‘Hưu!’ Mũi tên thạch anh bay khỏi cung, đụng phải kết giới chậm rãi tiêu tán, sau đó còn có thể thấy nhiều điểm lam quang, cực kỳ xinh đẹp.
Tu Diệp Vân vỗ vỗ tay triệt bỏ kết giới. Lại ‘hao phí’ một buổi chiều, cuối cùng cũng hoàn thành Băng vũ tiễn. Đứng lên, Tu Diệp Vân vươn vai, mới phát hiện Tinh Linh vương không có đây, Tu Diệp Vân nhíu mày, sẽ không phải… Ách… Lại tới chỗ Liệt Diễm chứ?
Quả nhiên, Tu Diệp Vân vừa nghĩ vậy Minh Tinh đã tiến vào, vào cửa trong nháy mắt gương mặt mang theo mỉm cười lập tức biến mất, đầu cũng rũ xuống. Tu Diệp Vân nhìn nhìn y, đoán chừng vừa rồi ở bên ngoài vì bảo trì hình tượng, cho nên vẫn luôn cố chịu đựng.
“Ngươi không sao chứ.” Tu Diệp Vân nhịn không được hỏi, “Có phải… Lại cùng Liệt Diễm…” Tu Diệp Vân đang cân nhắc không biết nên nói thế nào.
“Nàng còn sống.” Minh Tinh không trả lời vấn đề của Tu Diệp Vân, mà nói một câu như vậy.
“Cái gì?” Tu Diệp Vân khó hiểu, lại ngồi lại trường kỷ.
“Vừa rồi Liệt Diễm… Hắn nói với ta, Vân Na hình như còn chưa chết, hắn nói… Tìm thấy nàng rồi hắn sẽ không làm Vương nữa, hắn muốn rời khỏi ta, hắn muốn tới bên Vân Na.” Minh Tinh thống khổ ôm mặt, nói một tràng mà Tu Diệp Vân căn bản nghe không hiểu.
“Vân Na? Vân Na là ai?” Tu Diệp Vân lần đầu tiên thấy Minh Tinh thống khổ như vậy, cho dù trước kia khi Minh Tinh nói ra cái sự thật ẩn tàng hơn nghìn năm cũng không lộ vẻ mặt như thế.
“Vì cái gì… Vì cái gì ta làm nhiều như vậy… Hắn vẫn muốn bỏ đi…” Giọng Minh Tinh tràn đầy khó hiểu cùng không cam lòng, “Tu Diệp Vân… Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…” Nói xong, y đột nhiên gục xuống bàn.
“Ách… Nếu không… Ta đi giúp ngươi đánh hắn một trận?” Tu Diệp Vân nói, được rồi… mấy lời hắn nói tuyệt đối không giống như đang giúp người, thế nhưng… Hắn cũng bất lực a, đây là chuyện giữa y cùng Liệt Diễm, hắn sao có thể nhúng tay vào.
Có điều, nghe Minh Tinh nói như vậy, hắn xem như cũng hiểu ra một chút, còn nhớ Minh Tinh từng nói Liệt Diễm chỉ biết theo đuổi Huyết Tinh Linh công chúa, nói vậy, là Vân Na đi… Sau đó, thời điểm đại chiến Vân Na mất tích hoặc đã chết. Vì thế… Suốt thời gian qua, Minh Tinh đáng thương biến thành công cụ tiết duch, kết quả hiện tại Vân Na hình như không chết, Minh Tinh đối với Liệt Diễm mà nói đã không còn tác dụng.
Ân… Chính là như vậy.
“Không… Không được… Ngươi đánh không lại hắn, hơn nữa… Vạn nhất ngươi đánh lại… Kia…”
“Được rồi, vậy ngươi liền nói rõ cho hắn biết, Minh Tuyết là hài tử của hắn không phải tốt rồi? Chẳng lẽ ngươi muốn chờ tới lúc hắn đi tìm cái gì Vân Na kia… Ai…” Tu Diệp Vân nói được một nửa, đột nhiên lấy tay ôm đầu, cảm giác đau đầu, hơn nữa ánh mắt có chút mơ hồ, hắn đứng lên, kết quả bước chân loạng choạng.
