Mạc Dật tộc này nằm trên đại lục tên là Mạt Huyễn. Nghe nói nó còn có một cái tên khác, là Việt Linh. Nơi này phong cảnh đích thật là làm cho người ta thấy hết sức thoải mái, đầu tiên, ở mọi nẻo đường hai bên đều là hàng đại thụ cao ngất, lá cây quất sắc (màu cam), hình lục giác tinh (sao sáu cánh). Nơi này còn thập phần sạch sẽ, không khí cũng rất tươi mát, cảm giác như trong không khí còn thoảng hương hoa.
Nhưng mà…”Uy! Đại lục này sao lại có hai cái tên?” Tu Diệp Vân hỏi khi mới xuống khỏi Việt Giới cơ.
“Không phải tên, là biệt danh.” Tu Trạch Vũ nói, “Về phần tại sao, ta cũng không biết, ta chưa từng tới nơi này, lần này nếu không phải vì để ngươi không tiếp cận được Minh Tuyết, ta còn lâu mới tới.”
“Thiết!” Tu Diệp Vân đảo cặp mắt trắng dã lập tức đi về phía trước.
“Chúng ta tới lữ quán trước.” Tu Trạch Vũ đuổi theo Tu Diệp Vân, “Ngươi nói… Sẽ không phải chỉ có một phòng chứ.” Tu Trạch Vũ đột nhiên khiêu mi nói.
“Nếu thật là như vậy, quả thực là trong ác mộng còn bị đâm một đao, càng thêm thống khổ.”
“Ác mộng?”
“Từ khi ngồi cùng Việt Giới cơ với ngươi đã là… Ác! Mộng!!” Tu Diệp Vân nói xong, kéo dây cột tóc xuống, chỉnh lại tóc mình, sau đó lại cột lên, “A… Cảm giác có tinh thần hơn.”
“Hừ! Tu Diệp Vân, chính ngươi mới là ác mộng!” Tu Trạch Vũ không cam lòng yếu thế phản bác, một đại nhân vật trên vạn người như ta, ngươi lại dám nói ta là ác mộng? “Không thể tha thứ, hỗn đản! Hỗn đản! Hỗn đản!” Tu Trạch Vũ liên tiếp nói ba tiếng hỗn đản, tiếng sau lại vang dội hơn tiếng trước, sợ Tu Diệp Vân không nghe được, có điều, gã cũng hoàn toàn không chú ý tới giọng điệu kia có bao nhiêu… bất nhã, hay nên nói là… ấu hóa (ngược với lão hóa ấy)?
“Tu Trạch Vũ, ngươi hôm nay sao nói nhiều như vậy? Cuộc thi lần trước cũng vậy, ngươi có phải là ở trước mặt ta giả bộ ngây thơ không?” Như nói chuyện với tiểu hài tử, mỗi lần đều cái dạng này, mình nói một câu gã nhất định phải đáp lại một câu, theo lý mà nói, gã phải là kiểu kiệm lời chứ? Lúc ở cùng Minh Tuyết cũng không thấy gã nhiều lời như vậy. Không hiểu nổi, hay đây là bản tính? Chẳng qua mọi người đều bị cái bộ dạng cao cao tại thượng kia che mắt? Nhi tử tiểu thụ, chẳng lẽ Tu Trạch Vũ mà ngươi thương nhớ thật ra là cái bao cỏ này? Sớm biết như thế, sao ngươi không bổ nhào vào gã luôn đi?
“Ta giả bộ ngây thơ bao giờ chứ!” Tu Trạch Vũ trừng mắt Tu Diệp Vân.
Xem đi xem đi! Lại nữa! Tu Diệp Vân thở dài một hơi, “Ai… Hảo, chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa, Tu Trạch Vũ, ta cảm thấy phải đi cùng ngươi chính là ác mộng, đó là vì vốn dĩ người đi cùng ta là Minh Tuyết.” Minh Tuyết, Minh Tuyết ngươi hiểu không? Ngươi so với đứa nhỏ đáng yêu ấy thì tính là cái gì! “Nhưng sao ngươi lại cảm thấy ta là ác mộng chứ? Đây rõ ràng là do ngươi muốn quấy phá, tự mình lựa chọn? Cho dù là ác mộng, cũng không liên quan đến ta, hiểu chứ?”
