Nhân Sinh Trong Sách

Chương 61: Tử vong



“Hành hình!” Liệt Diễm xem thời gian, vừa đến giờ, liền hô to mệnh lệnh.

Quan chấp hành gật gật đầu, sau đó vung tay lên. Tu Diệp Vân ngẩng đầu, liền thấy rất nhiều tiểu đao bay đến phía mình. Cũng đúng lúc này, Tu Diệp Vân thấy một khí thể màu vàng trong suốt nào đó phủ lên thân thể mình, tiểu đao bay tới đều đâm xuyên qua thứ đó rồi mới đâm vào thân thể mình, nhưng mà, tiểu đao xuyên qua thứ đó như bị cản trở, bản thân cứ nhiên không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm giác cổ tay cùng mắt cá chân dị thường đau đớn, giống như đang bị cái gì đó đốt cháy.

Tu Diệp Vân nhìn nhìn cổ tay, kinh ngạc phát hiện, giống như… có ngọn lửa vô hình đang đốt cháy dây thừng trói buộc, tuy rằng, hiệu quả không tốt, nhưng mà, dây thừng cũng đã cháy đứt vài sợi nhỏ.

Tu Diệp Vân thấy phía dưới rất nhiều người đều che mắt không dám nhìn, cũng phải, một đao kia đâm vào người đã đủ vỡ nát. Nhưng, thứ phục trên người mình rốt cuộc là cái gì? Cẩn thận coi một chút, thứ này còn giống như là hình người, cũng cảm giác như một người cường ngạnh sinh chắn trước mặt mình giúp mình cản Thiên vạn đao. Hơn nữa, thứ này giống như cũng có cảm xúc, mỗi lần đao trước đâm vào người ‘nó’, còn có thể không ngừng run rẩy, giống như đang bị đau…

Nhìn thứ này, Tu Diệp Vân không hiểu sao thấy đau lòng.

Qua một thời gian ngắn, vật kia dường như chống đỡ không nổi, chậm rãi rời khỏi Tu Diệp Vân, thời khắc thoát đi còn gắt gao bám lấy Tu Diệp Vân, giống như không muốn buông. Tu Diệp Vân nhìn thứ nọ bị đao đâm vào ‘phập phập’ từng cái, sớm đã bị tàn phá không chịu nổi, nếu không có thứ nọ, thì bản thân chắc chắn sẽ thành bộ dạng như vậy.

Rốt cục, thứ kia vẫn ly khai. Trong nháy mắt ‘nó’ rời đi, Tu Diệp Vân lập tức cảm thấy cơn đau thấu đến tận xương, nhìn một bả đao đâm vào thân thể mình rồi biến mất, Tu Diệp Vân nhịn không được lên tiếng, “Ô…” Cắn chặt răng, ngón tay gắt gao bấu vào giá treo, móng tay cơ hồ đã gãy toàn bộ.

Chính vào lúc này, Minh Tuyết vốn còn bị bọn thị vệ ngăn đón bất động đột nhiên tránh thoát kìm kẹp, bởi vì vừa rồi quá mức an phận, bọn thị vệ đều thả lỏng cảnh giác với Minh Tuyết, hiện giờ Minh Tuyết đột nhiên phát khởi thế công, bọn họ liền thất thần, cũng không kịp ngăn cản.

Minh Tuyết đột nhiên dang cánh bay đến trước mặt Tu Diệp Vân sau đó gắt gao ôm lấy Tu Diệp Vân. Minh Tinh đang bị Liệt Diễm ôm thấy tình cảnh này đột nhiên bật dậy, nhưng mà, ngay một giây sau, y liền ôm bụng ngồi trở lại, dường như nháy mắt mất hết khí lực.

Tu Diệp Vân vốn đang đau đớn mà gắt gao nhắm mắt lại, ai ngờ một người đột nhiên ôm lấy mình, người này lại còn là Minh Tuyết. Tu Diệp Vân nhìn không thấy mặt Minh Tuyết, không biết y bây giờ có biểu tình gì. Chỉ biết là, đao vốn đâm vào hắn giờ đang dần biến mất trong cơ thể Minh Tuyết.

Tu Diệp Vân có thể cảm giác cánh tay của Minh Tuyết đang run rẩy, nhìn cánh Minh Tuyết mở ra, cũng đã bị đao cắt tả tơi.

Tu Diệp Vân bắt đầu giãy dụa, tả hữu nhìn nhìn, dây thừng cột mình đã bị thứ không biết tên kia đốt cháy chỉ còn lại một mảnh mong manh, chỉ cần bản thân dùng chút khí lực, nói không chừng có thể thoát ra. Hắn rõ ràng có thể cảm giác được Minh Tuyết sắp chống đỡ không nổi, hắn không thể để Minh Tuyết rơi xuống từ nơi cao như vậy.