“Tu Diệp Vân, ngươi làm sao vậy?” Tinh Linh vương ngẩng đầu thấy Tu Diệp Vân như vậy liền hỏi.
“Ta đau đầu…” Tu Diệp Vân nói xong, trước mắt tối sầm, cả người ngã về phía sau, ‘Phanh!’ một tiếng nằm trên mặt đất.
“Tu Diệp Vân?” Minh Tinh lao tới, nghi hoặc nhìn Tu Diệp Vân nằm trên đất vẫn không nhúc nhích, sau đó dùng tay lắc lắc hắn, phát hiện hắn một chút phản ứng đều không có.”Ngươi làm sao vậy?” Thế nào đột nhiên lại bất tỉnh?
Tu Diệp Vân hôn mê… Lại thấy một giấc mộng mơ hồ, hoặc là nói, giống như một cuộn phim cũ rời rạch chiếu trước mắt hắn.
Chung quanh có rất nhiều cây, thoạt nhìn địa điểm hình như là Lâm Hải. Trời đã tối, vì không có ô nhiễm, không khí tương đối trong lành, ánh sao sáng ngời khiến không trung thoạt nhìn thập phần xinh đẹp.
Có một nam một nữ, xem không rõ mặt, bọn họ dựa sát vào nhau đi đường cước bộ có chút không vững, xem bộ dáng hẳn là đã say. Chuyện kế tiếp thực cũ rích, chính là nam nữ uống say ý loạn tình mê.
“Vân Na công chúa!” Ngày hôm sau khi hai người thanh tỉnh, nam tử kinh ngạc kêu lên, “Thực xin lỗi… Thật là đáng chết…”
Tu Diệp Vân kinh ngạc, nữ nhân kia lại có thể chính là Vân Na!
“Không… Không sao…” Vân Na giật giật, Tu Diệp Vân nhìn ra được đó là đang mặc y phục, sau khi mặc y phục tử tế, Vân Na đứng lên chạy trốnrất nhanh, khi nàng xuyên qua thân mình Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc, giống như không lâu… từng gặp qua Vân Na, hơn nữa, thanh âm của Vân Na thực quen tai…
Sau lại… Hình ảnh vừa chuyển, Huyết Tinh Linh phản bội hai Vương, phát động chiến tranh, Vân Na… Bị binh lính luân gian.
“Tu Diệp Vân… Tu Diệp Vân?”
“Ân?” Tu Diệp Vân mở to mắt, phát hiện Minh Tinh đang lo lắng nhìn mình, “Ô…” Xoa xoa cái ót, nhất định là do ngã đập xuống đất, cảm giác như sắp sưng lên vậy.
“Ngươi vừa rồi làm sao vậy?”
Tu Diệp Vân ngồi dậy, đột nhiên nhớ tới hình ảnh huyết tinh lúc trước, chuyện xưa… Tựa hồ đang được ghép với nhau. Thế nhưng… Nhớ lúc ấy, còn có một người ôm lấy một oa nhi, nàng tựa hồ rất hận hài tử kia… Người đó… không phải cũng là Vân Na chứ.
“Ta có một vấn đề, Vân Na trước kia có hài tử không?”
“Không có.”
“Liệu có thể có lúc chiến tranh… Các ngươi cũng không biết?”
“Khi đánh giặc, ai làm nàng mang thai?”
“Nàng không phải là bị người cưỡ…”
“Tu Diệp Vân, làm sao ngươi biết?” Minh Tinh nhìn Tu Diệp Vân, “Chuyện này, không có mấy người biết đến.”