Tu Trạch Vũ siết nắm tay để tránh mình không cẩn thận tạo ra ‘cháy rừng’, đúng vậy… Đúng vậy, là tự mình theo tới, là tự mình cảm thấy chỉ cần Minh Tuyết không ở cùng tên gia hỏa trước mắt này mình làm cái gì cũng được… Được rồi, thấy thế nào cũng đều là mình đuối lý. Vì Minh Tuyết, ta nhẫn! “Đã hiểu…”
“Tốt lắm, tìm lữ quán đi.” Tu Diệp Vân xoay người, hắn quyết định từ giờ trở đi câm miệng, đỡ cho Tu Trạch Vũ lại vung cả một rổ từ ra.
Hai người đi trên đường giành cho người đi bộ, đại khái là vì ngoại hình rất chói mắt, nên có rất nhiều người Mạc Dật tộc đều mở cửa sổ nhìn ngắm hai người, thậm chí còn có vài người nhiệt tâm tới chào hỏi. Tu Diệp Vân phát hiện nhà ở Mạt Huyễn đại lục vô cùng thú vị, bởi vì các nhà đều quây lại với nhau, trên tầng trệt mỗi một nhà đều có một cái điếu kiều (cầu treo), nói cách khác, dù hai người cách nhau rất xa, trực tiếp ở trong phòng đi qua nó là có thể nhìn thấy đối phương.
Cũng chính vì tập quán như vậy,bố cục nhà ở Mạt Huyễn đại lục thập phần chặt chẽ.
Đi đến giao lộ chữ T, Tu Diệp Vân thấy hai bên trái phải có bảng hướng dẫn phân biệt viết lữ quán khu nhất, lữ quán khu nhị. Mà đi thẳng thì vẫn là khu nhà ở.
“Chàng trai, đi du lịch sao.” Một lão nhân hơi còng đứng bên cửa sổ nói.
“Vâng, lão gia gia, ngài có thể nói cho ta biết lữ quán khu nhất và lữ quán khu nhị có gì khác nhau không?” Tu Diệp Vân mỉm cười hỏi.
“Lữ quán khu nhất chỉ dành cho tình lữ, các ngươi nếu không phải tình lữ thì liền đi bên phải!” Lão nhân thập phần nhiệt tâm trả lời, có điều vì tuổi già, nói có chút chậm, nhưng nghe lại thập phần hòa ái.
“Chúng ta đương nhiên không phải tình lữ!” Tu Trạch Vũ đứng trước Tu Diệp Vân đột nhiên lớn tiếng với lão nhân, thiếu chút khàn cả giọng.
Tu Diệp Vân một tay kéo Tu Trạch Vũ ra phía sau, sau đó cười hối lỗi với lão nhân, “Thực xin lỗi a lão gia gia, hắn có chút mệt mỏi, nên tính tình không tốt lắm, cám ơn ngài đã chỉ đường cho chúng ta.”
“Không sao không sao! Đi thôi…” Lão nhân không để ý khoát tay.
Tu Diệp Vân thấy thế, lập tức lôi kéo Tu Trạch Vũ qua đường bên phải, đến khi không nhìn thấy lão nhân nữa mới thôi. Mà lão nhân nhìn theo hai người đi xa rồi gãi gãi đầu, vuốt vuốt vài cọng tóc còn sót lại trên đầu, sau đó mỉm cười lầm bầm, “Thật là một đứa nhỏ lễ phép a, lữ quán khu nhị là cho tình lữ… Ta mới vừa nói là nhất hay nhị nhỉ? Không đúng… Nhất mới là cho tình lữ… A! Là nhị…” Tựa hồ nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc là nhất hay nhị, lão nhân vỗ vỗ đầu, sau đó rời khỏi cửa sổ, quay lại nằm lên giường, chuẩn bị ngủ.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
“Tu Trạch Vũ, thỉnh ngươi tôn trọng người khác một chút được không!” Tu Diệp Vân tìm chỗ vắng người nói.
“Chúng ta không phải tình lữ!”
“Kháo!” Tu Diệp Vân rốt cục nhịn không được, không biết nên nói thế nào với vị phụ thân vốn tao nhã lóe kim quang nhưng bây giờ lại ngu xuẩn như bị người ta nện vào đầu này, “Hảo… Hảo… Chúng ta đi nhanh lên đi.”
Đại khái là lo lắng đến vấn đề phong tục tập quán, nên khu lữ quán không giống khu nhà ở, cũng không ở cùng chỗ với khu nhà ở. Có điều, đến màu sắc lữ quán đều không giống, điều này khiến Tu Diệp Vân cảm giác mình rơi vào một thế giới đa sắc hỗn loạn. Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ một cái, “Vào chỗ nào?” Vẫn nên trưng cầu ý kiến một chút.