Đang lúc Tu Diệp Vân ra sức giãy dụa, Minh Tuyết mở miệng nói chuyện. “Diệp Vân… Ta biết, ngươi sẽ không tha thứ cho ta, sẽ không thích ta nữa… Bởi vì, việc ta sai thật sự rất nhiều.”

Ngươi đừng nói nữa, ta van ngươi! Nghe thấy Minh Tuyết thanh âm đứt quãng, Tu Diệp Vân sốt ruột há mồm, lại một câu đều nói không nên lời.

“Ta… Ta không mong chờ ngươi còn có thể lại thích ta, ta chỉ hy vọng, ngươi… Ngươi có thể… Có thể tha thứ…” Minh Tuyết cảm giác hơi thở mình đã không còn ổn định. Vừa rồi bay lên quá mau, căn bản đã quên dùng ma pháp bảo vệ. Cơ mà, cũng không có gì khác nhau, ma pháp của y không đủ sức cản hết đao. Nhiều lắm… chỉ làm cho mình thoải mái một khắc, ma pháp hao hết, vẫn sẽ là bộ dạng hiện tại.

Minh Tuyết nói cái gì Tu Diệp Vân căn bản nghe không vào, hắn chỉ biết là, phải nhanh một chút thoát khỏi ràng buộc, sau đó triển khai cánh, có thể vào khắc nháy mắt Minh Tuyết thoát lực tiếp được y. Dù rằng, hắn có thể căn bản không có năng lực dùng cánh phi hành.

“Diệp Vân… Ta giống như… Không được…” Minh Tuyết cảm giác trước mắt tối đen, cánh tay giống như mềm nhũn, không có khí lực, “Diệp Vân… Ta thích ngươi… Cũng thích… Bảo bối… Ta…” Còn chưa nói xong, Minh Tuyết đã nhắm mắt lại. Cánh tay ôm Tu Diệp Vân cũng lỏng rồi rời ra, cả người nhanh chóng rơi xuống.

Cũng đúng lúc này, Tu Diệp Vân giật đứt dây thừng. Hắn mở rộng cánh, theo hướng Minh Tuyết rơi xuống mà bay, sau đó giữ chặt Minh Tuyết. Vốn dùng cánh bay đã là cố hết sức, lại còn thêm Minh Tuyết, Tu Diệp Vân hoàn toàn không thể bay lên. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng khí lực lớn nhất ôm lấy Minh Tuyết.

Dù cho, người trong lòng đã sớm không còn hơi thở.

Nháy mắt ngã xuống đất, Tu Diệp Vân cảm giác cánh truyền đến đau đớn kịch liệt, gắng sức nhấc tay lên sờ, lại phát hiện cánh của mình như bị bẻ gãy.

Nhớ rõ từng nghe Ti Kha nói qua, nhân loại sở dĩ có thể sống lâu, là vì có đôi cánh này. Nếu muốn tự sát, trực tiếp bẻ cánh là xong.

Hiện giờ, cánh mình bị gãy, toàn thân… lại vì hình phạt vừa rồi mà không ngừng đổ máu.

Tu Diệp Vân nhìn nhìn Minh Tuyết bị mình ôm trong ngực, giờ mới phát hiện, bản thân đã nhìn không rõ dung mạo Minh Tuyết. Nhìn quanh bốn phía, Tu Diệp Vân biết, tầm mắt của mình đã bắt đầu mơ hồ.

Thì ra, cái chết đến thật mau. Mà lần này, không ai có thể cứu được mình.

Pháp trường một mảnh hoang liêu, tất cả mọi người không nói lời nào. Bởi vì bọn họ trơ mắt nhìn Minh Tuyết điện hạ tử vong, lại trơ mắt nhìn Tu Diệp Vân rơi xuống đất gãy cánh.

Trên đài, Minh Tinh nhìn một màn này, mặt không chút thay đổi, lúc này đây, y không khóc, mà nhìn Liệt Diễm, trong mắt tràn đầy thất vọng.