“Ai… Ta thường xuyên bị đau đầu sau đó sẽ thấy vài chuyện kỳ quái gì đó, mỗi lần đều thấy không rõ mặt người, nhưng… lại rất chân thật.” Tu Diệp Vân vuốt trán, nghĩ đến hình ảnh huyết nhục bay tứ tung, “Thực ghê tởm.” Nói xong, hắn lại hỏi, “Tinh Linh trong thời gian mang thai, liệu có xảy ra chuyện gì dị thường hay không?”
“Ân… Thời gian đó bọn họ sẽ thực suy yếu, phần lớn thời gian đều nằm trên giường, khi mới sinh hài tử cũng vậy, cảm giác như không có dấu hiệu sinh mạng, kỳ thật, hẳn là thai nhi đang hấp thụ năng lượng từ cơ thể mẹ.”
“Nói cách khác, cho dù nàng ở bên cạnh chúng ta, cũng không thể phát hiện phải không?”
“Ân.”
Tu Diệp Vân nhíu mày, có thể là khi đó Vân Na đang mang thai, vì quá yếu nên không bị phát hiện, kết quả sau trận đại chiến vẫn luôn ở lại Vũ Phong, thẳng đến sau khi sinh hài tử, thân thể chậm rãi khôi phục, nàng mới bỏ đi.
Có thể là như vậy… Ách… Hài tử của nàng, rốt cuộc là của tên nam tử kia, hay là… kết quả của đám người kia? Nếu người ném oa nhi kia là Vân Na, như vậy… Đoán chừng là vế sau.
“Tu Diệp Vân, ngươi đang suy nghĩ gì?”
“Ách… Mang thai thống khổ như vậy, thật sự là… Làm khó ngươi…” Lời vừa ra khỏi miệng, Tu Diệp Vân liền hối hận, hắn lại nói bậy.
“Không có việc gì, đều đã là quá khứ.”
“Được rồi, vậy nói về chuyện sau này, hãy đi nói cho Liệt Diễm biết đi.” Tu Diệp Vân đứng lên, “Sao cứ tự ủy khuất mình như vậy chứ?” Nói xong, còn vỗ vỗ bả vai Minh Tinh.
“Không cần, nếu Liệt Diễm biết, hắn sẽ quấy nhiễu.”
“Ha?” Tu Diệp Vân nhìn Minh Tinh, hoàn toàn nói không ra lời, có một thánh mẫu thụ như Minh Tinh, mới có thể tạo ra được cặn bã công như Liệt Diễm a… Ai… Thánh mẫu bệ hạ…
“Làm sao vậy?”
“Thôi quên đi.” Tu Diệp Vân nói, “Ta về trước đây.”
“Chờ chút, kia… Trạch Vũ đang ốm, ngươi không tới xem hắn?” Minh Tinh đột nhiên nói.
“Đêm qua đã qua xem nên giờ thôi đi, bằng không Minh Tuyết lại không vui.” Tu Diệp Vân cười cười, “Sáng sớm hôm nay, thậm chí còn nghĩ ta vẫn thích Tu Trạch Vũ, vẫn là không nên đi.”
“Như vậy a… Nhi tử của ta mệnh thật tốt a, gặp được ngươi.” Minh Tinh đột nhiên cảm khái, “Có điều ta cảm thấy… nếu đã không thích Trạch Vũ, đi thăm cũng chẳng có gì.”
“Ách… Đã biết.” Nói xong, Tu Diệp Vân phất phất tay, đi ra cửa, “A… Đúng rồi!” Tu Diệp Vân đột nhiên quay đầu lại, “Minh Tuyết đích xác tốt số, nhưng nếu hắn làm chuyện có lỗi với ta, ta tuyệt đối sẽ đá bay hắn.”
“Ác như vậy!” Minh Tinh kỳ quái nhìn Tu Diệp Vân, “Ngươi không cần phải như vậy chứ…”
“Ai… Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, đừng yếu đuối như vậy, ngươi có đôi khi cũng có thể ác độc với Liệt Diễm một chút.” Nói xong, Tu Diệp Vân đóng cửa lại, “Ai…” Thở dài một hơi, hay là đi nhìn xem đi. Nói xong, Tu Diệp Vân cất bước tới Dạ Vũ điện.