“Nhiều màu sắc như vậy…”
“Ngươi thích gì… Liền chọn cái đó đi…” Tu Diệp Vân vỗ trán nói.
“Không thích.”
“Ngươi chỉ thích Minh Tuyết thôi phải không?” Tu Diệp Vân thập phần bất đắc dĩ nói, “Vậy được rồi, hắc sắc với bạch sắc, ngươi chọn một đi, không chọn, không cơ hội chọn nữa!” Kháo! Lão tử hảo tâm trưng cầu ý kiến của ngươi, ngươi lại gây sự cái gì?
Tu Trạch Vũ nhìn hai lữ quán Tu Diệp Vân chỉ, sau đó lại nhìn Tu Diệp Vân, nín nửa ngày, rốt cục nói ra một câu, “Lam sắc đi, ta ưa.”
“Sớm nói thì tốt rồi!” Tu Diệp Vân bĩu môi, mắt mình là lam sắc, Tu Trạch Vũ này không phải là sợ mình hiểu lầm gì đó, nên chậm chạp không chịu nói màu yêu thích chứ. Ai… Người sao phải như vậy chứ?
Sau khi vào lữ quán, nữ phục vụ thập phần nhiệt tình tiếp đãi Tu Diệp Vân cùng Tu Trạch Vũ.”Hai vị là muốn ở trọ sao, bổn điếm cung cấp ba bữa sáng trưa tối, hơn nữa mỗi ngày sẽ vì ngài đổi ba lượt sàng đan, nếu ngài lại bị bẩn sàng đan, có thể trực tiếp gọi nhân viên dọn dẹp.”
“Đổi sàng đan nhiều lần như vậy làm cái gì?” Tu Diệp Vân nói thầm.
“Ách… Nếu tiên sinh ngài không cần nhiều lần như vậy, chúng tôi có thể bỏ qua, đến khi ngài cần lại tới.” Nữ phục vụ ngẩn người, sau đó hảo tâm nói.
“Vậy được rồi.” Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn nữ phục vụ, vẫn không nghĩ ra lữ quán này sao lại ân cần đổi sàng đan đến vậy.”Đúng rồi, này cho ngươi.” Nói xong, Tu Diệp Vân lấy ra một tấm thẻ, mặt trên có huy hiệu trường Ma Pháp Học Viện.
Nữ phục vụ nhận tấm cẩn thận nhìn một chút, “Thì ra là rút thưởng ở học viện a, các vị thật may mắn, lần này phí ăn ở toàn bộ đều miễn.” Nói xong, nàng lấy chìa khóa đưa cho Tu Diệp Vân, “Đây là chìa khóa phòng các vị, ở lầu mười hai, mời ngồi thang máy số 6 đi lên, nếu cần dùng cơm, mời đến lầu hai mươi.” Nói xong, Tu Diệp Vân liền cảm thấy một trận gió thổi qua, nhìn lại, một thứ giống như Việt Giới cơ đã dừng phía sau mình, có điều… Hình dạng của cái thứ này…
“Đây là cái gì?” Tu Trạch Vũ đột nhiên nói.
“Tiểu thư… Cô không thấy thang máy này có cái gì không đúng sao?” Tu Diệp Vân nhìn thang máy trước mắt, toàn một màu hồng, đến ghế ngồi cũng vậy, hơn nữa, hai cái ghế dựa còn thả cái gối ôm hình trái tim hồng thật lớn, bên cạnh còn điểm xuyết bằng viền lụa trắng.
“Không đúng chỗ nào?” Nữ phục vụ nghi hoặc nhìn Tu Diệp Vân.
Chỗ nào cũng không đúng! Tu Diệp Vân oán thầm, “Không biết là… Ách… Quá đẹp sao?”
“Đẹp… Không tốt sao?”
“Ách…” Tu Diệp Vân nghẹn lời, có lẽ… phong tục mỗi đại lục mỗi khác đi, “Hảo… Hảo…” Nói xong, Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ bên cạnh, “Đi lên.”
“Ta không cần.” Tu Trạch Vũ nói xong, không nói một lời đi ra ngoài.
Kháo! Không phải chỉ là ngồi vào cái thang máy có chút nữ tính thôi sao? Cũng không chết! Dù sao không ai thấy. Nghĩ tới vậy, Tu Diệp Vân liền bước nhanh theo giữ chặt Tu Trạch Vũ, “Đứng lại.”