“Trước khi gặp Tu Diệp Vân, ta đã cho rằng ta chỉ có làm tình cùng ngươi mới có thể đạt được khoái cảm, nhưng sau đó, ta phát hiện ngươi có thể cho ta chỉ có thống khổ mà thôi, mà Tu Diệp Vân, cho dù là một đầu ngón tay, đều có thể làm cho ta khoái hoạt. Vì Vân Na, ngươi bị hủy hạnh phúc đầu đời của ta, lần này, ngươi lại là vì Vân Na, phá hủy luôn hạnh phúc thứ hai của ta. Ta có chưa nói với ngươi, Minh Tuyết là hài tử của ngươi nhỉ? Nhưng, điều này cũng không quan trọng nữa, chỉ là… Hiện giờ chuyện ta mang tai đã bị ngươi phát hiện, ngươi cư nhiên lấy hài tử của ta uy hiếp ta? Ngươi giết  Tu Diệp Vân, làm cho đứa nhỏ còn chưa ra đời đã không có phụ thân. Ngươi cũng giết, thân tử của ngươi.” Minh Tinh vừa nói vừa ôm bụng, toàn thân vô lực xụi lơ trên ghế, sau đó, y lại nhìn nơi Tu Diệp Vân cùng Minh Tuyết ngã xuống, từ nơi này nhìn tới, chỉ có thể nhìn một màu đỏ tươi chói mắt. “Liệt Diễm, ta hận ngươi!” Nói xong, Minh Tinh liền hôn mê.

Khi đó, sau khi biết tin mình mang thai, mặc dù có chút ảo não vì mang thai mà năng lực nháy mắt biến mất hoàn toàn cùng thân thể vô cùng suy yếu, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là hài tử Tu Diệp Vân lưu lại, Minh Tinh trong lòng chỉ còn vui vẻ cùng ngọt ngào.

Ban đầu không dám nói với Tu Diệp Vân, dù sao, Tu Diệp Vân không thích mình. Nhưng y cũng sẽ không giết tiểu sinh mệnh còn chưa thành hình này, dù sao, Minh Tuyết giết hài tử của mình, Tu Diệp Vân đã sinh khí như vậy.

Lặp lại tự hỏi, nhưng vẫn quyết định nói chuyện này cho Tu Diệp Vân. Dù rằng Tu Diệp Vân không thích mình, nhưng có lẽ biết được chuyện hài tử, hắn sẽ vui vẻ. Dù sao, nam nhân nào lại không hy vọng có hài tử của mình chứ?

Thế nhưng, chuyện này còn chưa nói ra miệng, liền nhận được tin Tu Diệp Vân ám sát Liệt Thương. Sau đó, bản thân liền bị nhốt Liệt Diễm.

Y quá quy yếu căn bản không thể phản kháng Liệt Diễm, vài ba lần cầu Liệt Diễm cho mình đi gặp Tu Diệp Vân, đều không thành công. Sau đó, Liệt Diễm uống rượu say, lại muốn cưỡng bức mình, Minh Tinh không có khả năng lại giao thân thể cho nam nhân này, lại không thể chống cự Liệt Diễm.

Dưới tình thế cấp bách, Minh Tinh hô lên chuyện mình đang mang thai. Những lời này, thành công làm cho Liệt Diễm đình chỉ động tác, thế nhưng… cũng thành nhược điểm để Liệt Diễm uy hiếp mình.

Nếu giao quyền xử lý Tu Diệp Vân cho Liệt Diễm, như vậy y sẽ không chạm vào mình, không giết con mình.

Một khắc kia… Minh Tinh thỏa hiệp.

Trong đầu không hiểu sao lại có loại ý tưởng kỳ quái, chính là Tu Diệp Vân luôn gặp dữ hóa lành, đại nạn không chết, bởi vậy, y tuyệt đối không thể để cho hài tử có việc, cũng không thể, cho Liệt Diễm lại đụng tới mình.

Y cược, cược rằng Tu Diệp Vân không có việc gì.

Thế nhưng, không nghĩ tới kết quả lại như thế, y thua, Tu Diệp Vân chẳng những xảy ra chuyện, hơn nữa, bản thân vĩnh viễn sẽ không thể tái kiến người này. Minh Tinh không thể chấp nhận. Đây quả thực chính là đả kích trí mạng.

Mọi người dưới đài tựa hồ không đành lòng nhìn cảnh máu chảy đầm đìa, đều nhắm hai mắt lại. Ti Kha đứng trong đám người, nhìn hết thảy, cơ hồ muốn ngất đi, được Bạch Kim Ngọc ôm lấy, Ti Kha ôm Bạch Kim Ngọc gào lên khóc lớn.

Tu Diệp Vân sờ sờ mặt Minh Tuyết, trong đầu tựa hồ hiện lên rất nhiều hình ảnh. Có đủ loại chuyện cùng Minh Tuyết, cùng Lãnh Quân Bạch, đương nhiên, cũng có Duẫn Phàm, còn có rất nhiều về Minh Tinh, còn có Tu Trạch Vũ, hôm nay người kia không có tới, có phải sau khi phát hiện không có biện pháp cứu mình đã trốn một góc mà khóc rồi không? Khoái hoạt… bi thương… đều là những người không thể xóa bỏ khỏi trí nhớ, Tu Diệp Vân kéo… khóe miệng, nhưng cơ mặt tựa hồ có chút cứng ngắc, cười rộ lên cũng không phải dễ nhìn.