Tới cửa, Tu Diệp Vân ban đầu dừng ở cửa nhìn nhìn, phát hiện Tu Trạch Vũ đang nằm trên giường, đột nhiên gã mở to mắt, vẫy lui thị nữ xung quanh, “Các ngươi ra ngoài trước đi.”
“Dạ.” Bọn thị nữ cung kính xoay người, sau đó một đám đi ra ngoài, có mấy người khi tới cửa còn nhìn nhìn Tu Diệp Vân. Tu Diệp Vân thấy thị nữ đã đi hết, liền đi vào, “Tu Trạch Vũ, ngươi vẫn còn tự tàn a?”
“…”
“Này… Ô…” Tu Diệp Vân hảo tâm ngồi xuống bên giường hỏi, muốn nhìn tình trạng của Tu Trạch Vũ một chút, kết quả mới ngồi xuống Tu Trạch Vũ liền ngồi dậy, sau đó điên cuồng hôn lên môi Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân mở to hai mắt, nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp đẩy Tu Trạch Vũ ra, đã bị Tu Trạch Vũ đẩy trước, hơn nữa… vì ngồi ở mép giường nên hắn bị đẩy ngã xuống đất.
“Tu Diệp Vân ngươi cút cho ta!”
Tu Diệp Vân bị Tu Trạch Vũ rống lập tức nhảy dựng lên, “Ngươi bảo ta cút? Vậy ngươi cũng đừng vờ đáng thương a!” Tu Diệp Vân cũng rống lại, “Ngươi chính là cái…” Nói còn chưa xong, hắn liền thấy miệng vết thương trên bụng Tu Trạch Vũ lại bắt đầu xuất huyết. Kì quái thông thường sau khi chữa khỏi, ngay cả miệng vết thương cũng sẽ không có, như thế còn có thể xuất huyết? Tu Diệp Vân nhíu mày, “Ngươi không phải là không gọi y sinh chứ!”
“Ta kêu ngươi cút! Ngươi nghe không hả!”
“Tu Trạch Vũ, ngươi không đau sao?”
“Cút! Ngươi đi ra ngoài! Đi ra ngoài!” Tu Trạch Vũ hét lớn.
Tu Diệp Vân nhíu mày, nhẫn nại của hắn cũng có hạn độ a… Ai, sở dĩ vẫn không đi chủ yếu là hắn phát hiện miệng vết thương của Tu Trạch Vũ, hẳn là Thủy hệ hư vô ma pháp tạo thành. Quyển sách Minh Tinh cho hắn bao hàm cả hình dạng vết thương do mỗi loại ma pháp tạo thành, mà bởi vì hắn gần đây đang học chính là Thủy hệ ma pháp, bởi vậy… cũng có chút hiểu biết với miệng vết thương như thế này.
Ma pháp này, hẳn là ‘Hải vũ’.
“Sao ngươi còn chưa đi! Ngươi mau đi ra, ngươi còn ở lại một giây ta còn thấy ghê tởm!”
“Tu Trạch Vũ!” Tu Diệp Vân hét lớn một tiếng, sau đó nhảy lên giường túm lấy gã, Tu Trạch Vũ lập tức giãy dụa, Tu Diệp Vân một tay giữ lấy hai tay Tu Trạch Vũ đưa lên đỉnh đầu, tay kia thì mò lên bụng Tu Trạch Vũ.
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
“Ta giúp ngươi chữa bệnh!”
“Ta… Ta còn tưởng rằng…”
“Hừ!” Tu Diệp Vân hừ một tiếng, chậm rãi chữa khỏi vết thương, hiện giờ điều khiển Dũ thuật đã không thành vấn đề. “Tu Trạch Vũ… Không phải muốn ta cút sao? Lúc này còn có tâm tư đoán mò sao?”