“Làm gì? Ngồi cái đó mất mặt chết!” Tu Trạch Vũ liếc nhìn ‘quả cầu hồng’, “Mỗi lần đi cùng ngươi liền nhất định bị mất mặt! Trước kia ngươi yêu ta, ngày ngày đều quấn lấy ta, sau đó nơi nơi bịa đặt ta và ngươi cái này cái kia, ta mất mặt, hiện tại, ngươi rõ ràng đã mất ký ức, vì cái gì ta còn mất mặt như vậy?”
“Ngươi nếu không vào, ta cho ngươi càng mất mặt, đánh ngươi lần thứ tư hoặc là liếm cổ ngươi một chút hoặc là…” Tu Diệp Vân dừng một chút, “Chính ngươi chọn đi.” Nếu ngươi chọn không được, tùy tiện ra mấy chiêu cũng tuyệt đối có thể ném ngươi vào.
“Ta tình nguyện ngủ trên đường cái.” Tu Trạch Vũ nói, sau lại bồi thêm một câu, “Ngươi phải hiểu, người như ta vô luận ngủ ở chỗ nào đều cao quý tao nhã!”
“Ngươi hiện tại đã mất hết hình tượng rồi.” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ nhìn Tu Trạch Vũ.
“Tiên sinh… Các vị không cần cãi nhau a, cái kia… Nếu ngài ngủ ở bên ngoài, ban đêm sẽ bị dân du cư (lưu manh) mang về nhà làm nô lệ.” Nữ phục vụ nói, “Ngài không thích thang máy này cũng không có biện pháp a, bởi vì… toàn bộ thang máy ở đây đều là cái dạng này.”
Vừa nghe đến bị bắt làm nô lệ, thân mình Tu Trạch Vũ rõ ràng cứng ngắc lại, sau đó cau mày, không nói một tiếng liền leo lên thang máy, cực kỳ nghe lời. Tu Diệp Vân quay đầu lại gật đầu với nữ phục vụ tỏ vẻ cảm tạ, sau đó cũng đi lên. Thang máy cất cánh, đại khái chỉ qua vài giây, Tu Diệp Vân cùng Tu Trạch Vũ đã tới cửa phòng.
“Chờ một chút…” Tu Trạch Vũ thấy Tu Diệp Vân đang chuẩn bị mở cửa, lên tiếng ngăn cản, “Vì sao… Chỉ có một phòng?”
“Đại khái… Có hai giường đi.” Tu Diệp Vân buồn bực nhìn Tu Trạch Vũ một cái, sau đó mở cửa phòng. Đập vào mắt chính là bức tường màu vàng nhạt, giường màu vàng nhạt, bức màn màu vàng nhạt… Hết thảy đều làm Tu Diệp Vân rất hài lòng, đặc biệt màu vàng nhạt thoạt nhìn làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái, nhưng mà… chỉ có một cái giường. Còn là giường rất lớn, đủ cho ba người ngủ.
“Ta phải đi về… Nơi này quả nhiên chỉ có một cái giường!” Tu Trạch Vũ nói
“Giường lớn như vậy… Tạm một chút đi, hiện tại ta đói bụng, cần ăn cơm.”
“Không được!” Tu Trạch Vũ cường ngạnh nói, “Không được là không được!”
“Ta cũng biết là không được, ai… Nếu giờ này ở bên cạnh ta chính là Minh Tuyết thì tốt biết bao! Có thể ôm hắn lăn lộn trên giường ấy chứ!” Tu Diệp Vân nói xong, sau đó bước đến gần Tu Trạch Vũ, “Thế mà, tại sao tới đây lại là ngươi chứ? Đúng rồi, hình như là ngươi tự chọn đúng không? Như vậy… Con mẹ nó ngươi cũng đừng có oán hận!” Tu Diệp Vân hét lớn. Kế hoạch du lịch mình mong chờ đều vì tên Tu Trạch Vũ bốc đồng, thất thường này mà bị hẫng, dọc đường đi lúc nào cũng nhân nhượng, còn muốn thế nào? Thực bắt mình trở về sao? “Giờ đi ăn cơm.”
“Không ăn.” Tu Trạch Vũ đặt mông xuống giường, cảm thấy mình bị giáo huấn, người này còn là Tu Diệp Vân. Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Tu Trạch Vũ hiện lên rất nhiều thứ, cuối cùng cho ra kết luận là bản thân không muốn ăn cơm.