Hắn cuối cùng thở dài một tiếng, sau đó… Chậm rãi nhắm mắt lại.

“Liệt Diễm ——! Liệt Diễm!”

Liệt Diễm vốn còn sững sờ sau lời Minh Tinh nói, đột nhiên nghe thấy có người kêu tên mình, liền quay đầu, không nghĩ tới, nghênh diện mà đến chính là một quyền, đang muốn nổi giận, lại thấy người nọ cư nhiên là Cần Trạch.

Ngày đó Cần Trạch cùng Vân Na đôi co, không ngờ bị nữ nhân âm độc này hạ dược, khiến hắn hôn mê bất tỉnh. Sau mới biết, toàn thân Vân Na đều là độc, chỉ cần nàng nguyện ý phóng thích, như vậy, chính là người vạn năng độc. Bản thân tát nàng hai cái, đụng phải da của nàng. Sau khi tỉnh lại, nghe nói Liệt Diễm mấy ngày trước đột nhiên thu thập hành lý bỏ chạy, Cần Trạch cảm thấy không đúng, không nghĩ tới, trở về lại nghe tới chuyện về Tu Diệp Vân.

Vội vội vàng vàng chạy đến pháp trường, lại phát hiện hết thảy đều đã xong. Nhìn con mình cùng Minh Tuyết nằm trong vũng máu không nhúc nhích, không hề nghĩ ngợi, lập tức cho Liệt Diễm một quyền.

“Ngươi làm cái…” Liệt Diễm còn chưa nói hết, liền bị Cần Trạch túm lấy bả vai.

“Ngươi giết con ta… Ngươi giết con ta?” Cần Trạch thoạt nhìn hết sức tức giận, hắn lắc mạnh Liệt Diễm, “Ngươi sao có thể làm như vậy!” Một quyền lại một quyền đánh vào cơ thể Liệt Diễm, kỳ quái chính là, Liệt Diễm thế nhưng không phản kháng, giống như đang ngây người.

Liệt Diễm xem Cần Trạch dùng ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn mình chằm chằm, thật sự ngây người. Bởi vì Cần Trạch, cho tới bây giờ chưa từng nhìn mình như vậy.

“Ngươi có thể hận ta, vì sao lại trút giận lên người vô tội!”

“Hắn cũng là hài tử của Vân Na kia mà!”

“Cho dù trên người có chảy dòng máu của ta, ngươi cũng phải lo lắng đến Vân Na! Người cho Tu Diệp Vân sinh mệnh!”

“Liệt Diễm! Ngươi mẹ nó thật sự làm người ta quá thất vọng rồi!”

Liệt Diễm nhìn Cần Trạch có chút điên cuồng. Cần Trạch nói mỗi một câu, đều là rống lên. Ngẫm lại trước kia người này chưa bao giờ đối xử với mình như vậy.

Bị mình chọc giận rồi sao?

Cần Trạch thấy Liệt Diễm không đáp, cũng buông y ra, để cho mình bình tĩnh. Thấy Minh Tinh ở một bên đã hôn mê, Cần Trạch mới giật mình phát giác vừa rồi mình quá kích động, lại không để ý tới Minh Tinh. Cần Trạch ôm lấy Minh Tinh, sau đó lớn tiếng gọi Ti Kha, mang người xuống khỏi thai đài.

Một hồi hỗn loạn qua đi, tất cả mọi người chậm rãi tán đi. Thẳng đến cuối cùng, trên pháp trường cũng chỉ còn lại thi thể Tu Diệp Vân cùng Minh Tuyết, cùng với… Liệt Diễm ngốc sững trên thai đài.

Dạ Vũ điện, nơi ở của Tu Trạch Vũ.

Chỉ thấy Tu Trạch Vũ nằm trên giường, xích thân lõa thể, không nhúc nhích. Bên cạnh y bày một quyển sách, là một quyển dạy ma pháp. Mở ra là một trang, dạy loại ma pháp vô cùng cường đại.

Chính là, phương pháp bức linh thể rời thân đi cứu người. Ma pháp cường đại như vậy, cũng chứa thương tổn rất lớn, linh thể mang thương tích trở về, sẽ phản ánh toàn bộ lên chân thân, người có lẽ sẽ thoát lực nhiều ngày, có lẽ, sẽ cứ như vậy mà chết.