“Đúng rồi… Ngươi không cần tiếp tục tới chỗ này, lăn được càng xa càng tốt!” Nói xong, Tu Trạch Vũ đá chăn ra, sau đó mạnh mẽ đá lên đùi Tu Diệp Vân, nhắc tới cũng kỳ quái, gã chỉ nghĩ đá tới lại không hề nghĩ tới chuyện đá vào nơi yếu hại giữa hai chân.
“Muốn ta biến, có thể… Chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề là được rồi.”
“Hỏi! Hỏi mau! Hỏi xong mau cút!”
“Không biết ‘Hải vũ’ là tuyệt kỹ của ai?”
“Minh Tuyết! Có vậy ngươi cũng không biết, ngươi căn bản không hiểu gì về hắn!” Tu Trạch Vũ lớn tiếng nói xong, mới chuẩn bị vặn vẹo hai tay, Tu Diệp Vân đã tự động buông tay trước.
“Ngươi nói đúng, ta không hiểu hắn…” Tu Diệp Vân cười cười, chỉ là nụ cười lại khiến Tu Trạch Vũ cảm thấy rất lạnh, “Hiện tại ta liền lăn.” Nói xong, bước khỏi Dạ Vũ điện.
Trong điện Tu Trạch Vũ nhìn bóng lưng Tu Diệp Vân, đột nhiên che miệng lại, Tu Diệp Vân đã biết… Tu Diệp Vân biết là Minh Tuyết đả thương mình. Nghĩ đến đây, Tu Trạch Vũ lập tức xuống giường, ngay cả giầy cũng không đi liền đuổi theo, thế nhưng Tu Diệp Vân đã không thấy bóng dáng.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Tại Cần Tuyết điện, Minh Tuyết thấy Tu Diệp Vân mặt không đổi sắc đi tới, trong lòng cả kinh, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, “Diệp Vân, sao ngươi lại tới đây?”
“Minh Tuyết, ngươi vì cái gì… lại dùng Hư vô ma pháp đả thương Tu Trạch Vũ?” Tu Diệp Vân nói, hành văn gãy gọn. Có lẽ ở Vũ Phong còn có người khác biết ‘Hải vũ’, thế nhưng có thể sử dụng ‘Hải vũ’ đả thương Tu Trạch Vũ, phỏng chừng chỉ có Minh Tuyết, bởi vì đối mặt với Minh Tuyết, Tu Trạch Vũ sẽ không chống trả.
“Diệp Vân ngươi đang nói gì vậy? Có phải Trạch Vũ điện hạ nói cái gì với ngươi, ngươi đừng tin hắn, hắn nhất định là đang châm ngòi ly gián, Diệp Vân…” Minh Tuyết vội vội vàng vàng xuống khỏi giường, mất thật lớn sức lực chạy tới bên Tu Diệp Vân, sau đó ôm lấy Tu Diệp Vân.
“Minh Tuyết… Ngươi có biết Tu Trạch Vũ sợ đau không? Hắn tuyệt đối sẽ không dùng đau đớn để châm ngòi ly gián, có biết không?” Tu Diệp Vân nói xong, nắm lấy cằm Minh Tuyết bắt y phải nhìn hắn, “Ngươi nói cho ta biết, ngươi tại sao phải làm như vậy?”
“Ta… Ta… Ta vẫn cảm thấy… Ngươi còn thích hắn, ta ghen tị, ta không vui, ta không muốn ngươi nhìn hắn như vậy, Diệp Vân ngươi đừng giận ta…” Minh Tuyết nói vừa kiễng đầu ngón chân muốn hôn Tu Diệp Vân, tuy nhiên lại bị Tu Diệp Vân tránh thoát.
“Minh Tuyết, là ta cho ngươi quá ít cảm giác an toàn, hay căn bản ngươi không hề tin ta?”
