Tu Diệp Vân mắt nhìn cái đầu trong hộp kia, tay run lên một chút, ngẩng đầu lăng lăng nhìn thị vệ, qua một lát, nghĩ tới cái gì đó, liền cho thị vệ lui trước. “Trần bá.”
“Diệp Vân thiếu gia?” Trần bá xuất hiện, “Muốn mang thứ này đi tế điện chủ nhân sao?”
Tu Diệp Vân nhìn Trần bá, sau đó lắc đầu, “Chờ một chút, trước tiên ta đi tìm Minh Tuyết hỏi rõ ràng đầu đuôi sự tình, cái này ngươi trước cất kỹ, chờ ta trở về rồi nói sau.” Nói xong, Tu Diệp Vân lại bổ sung nói, “Nếu thấy ghê tởm thì đừng động tới, chờ ta trở lại xử lý.”
Đi vào Cần Tuyết điện, Tu Diệp Vân trực tiếp đi tìm Minh Tuyết, mà Minh Tuyết như đã đoán được Tu Diệp Vân sẽ đến, đã ngồi đợi trước ở đó.”Ta biết ngươi sẽ đến.” Minh Tuyết nói.
“Hắn thật sự là hung thủ?” Tu Diệp Vân vẫn không thể tin, cũng không rõ Minh Tuyết vì sao lại giúp mình.
“Đúng vậy, vốn là nam sủng của Lãnh Quân Bạch, sau lại bị đuổi khỏi Lãnh gia, bởi vì ghen tị ngươi, mới hạ độc trong bánh ngọt, muốn độc chết ngươi, lại không nghĩ tới, ngươi không chết mà lại là Duẫn Phàm cùng Lãnh Quân Bạch.”
“Vì sao lại giúp ta…” Tu Diệp Vân cau mày, thản nhiên hỏi.
Minh Tuyết nhìn Tu Diệp Vân, y có thật nhiều lời muốn nói với Tu Diệp Vân, thế nhưng, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tu Diệp Vân, những lời này lập tức bị nghẹn trở về, “Không tại sao…”
“Ân, kia cám ơn ngươi.”
“Không cần cảm tạ.” Minh Tuyết trả lời, lại nhìn Tu Diệp Vân xoay người muốn rời đi, dường như không cam lòng bổ sung một câu, “Dù sao bất quá chỉ là giết người mà thôi.”
Quả nhiên, nghe Minh Tuyết nói vậy, Tu Diệp Vân quay đầu lại, nhìn Minh Tuyết mặt không chút thay đổi, hắn nghĩ muốn quở trách vài câu, rồi lại cảm thấy không có lý do gì làm vậy, “Cũng phải, loại chuyện này Minh Tuyết điện hạ làm thực quen tay… đương nhiên thấy không có gì.” Sau cũng không nói thêm gì, lập tức ly khai Cần Tuyết điện.
Vẫn nên nhanh rời khỏi đây, đỡ phải nghe Minh Tuyết nói thêm cái gì khiển bản thân nhịn không được quay đầu lại.
Minh Tuyết vẫn ngồi bất động nơi đó, không đuổi theo, cũng không lên tiếng giữ lại. Chính là hốc mắt có chút hồng, không phải không khóc, chỉ là nhẫn đến khi Tu Diệp Vân đi rồi mới khóc. Bởi vì, nước mắt này đã sớm không thể đánh động tới Tu Diệp Vân nữa rồi. Họa chăng chỉ có ngôn ngữ vô tình mới còn có thể đủ sức để Tu Diệp Vân quay đầu lại xem mình một lần.
“Thân thể… Có khỏe không…”
Minh Tuyết mạnh mẽ ngẩng đầu, cư nhiên thấy Tu Diệp Vân đứng trước mặt mình, tuy rằng, vẻ mặt vẫn lạnh băng băng như vậy, nhưng những lời này, thật sự đang quan tâm tới mình.
Tu Diệp Vân nhìn Minh Tuyết nãy giờ không nói gì, không khỏi nhíu mày. Kỳ thật, hắn chỉ cảm thấy, hẳn nên quan tâm một chút, dù sao cũng do mình không đúng, nhận sai người, bởi vậy, rõ ràng đã muốn rời đi, rồi lại vòng lại. Vậy mà người này hiện tại không nói lời nào là có ý gì? “Xảy ra chuyện gì, hay là không có việc gì?” Tu Diệp Vân lại hỏi một lần.
Minh Tuyết cắn môi nhìn Tu Diệp Vân, y thật sự hy vọng Tu Diệp Vân thêm vài câu quan tâm nữa.