Người này… Còn dỗi nữa! Tu Diệp Vân kinh ngạc nhìn Tu Trạch Vũ, tuy rằng… Tu Trạch Vũ ở trước mặt mình thường bị mình chọc tức đến ấu hóa, nhưng mà… Cũng không trở thành như vậy đi. “Ta nói cha, ta nói thế này ngươi sẽ lại tức giận, nhưng mà… Ta nhịn không được nha! Ngươi làm ơn… Không cần trẻ con như vậy chứ…”
Nghe Tu Diệp Vân nói, Tu Trạch Vũ thiếu chút nhảy dựng lên, sửa sang lại quần áo, sau đó liếc mắt Tu Diệp Vân, bản thân làm sao vậy? Nếu Minh Tuyết không tới, mình nên cao hứng mới đúng? Cao hứng… Làm sao có thể bạc đãi thân thể mình? Bạc đãi thân thể mình, mấy ngày tới sao đối phó được với Tu Diệp Vân? Nghĩ thế, Tu Trạch Vũ khôi phục trạng thái tao nhã, gã bước từng bước dài đến trước mặt Tu Diệp Vân, “Ăn cơm.”
Thanh âm mượt mà như thế khiến Tu Diệp Vân nghĩ đến Tu Trạch Vũ giận dỗi vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của mình, nhưng… Tất cả đều là người biết diễn trò, không phải chỉ là giả bộ cao quý sao? Ai không làm được? “Hảo.” Nhẹ nói một câu, Tu Diệp Vân cùng Tu Trạch Vũ lại ngồi lên thang máy hồng phấn ái muội.
Đi vào lầu hai mươi, Tu Diệp Vân thấy nhà ăn treo một chữ ‘Duyên’ thật to, bên cạnh còn có hai khỏa tiểu ái tâm làm điểm xuyết (hình 2 trái tim có mũi tên xuyên qua ấy >.<), Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, đại khái… là tên nhà ăn đi. Nhưng khi Tu Diệp Vân tiến vào nhà ăn, hắn liền bị bài trí trong này hù sợ. Bàn ăn không có gì. Chủ yếu là ghế dựa, còn có không khí nơi này. Ghế dựa giống như nửa quả đào lật ngược bị khoét giữa, không có thứ gì giữ, nhưng có thể di động ở giữa không trung, theo Tu Diệp Vân đoán, chỗ bị khoét rỗng kia là để người ta ngồi.
Nhưng mà… Nhưng đôi ngồi trong nửa quả đào kia đều là tình lữ? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ lữ quán khu nhị mới là cho tình lữ? Lão nhân kia không phải là nói lầm chứ!
“Hai vị tiên sinh mời.”
Ngay lúc Tu Diệp Vân đang ngây ngốc, người phục vụ tiến đến. Tu Diệp Vân vốn định hỏi Tu Trạch Vũ một chút, xem người này muốn làm cái gì. Lại không nghĩ tới Tu Trạch Vũ không nói một lời mà cứ đi theo người phục vụ. Tu Diệp Vân bĩu môi, “Định tao nhã tới cùng sao? Tốt thôi.”
Dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ, hai người tới trước một cái bàn.”Hai vị tiên sinh, mời ngồi.”
Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ, phát hiện gã khẽ nhíu chân mày, Tu Diệp Vân không khỏi thầm vui sướng, quả nhiên sắp nhịn không được.”Tu Trạch Vũ, ngồi đi!”
Tu Trạch Vũ liếc Tu Diệp Vân một cái, bất động. Tu Diệp Vân chẹp miệng, địch bất động ta động, tuy rằng Tu Trạch Vũ không phải địch, nhưng chúng ta không phải luôn đối trọi sao? Vì thế, Tu Diệp Vân dưới cái nhìn chăm chú của người phục vụ chậm rãi tới gần Tu Trạch Vũ, sau đó vươn tay ôm gã, thầm thì vào lỗ tai gã, “Thế nào… Mới vậy đã không cần phong độ sao? Quên đi… Vậy ngươi liền rống to lên, như vậy, tất cả mọi người sẽ biết chúng ta từng tới đây.” Nói xong, Tu Diệp Vân dùng ‘Tất sát kỹ’ đối phó Tu Trạch Vũ, ở cổ gã nhẹ nhàng thổi khí.