“Diệp Vân…” Thấy Tu Diệp Vân vẫn lạnh như băng, trong mắt Minh Tuyết tích đầy nước mắt, “Ngươi trước kia thích Trạch Vũ điện hạ như vậy, ta… Ta rất sợ, ngày nào đó ngươi khôi phục trí nhớ, sẽ lại thích hắn, hơn nữa… Trạch Vũ điện hạ không còn chán ghét ngươi giống như trước, ta thật sự rất sợ hãi…”
“Ngươi đừng chỉ nói như vậy!” Tu Diệp Vân nói xong, buông Minh Tuyết ra, “Ta chưa bao giờ biết, ngươi có thể làm chuyện độc ác như đi đả thương người như vậy, trong mắt ta ngươi không phải cái dạng này, ngươi… căn bản vẫn luôn giả bộ có phải hay không.”
“Ta… Ta…”
“Ta đã nói ta không phải Cần Trạch, ta chỉ muốn ngươi chân chính là ngươi, ngươi hiểu hay không!”
“Mặc kệ ta thế nào ngươi đều phải nhận, không cho ngươi thích Trạch Vũ điện hạ, ngươi đã nói ngươi yêu ta!” Minh Tuyết cau mày, diễn cảm có điểm điên cuồng, “Ta không có giả bộ, ta không có giả bộ, ta biết ngươi thích ta đáng yêu, cho nên mới bảo trì như vậy, ngươi không thể không quan tâm tới ta! Ô ô… Ngươi không thể ——!”
Câu nói sau cùng, Minh Tuyết cơ hồ là hét lên, hơn nữa trong mắt rõ ràng có tức giận, “Ngươi không quan tâm ta… Ngươi không thể như Cần Trạch không quan tâm tới ta ——! Không thể ——!” Nói xong, Minh Tuyết giơ tay lên, một quang cầu tụ trong tay, y không chút nghĩ ngợi, liền ném về phía Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân bị hành động của Minh Tuyết làm hoảng sợ, bởi không nghĩ tới Minh Tuyết sẽ làm như vậy nên căn bản phản ứng không kịp, may mắn ở một khắc mấu chốt, Tu Diệp Vân lợi dụng Thuấn di di chuyển ra ngoài cửa, chỉ nghe thấy bên trong ‘Oanh’ một tiếng còn có tiếng đồ vật đổ vỡ. Tu Diệp Vân nghĩ thầm, uy lực này quả thực có thể sánh bằng quả bom cỡ lớn.
Tu Diệp Vân đứng ở cửa, hắn hé ra một khe nhỏ, quan sát tình huống của Minh Tuyết.
“Diệp Vân?” Hư vô ma pháp tan đi, Minh Tuyết phát hiện Tu Diệp Vân đã biến mất, đột nhiên ngồi xổm xuống, tay mò mẫm nơi Tu Diệp Vân vừa đứng, “Diệp Vân? Diệp Vân ngươi đi đâu rồi? Ta không phải cố ý… Ngươi có phải đã chết hay không… Ô… Diệp Vân…”
Tu Diệp Vân ở ngoài cửa nhìn thấy cảm giác Minh Tuyết tinh thần không tốt lắm.
“Diệp Vân… Ngươi đừng chết… Ngươi đừng chết… Ô ô…” Minh Tuyết không ngừng lấy tay sờ tới sờ lui trên mặt đất, đôi mắt khóc đến đỏ ngầu, “Ta không phải cố ý muốn đánh Trạch Vũ điện hạ, là hắn… Là hắn luôn nhìn ngươi, Diệp Vân… Ta sau này sẽ không đánh hắn, Diệp Vân… Diệp Vân…”
Tình cảnh bên trong Tu Diệp Vân càng xem càng thấy kỳ quái, Minh Tuyết vuốt mặt đất, giống như bản thân thật sự nằm trên mặt đất vậy, trạng huống tinh thần Minh Tuyết không phải không tốt… mà là rất xấu.