Tu Diệp Vân xem Minh Tuyết vẫn không nói lời nào, bất đắc dĩ mím môi, xoay người chuẩn bị rời đi.
Minh Tuyết thấy Tu Diệp Vân không thèm nhắc lại mà quay đầu bước đi, lập tức nói, “Không đau! Không chỗ nào đau …”
Tu Diệp Vân không xoay người, chỉ thở dài một hơi, “Ân, vậy là tốt rồi. Còn có, ngươi không cần nghĩ ngợi nhiều.” Nói xong, thật sự ly khai Cần Tuyết điện.
Minh Tuyết cắn môi, Tu Diệp Vân nói đúng, bản thân đích xác không nên nghĩ nhiều, lại càng không nên chờ mong cái gì.
Về đến nhà, Tu Diệp Vân bảo Trần bá đem cái đầu kia thiêu hủy. Kỳ thật, vốn muốn mang thứ này tới mộ địa của Lãnh Quân Bạch, nhưng… Tu Diệp Vân nghĩ nơi ấy một mảnh tinh thuần, sao có thể để lây nhiễm thứ huyết tinh không sạch sẽ này được?
Huống hồ, bản thân hắn cũng không hy vọng để Lãnh Quân Bạch nhìn thấy thứ đó.
Giải quyết xong hung thủ, Tu Diệp Vân có chút hư không, không nghĩ tới, có thể tìm được hung thủ nhanh như vậy, càng không nghĩ tới, hung thủ kia lại chết nhanh như vậy. Hiện giờ ở Vũ Phong đại lục, còn có cái gì để bản thân lưu luyến nữa đây?
Từ sau lần rượu say loạn tính đó, Tu Diệp Vân không dám tới Mị Dạ uống rượu nữa, hắn sợ sẽ lại phát sinh chuyện hôm ấy, bởi vậy, hiện giờ Tu Diệp Vân chỉ biết đến hai nơi, một là nhà, hai là mộ địa của Lãnh Quân Bạch. Mỗi ngày ở mộ địa, Tu Diệp Vân đều nói chuyện với tấm mộ bia, hệt như kẻ điên. Mặc dù như thế, Tu Diệp Vân còn có thể khi thì nín thở khi thì cười vui, giống như trước mặt nghe hắn nói nói đích thật là Lãnh Quân Bạch, mà không phải cái mộ bia lạnh như băng.
Thời gian qua đi, Tu Diệp Vân đã quen với cuộc sống như thế, cảm giác như dứt bỏ hồng trần, dường như trong cuộc sống của hắn chỉ có mộ bia kia. Kỳ thật, bởi vì sâu trong nội tâm Tu Diệp Vân không muốn tin rằng Lãnh Quân Bạch đã mất rồi, nói chuyện với mộ bia, cũng chỉ vì che dấu nỗi đau trong lòng mà thôi.
Bất quá, thời gian dài như vậy, Tu Diệp Vân lại hiểu ra được một việc, trước kia còn không hiểu vì sao Lãnh Quân Bạch muốn hỏa thiêu, giờ bình tĩnh ngẫm lại, Tu Diệp Vân có chút minh bạch ý tứ Lãnh Quân Bạch.
Kỳ thật là không muốn bản thân khó xử đi. Bởi vì, nếu thi thể của y còn bảo tồn hoàn hảo, phỏng chừng mình cũng sẽ nghĩ đủ loại phương pháp cứu sống y, mà phương pháp tốt nhất chính là Ngọc Thanh, chính là… Tu Diệp Vân có đạo lý của mình, hắn chắc chắn sẽ không cho phép bản thân giết người khác để đổi lấy mạng của Lãnh Quân Bạch, có lẽ… Hắn sẽ dùng máu của chính mình, mà… một lần năng lực bạo phát đã cứu mình, còn lần tiếp theo? Kết quả còn là một ẩn số, bởi vậy, Lãnh Quân Bạch dứt khoát hạ lệnh hỏa thiêu, khiến bản thân ngay cả ý tưởng cứu sống y cũng không thể tồn tại.
Quân Bạch… Ta nên cám ơn ngươi sao? Trước khi chết còn suy nghĩ cho ta, Tu Diệp Vân cười rơi lệ.
Lại qua một thời gian ngắn, khi Tu Diệp Vân đang ở nhà, Minh Tinh tự mình đến thăm, y nhìn Tu Diệp Vân có chút gầy yếu, hỏi, “Diệp Vân… cuộc sống… cứ muốn tiếp tục như vậy sao?”