Quả nhiên, Tu Trạch Vũ lập tức giãn mày, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, Tu Diệp Vân cười cười với người phục vụ, “Đi lấy thực đơn đi.” Nói xong cũng ngồi xuống, sau đó tay khoát lên vai Tu Trạch Vũ.
“Hảo.”
Chờ người phục vụ đi rồi, Tu Trạch Vũ đột nhiên giật giật thân mình, “Bỏ tay ngươi ra.”
Tu Diệp Vân nhắm mắt lại dựa vào tâm đào nghỉ ngơi, trong nhất thời có chút mơ hồ, hơn nữa Tu Trạch Vũ lúc nói chuyện vốn đã cố ý giảm thanh, liền không đi chú ý lời của gã. Tay theo quán tính ở trên lưng gã sờ sờ, sau đó mò tới sau cổ, Tu Diệp Vân lấy tay nhéo nhéo, cùng lúc đó, Tu Diệp Vân cảm thấy một trận đau đớn trên đùi mình, giật mình mở to mắt, phát hiện Tu Trạch Vũ ‘bộ mặt dữ tợn’ đang dùng ngón tay bóp chặt bắp đùi mình.
“Buông! Tay! Ngươi! Ra!”
“Thiết!” Tu Diệp Vân nhanh chóng bỏ tay xuống, “Thói quen thôi.” Tu Diệp Vân là nói thật, trước kia khi ở cùng tình nhân, hắn luôn thích dùng tay ôm lấy đối phương, tiếp theo đưa tay từ lưng người đó chậm rãi mơn trớn phía sau cổ, sau đó nhẹ nhàng nắm cổ đối phương, như vậy sẽ khiến hắn đặc biệt có cảm giác thành tựu, tựa như trong tay giữ một con tiểu miêu, trừ phi mình buông tay, bằng không quyết không cho đối phương thoát.
Qua một lát, Tu Diệp Vân nhàm chán, sau đó lấy trong túi áo ra một tờ giấy gấp, Tu Diệp Vân mở tờ giấy, sau đó dùng ngón tay giật nhẹ, chỉ thấy mảnh giấy chậm rãi dày lên, cuối cùng biến thành một quyển sách, sách này là Ti Kha cho hắn, nghe nói là Chiết Điệp thư, là để cho tiện người lữ hành mà đặc biệt chế tạo, dù là người không hiểu ma pháp cũng có thể sử dụng. Tên sách là 《Bách khoa toàn thư thần chú ma pháp》, trong đó có các câu thần chú ma pháp các hệ các cấp cùng với giải thích tác dụng, Ti Kha chuẩn bị để cho hắn không có việc gì liền đọc một chút.
Tu Diệp Vân mở chương thứ nhất, là thần chú Thủy Hệ, vì thế, Tu Diệp Vân bắt đầu chuyên tâm đọc, còn nhớ trước đây lão sư của hắn từng ném cho hắn một quyển tự điển thành ngữ, bắt hắn học thuộc lòng nội dung cùng hàm ý, cho hắn biết khi nào thì dùng đến, khi đó Tu Diệp Vân mới chỉ có tám tuổi, còn rất nhiều chữ không biết, vì thế, để lý giải nội dung thành ngữ, hắn còn phải mở quyển tự điển khác để tra những từ hắn không biết, kết quả, hiệu suất học tập lúc đó của Tu Diệp Vân đặc biệt cao. Hiện giờ, bách khoa toàn thư thần chú này cũng vậy, mặc dù không biết mình nên học cái gì, nhưng Tu Diệp Vân kiên trì cho rằng, chỉ cần biết, tổng sẽ hữu dụng.
Thấy Tu Diệp Vân không nói lời nào, Tu Trạch Vũ cũng không nói không rằng, hai người cứ như vậy ngồi ở trong quả đào đợi người phục vụ đến. Nhưng mà, ở một góc khác của nhà ăn, người phục vụ kia đang cầm thực đơn hưng phấn nói chuyện cùng các đồng nghiệp.
“Các ngươi biết không? Vừa rồi có đôi khách nhân cực kỳ tuyệt vời, hơn nữa, tiểu công huấn luyện tiểu thụ thật nghe lời! Ban đầu tiểu thụ kia còn giận dỗi, nhưng, tiểu công nhẹ nhàng nói với hắn mấy câu hắn liền đi vào a!”
“Ai nha! Tiểu thụ kia thật hạnh phúc!” Người phục vụ Giáp khát khao nói.
“Ta cảm thấy tiểu công thật mạnh nga!” Người phục vụ Ất lộ ra ánh mắt hâm mộ.