay cả nàng cũng không thể giữ mạng.

Đan Na vội vàng đứng lên chạy ra khỏi phòng, cố ý né tránh chọn cửa sau ra khỏi Duy Hương cư rồi trốn ra khỏi phủ. Không cần biết những chuyện hoán đổi linh hồn này là thật hay giả, nếu là giả tự nhiên Linh Phi sẽ không làm hại đến nàng, còn nếu là thật… Nguyệt Linh Phi của hiện tại chắc chắn sẽ không để nàng có thể làm được gì, thậm chí sẽ không có bất cứ ai tin lời của nàng.

“ Huỳnh Hoa tỷ tỷ…” Đan Na vội vàng chạy ra khỏi phủ. Vân Ấn của tứ công chúa có khả năng kết nối đến tâm linh của mỗi người, bây giờ chỉ có Huỳnh Hoa mới có thể xác định chuyện này: “ Ta phải nhập cung, ta phải gặp được tỷ ấy… phải nói cho hoàng thượng biết.”

- -----------------------------------------------------------------

“ Rầm.” Một tiếng giữa đại điện hoàng cung Bách Quốc, toàn bộ hoàng tộc Bách quốc đang quỳ bên dưới giật mình run sợ vì đại đế Ân Ly quốc đang ngồi tại long vị.

Quỳnh Thiên Vũ nhìn xem Kỳ Nguyên đột ngột đập mạnh tay trên mặt bàn, hoàng đế bình thường sẽ không có những hành động mất bình tĩnh như vậy: “ Hoàng thượng?”

Đường Kỳ Nguyên không trả lời, hắn nhìn bàn tay mình vừa đập mạnh trên mặt bàn lại trầm mặt. Cảm giác vừa rồi tựa như Vân Ấn mà hắn để lại trên người Linh Phi có phản ứng, thế nhưng lại không có chút thương tổn nào.

“ Hoàng thượng?”

“ Trẫm lập tức trở về, ở đây giao lại cho ngươi.” Kỳ Nguyên đứng lên khỏi long vị, hắn trước khi rời khỏi còn khẽ liếc nhìn cả đám người đang sợ sệt quỳ bên dưới rồi chỉ bỏ lại một câu: “ Tất cả đều không cần giữ.”

Thiên Vũ im lặng nhìn theo bóng lưng hoàng đế rời khỏi, có thể khiến hắn trở nên đáng sợ như vậy, không ngoài một nguyên do: “ Không lẽ nào Nguyệt thế tử xảy ra chuyện?”

“ Đại ca.” Quỳnh Minh Viễn không dám lớn tiếng, hắn thật gần Thiên Vũ nhỏ giọng hỏi: “ Thật ra hoàng thượng làm sao vậy?”

Thiên Vũ liếc mắt nhìn đệ đệ, hắn suy nghĩ một chút lại nói: “ Ở đây đều giao lại cho ngươi.”

“ Khoan… chờ đã.” Nhìn thấy Thiên Vũ chẳng quan tâm gì đến mình mà bỏ đi mất, Minh Viễn lớn tiếng: “ Có thể giải thích rồi mới đi có được không, đừng có việc gì cũng đẩy hết cho đệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.