Tu Diệp Vân nhìn Minh Tinh, Tinh Linh Vương này trước mặt mình cơ hồ không có chút uy nghiêm gì, ngẫm lời y nói, đại não vẫn sa vào bi thống mà đã lâu không ‘vận tác’ một lần nữa chuyển động, đúng vậy… Mấy trăm năm… Mấy ngàn năm… Chính mình… cứ tiếp tục như vậy?
“Diệp Vân… Tuy rằng, ngươi cự tuyệt ta, nhưng… Chúng ta nói thế nào cũng có quan hệ không như những người khác, ta quan tâm ngươi, ngươi không thể cự tuyệt.” Minh Tinh nói xong, bàn tay áp lên mặt Tu Diệp Vân, bởi vì Tu Diệp Vân ngồi, Minh Tinh đứng, chiều cao vừa thuận. “Đáp ứng ta, ngươi có thể bi thương, có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng là cũng nên làm chút chuyện khác được không? Ngươi cả ngày không có việc gì làm như vậy, thực không được.”
Tu Diệp Vân nhìn trong ánh mắt Minh Tinh, sự chân thành mang theo nhiều điểm lo lắng, nhớ tới bi thảm Minh Tinh từng trải, Tu Diệp Vân có chút đau lòng, chỉ là… Lãnh Quân Bạch là một nửa kia của mình, thiếu y, liền cảm giác nhân sinh không hoàn chỉnh …
Trước kia có thật nhiều việc, đều là cùng Lãnh Quân Bạch làm, hiện giờ, người cùng mình làm việc này đã không còn, bởi vậy, hắn cũng không biết nên làm cái gì.
Minh Tinh muốn mình đừng sống như hiện tại, như vậy… mình nên làm gì đây?
Thật sự tựa như đầu óc đột nhiên trống rỗng, không nghĩ ra được.
“Diệp Vân… Ngươi có nghe ta nói không…”
“Ta nghe, mỗi một câu, đều nghe được rành mạch.” Tu Diệp Vân nói, “Chỉ là…”
“Không có chỉ là!”
Tu Diệp Vân giật mình, lần đầu tiên thấy Minh Tinh cứng rắn như vậy, làm cho hắn hoảng sợ. “Ngươi…”
“Ta nói rồi nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ sử dụng đến quyền lợi của quân vương! Ta lệnh cho ngươi, từ hôm nay trở đi, làm… Làm…”
“Làm cái gì?” Tu Diệp Vân nhìn gương mặt có chút ửng đỏ của Minh Tinh, cười hỏi.
“Thiếp… thiếp thân thị vệ…” Không biết sao, nhìn Tu Diệp Vân tươi cười, Minh Tinh lại có chút lắp bắp, đã bao lâu không nhìn thấy Tu Diệp Vân mỉm cười?
“Ai…” Tu Diệp Vân thán một hơi, “Ta đáp ứng ngươi là được.” Tu Diệp Vân nói, “Ta đáp ứng ngươi, hảo hảo tìm việc gì đó làm, chậm rãi khôi phục cuộc sống bình thường, về phần thiếp thân thị vệ gì đó, ta xem vẫn là miễn đi.”
Minh Tinh thấy Tu Diệp Vân đáp ứng, lại sợ Tu Diệp Vân nói cho có lệ, “Ngươi… Từ hôm nay trở đi, chia sẻ một nửa công việc của ta!”
“Cái gì?”
“Giúp ta phê duyệt văn kiện.”
Vì thế, bắt đầu từ ngày đó, những nơi Tu Diệp Vân đi từ hai cái biến thành bốn, hai nơi mới chính là phòng nghị sự của Minh Tinh và Lộ Vũ điện. Kỳ thật, vốn Tu Diệp Vân chỉ cần vào phòng nghị sự là tốt rồi, dù sao cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi, chính là, có đôi khi Tu Diệp Vân dành cả buổi chiều ‘nói chuyện’ cùng Lãnh Quân Bạch ở mộ địa, bởi vậy, chỉ có thể đẩy công việc đến tối. Dù sao đó đều là văn kiện trọng yếu, cho nên Tu Diệp Vân chỉ có thể đem tới Lộ Vũ điện của Minh Tinh, nghiêm túc phê duyệt.