“Diệp Vân… Ngươi hôm qua… Còn nói cùng ta đi trảo côn trùng, ngươi đừng rời khỏi ta…”
Tu Diệp Vân nhịn không được, còn nhìn như vậy hắn cảm giác mình cũng điên mất. Đẩy cửa vào, còn chưa đi được mấy bước, Minh Tuyết đã vọt tới, “Diệp Vân… Ngươi tha thứ ta đi… Ta sau này không dám…”
“Minh Tuyết, ta không phải đã chết rồi sao?” Tu Diệp Vân thử hỏi.
“Diệp Vân? Diệp Vân không phải vẫn đứng trước mặt ta sao? Sao lại chết chứ?” Minh Tuyết nghi hoặc nhìn Tu Diệp Vân.
“Không có việc gì, ngươi nói rất đúng a, ta sao lại chết đây?” Tu Diệp Vân cười có chút cương, “Minh Tuyết, đã trễ rồi mau lên giường ngủ đi, ta bồi ngươi.”
Minh Tuyết gật gật đầu, bò lên giường, tiếp theo Tu Diệp Vân cũng lên giường, Minh Tuyết ngoan ngoãn tựa vào lòng Tu Diệp Vân.
“Minh Tuyết, đáp ứng ta, sau này không được làm ra chuyện tổn thương người khác nữa, được không?”
“Ta không dám, không dám, Diệp Vân ngươi đừng tức giận nữa.”
“Ngươi phải tin tưởng ta, biết không?”
“Ân.” Minh Tuyết an tâm tựa vào lòng Tu Diệp Vân, chậm rãi nhắm mắt lại chỉ chốc lát sau liền ngủ.
Tu Diệp Vân ôm Minh Tuyết lại suốt cả đêm đều không ngủ được, hắn cảm giác Minh Tuyết giống như… có bệnh gì đó, có phải y giả bộ đáng yêu quá lâu, bởi vậy… mới có thể như vậy? Cảm giác tựa như tinh thần phân tách.
Ngày hôm sau khi Minh Tuyết tỉnh lại, Tu Diệp Vân đã không còn ở đó, Minh Tuyết từ từ xuống giường, đi tới trước gương vuốt thuận lại tóc, sau đó đi ra cửa chuẩn bị xuất môn, đột nhiên y nhìn nhìn nơi hôm qua Tu Diệp Vân đứng, cười cười, “Tu Diệp Vân, ngươi nhất định là rất rất yêu ta, đúng hay không? Bằng không vì cái gì chỉ cần ta diễn một chút ngươi liền tin tưởng ta? Ha ha… Từ giờ, ngươi nhất định sẽ cho rằng ta có vấn đề, như vậy cho dù ta sau này có làm sai cái gì, cũng có thể coi đây là lý do thoái thác trách nhiệm, không cần… sợ ngươi vứt bỏ.” Nói ra một câu hàm xúc không rõ, nhìn như gạt người lại như luyến tiếc Tu Diệp Vân, giọng điệu cũng bất âm bất dương, làm cho người ta nghe khó chịu.
Ánh mắt Minh Tuyết nhìn tới một nơi nào đó, nói không rõ là loại cảm giác gì. Một lát sau, ánh mắt y đột nhiên thay đổi, trong đó có ghen tị cùng phẫn nộ, “Tu Trạch Vũ, ngươi vì sao phải tranh hắn với ta chứ!” Nói xong, Minh Tuyết ra khỏi cửa.
Minh Tuyết không biết, khi y nói những lời kia Tu Diệp Vân đã luôn đứng ở cửa, trong tay bưng bát dược, mất thật lớn sức lực mới nhịn xuống xúc động muốn đập vỡ bát dược. Thuấn di ma pháp của hắn đã luyện được thập phần thuần thục, tốc độ cũng mau, lúc Minh Tuyết ra cửa, hắn đã Thuấn di tới một góc. Nghĩ tới câu nói cuối cũng của Minh Tuyết, Tu Diệp Vân ném chén thuốc, lại một lần nữa thuấn di, tới Dạ Vũ điện.