Đúng rồi, trong mấy ngày này, Duẫn Phàm cũng thường xuyên đến tìm Tu Diệp Vân nói chuyện, nhưng đối với Tu Diệp Vân mà nói, hắn thực không quá hy vọng Duẫn Phàm kết giao thân thiết với mình. Cũng không phải hắn chán ghét Duẫn Phàm, mà là, dù sao Duẫn Phàm hiện tại dùng xác của Liệt Thương, nếu y mỗi ngày đều đến tìm mình, bị truyền ra ngoài sẽ thành cái gì?
Thế nhưng, được rồi… Tu Diệp Vân cũng biết, Duẫn Phàm tuyệt đối sẽ không để ý điều này, bởi vậy từ trước đến nay hắn khuyên bảo Duẫn Phàm đều vào tai này ra tai kia, kết quả hiện tại đề tài được thảo luận sôi nổi nhất Vũ Phong đại lục chính là, Tu Diệp Vân sau khi Lãnh phó hiệu trưởng tạ thế lại bám được cành cao khác, chẳng qua không biết ‘cành cao’ này là chỉ Liệt Thương điện hạ hay là Minh Tinh bệ hạ?
Vì thế, còn có người chuyên môn dùng chuyện này để kiếm tiền, để đám người đánh cược là Liệt Thương hay Minh Tinh thắng được mỹ nhân tâm.
Nôn… Tu Diệp Vân thường xuyên nghe thấy mấy tin này, mỗi lần đều buồn nôn, không phun không được. Nhất là câu kia, thắng được mỹ nhân tâm… Làm cho cả người hắn run lên như bị chạm điện.
“Diệp Vân, ngươi cùng Liệt Thương… quen biết?”
Một đêm nào đó, Tu Diệp Vân đang ở trong tẩm cung của Minh Tinh vất vả công tác, bởi vì văn kiện hôm nay đặc biệt nhiều, mà bản thân còn cố tình đi chậm, thực ngán ngẩm, không biết phải làm tới khi nào.
“Ân, xem như quen biết đi.” Tu Diệp Vân nói.
“Ta thấy các ngươi… Quan hệ giống như phi thường tốt.” Trước mặt Minh Tinh là một đĩa nho, y cầm một quả, vừa lột vỏ vừa nói.
“Ân… Cũng không tồi đi, có lẽ chúng ta có chút hợp ý.” Tu Diệp Vân hơi có lệ nói, dù sao, chuyện này thực khó mà nói rõ, nếu phải nói rõ ràng, chỉ sợ còn phải dẫn từ việc mình là Huyết tinh linh mà nói. Lại nói, ngay cả mình còn không rõ thân thế bản thân đâu!
“Ân.” Minh Tinh nghe ra Tu Diệp Vân không muốn nói nhiều, liền cũng không hỏi nhiều, cúi đầu, chuyên tâm bóc vỏ.
Tu Diệp Vân ngẩng đầu nhìn Minh Tinh một cái, chưa từng thấy có người lột vỏ nho nghiêm túc đến vậy, giống như mình, có đôi khi trực tiếp lấy nho bỏ vào miệng liền xong, tuy rằng có chút bẩn, nhưng lại rất tiện. Nếu không thì để người khác lột vỏ rồi đưa cho mình.
“Này.”
Đang lúc Tu Diệp Vân trầm tư hồi tưởng chuyện mình ăn nho, một quả nho trong suốt hiện ra trước mắt, đã bóc sạch sẽ. Tu Diệp Vân lấy lại tinh thần, nhìn Minh Tinh cầm quả nho đặt bên miệng mình.
“Cho ngươi ăn.” Minh Tinh mím môi.
“A… Nga…” Tu Diệp Vân há mồm cắn nho, không cẩn thận đụng tới ngón tay Minh Tinh, không khí lập tức trở nên kỳ quái.
Kết quả, Minh Tinh còn nói mấy câu ‘lửa cháy đổ thêm dầu’.
“Ta cho tới giờ vẫn chưa từng làm chuyện này, trước kia đều là có sẵn bưng lên, lần đầu tiên bóc, có thể quá chậm, về sau ta sẽ bóc nhanh hơn.”
“…” Tu Diệp Vân không biết nên đáp cái gì, chỉ có thể gật gật đầu.
“Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng bóc cho Liệt Diễm.” Minh Tinh cúi đầu.
“Ân…” Tu Diệp Vân cảm thấy càng thêm xấu hổ, chỉ có thể cười vài tiếng, “A ha ha ha ha, ta thực vinh hạnh a…”
Nghe Tu Diệp Vân nói như vậy, Minh Tinh ngẩng đầu, ‘phẫn hận’ trừng mắt nhìn Tu Diệp Vân, sau đó đứng lên đến bên giường, “Ta đi ngủ trước, ngươi tiếp tục phê!”
“Không phải chứ, đã trễ thế này.”
“Không được, đây là nhiệm vụ bổn vương giao cho ngươi.” Nói xong, Minh Tinh lập tức chui vào chăn, chỉ chốc lát sau hô hấp liền dần dần bình ổn.
Tu Diệp Vân chậc lưỡi, không nói gì. Không nghĩ tới Minh Tinh cũng có một mặt bốc đồng như vậy, hơn nữa… Tu Diệp Vân quay đầu lại liếc nhìn người trên giường, người này ngủ cũng quá nhanh đi!
Kỳ quái, rõ ràng lớn lên không giống heo a! Tu Diệp Vân cảm thán. Sau đó bất đắc dĩ tiếp tục công tác. Tu Diệp Vân vẫn nhìn văn kiện, đến quên cả thời gian, lần nữa xem đồng hồ, cũng đã qua một giờ. Tu Diệp Vân nhìn bên cạnh còn lại một văn kiện nhỏ, thở ra một hơi, rốt cục cũng đại công cáo thành!
“Tu Diệp Vân.”
“Ân… A… A?” Tu Diệp Vân kinh ngạc nhìn Minh Tinh xuất hiện trước mặt, ánh mắt thanh tỉnh một chút cũng không giống như đang ngủ, chẳng lẽ mình đánh thức y? Làm sao có thể! “Làm sao vậy?”
“Ngươi mệt mỏi đi.”
“Đúng là khá mệt.”
“Thực xin lỗi, ta chỉ đơn thuần là muốn cho ngươi cuộc sống tốt hơn, mới an bài việc này cho ngươi làm, nghĩ có thể bổ khuyết một ít chỗ trống.” Đương nhiên, còn tồn một chút tư tâm, tỷ như có thể ở bên Tu Diệp Vân trong chốc lát.
“Không sao hết, ngươi là vì tốt cho ta, ta hiểu được.”
“Vậy ngươi tiếp tục, ta cùng ngươi phê.”
“Ngươi lên giường đi, đừng để bị lạnh.” Tuy rằng thời tiết đã dần ấm lên, nhưng đêm xuống vẫn có chút lạnh.
“Ta cảm thấy cũng không lạnh lắm.”
“…” Tu Diệp Vân nhìn Minh Tinh, y tựa hồ thực kiên trì, “Vậy được rồi, ta cố gắng làm nhanh một chút.”
“Ân, phê xong rồi liền ngủ lại đây đi, quá muộn rồi, đừng trở về nữa.”
“Ta cần nói với Trần bá một tiếng a, ông ấy sẽ lo lắng.” Tu Diệp Vân nghĩ đến lão quản gia trong nhà.
“Ta đã phái người tới nói với ông ta.” Minh Tinh nói.
Tu Diệp Vân thấy Minh Tinh đã sớm có chuẩn bị, lúc này mới yên lòng ở lại. Có Minh Tinh thỉnh thoảng trò chuyện cùng hắn, Tu Diệp Vân thật cảm thấy phê duyệt văn kiện này thoải mái không ít. Trong chốc lát, liền hoàn chỉnh toàn bộ.
Nhanh chóng tắm rửa một cái, Tu Diệp Vân đi tới bên giường, lại bị ‘cục diện’ trên giường làm hoảng sợ. Chỉ thấy Minh Tinh dùng một cái gối dài xấp xỉ cái giường đặt ở giữa, đem giường một phân thành hai. “Ngươi… Ngươi làm cái gì vậy.” Chẳng lẽ mình bị ghét bỏ? Tu Diệp Vân buồn bực.
“Không… Không làm gì, ngươi nhanh ngủ đi.” Minh Tinh chỉ lộ ra đôi mắt, cái mũi cùng cái trán.
Tu Diệp Vân bất đắc dĩ tiến lại, sau đó lên giường, bởi vì quá mệt mỏi nên qua chốc lát liền ngủ. Minh Tinh chuyển thân, cách gối ôm đẩy Tu Diệp Vân, thấy Tu Diệp Vân không chút phản ứng, y mới nói ra nguyên nhân đặt gối.
“Ta… Ta cùng ngươi dựa gần như vậy, vạn nhất nhịn không được ôm lấy ngươi, thực thẹn thùng… Thật sự…” Sau khi nói xong, lại cảm thấy mình quá mức mẫn cảm, mặt lập tức đỏ hồng, Minh Tinh đem chăn trùm kín đầu nhắm mắt lại, không thèm nói nữa.