Lúc này, một vật thể màu vàng nhạt trong suốt phi vào tẩm cung, chui thẳng vào thân thể Tu Trạch Vũ.

Nháy mắt, thân thể Tu Trạch Vũ xảy ra biến hóa, làn da bóng loáng bắt đầu xuất hiện từng đạo vết thương, hơn nữa, miệng vết thương càng ngày càng nhiều, thương thế cũng càng ngày càng nặng.

Tu Trạch Vũ đột nhiên mở to mắt, hốc mắt tràn đầy nước mắt, “Diệp Vân… Ta đau… Vì cái gì đau như vậy… Vẫn không thể cứu được ngươi… Sớm biết vậy, ta sẽ kiên trì thêm chốc lát… Ô ô… Ta đau… Diệp Vân…”

Tu Trạch Vũ không ngừng khóc, máu cũng chảy càng nhiều, sàng đan cũng bị nhuộm thành đỏ sắc. Sắc mặt cùng môi, cũng bắt đầu trở nên trắng bệch. Y không biết, nếu lúc này không ai phát hiện ra mình, như vậy bản thân có thể chết không.

Có thể… Có thể nhìn thấy Tu Diệp Vân hay không…

Sớm biết bản thân có một ngày sẽ bị thương thảm như vậy, như vậy… nên học Trì dũ thuật…

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Tu Diệp Vân mở to mắt, cảm thấy thân thể mình dị thường thoải mái. Hay đây là cảm giác sau khi chết? Nhìn tay mình, Tu Diệp Vân ngây dại. Tay này… không phải tay của Tiểu Môi? Nên nói là, đây là tay của thân thể cũ của mình. Nhìn nhìn lại y phục của mình, Tu Diệp Vân há to miệng, cư nhiên là đồ ngủ mình thường mặc, đương nhiên… Là đồ ngủ hiện đại!

Tu Diệp Vân nhíu mày, không phải mình ở Linh Vực đã chết, sau đó cơ thể trở lại hiện tại chứ? Nhưng mà… chung quanh tối như mực, căn bản nhìn không thấy ai. Huống hồ, Tức Vũ lúc ấy rõ ràng đã nói, thân thể mình ở hiện đại đã bị hủy, sao có thể quay về được?

“Điểm đèn.”

“Dạ, Hoàng Thượng.”

Hoàng… Hoàng Hoàng Hoàng Thượng? Tu Diệp Vân cảm thấy nếu không phải tai mình có vấn đề thì chính là nơi này đang đóng phim truyền hình?

Nhưng vào lúc này, chung quanh đột nhiên sáng ngời lên. Tu Diệp Vân thấy một nam nhân anh tuấn ngồi trước bàn, một tiểu thái giám đứng phía sau, bộ dáng cực kỳ cung kính.

“Đi xuống đi.” Nam nhân nói.

“Dạ, Hoàng Thượng.” Tiểu thái giám chậm rãi lui ra ngoài, ân… xuyên qua thân thể Tu Diệp Vân.

Vì thế, Tu Diệp Vân xem như hiểu được trạng thái hiện tại của mình.

Tâm linh bị thương nặng… Xuyên qua… Vô ‘thân’ khả hồi… Du hồn… U linh… Vật trôi nổi… Trong suốt… Người nhìn không thấy…

Vừa nghĩ tới đó, Tu Diệp Vân liền vô hạn bi ai. Mình sẽ không vô hình như vậy mấy ngàn mấy vạn năm chứ? Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân chạy đến trước mặt Hoàng Thượng kia uốn éo thân thể, nhăn mặt, cái gì cũng làm. Thế nhưng, Hoàng Thượng kia vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc mà phê tấu chương, không có biểu hiện gì khác.

Tu Diệp Vân cảm thấy có chút thất bại, hắn tình nguyện chết luôn đi. Nói không chừng, còn có thể nhìn thấy Lãnh Quân Bạch. Hiện giờ, mình biến thành quỷ, còn tới một nơi bản thân không nhận biết, tin tức ở Vũ Phong đại lục cũng không nhận được. Cho dù là thành quỷ, cũng có thể ở lại Vũ Phong a!

Như vậy, còn có thể nhìn thấy những người mình quan tâm. Giờ thì hay rồi, nhân sinh không quen, trôi nổi trong suốt.

Trong lòng không hiểu sao nổi lên hận ý, đối với nữ nhân gọi là Vân Na kia. Mọi chuyện đều do nữ nhân này dựng lên, Tu Diệp Vân thế nào cũng không thể tưởng được, trên đời lại có nữ nhân nhẫn tâm giết hài tử của mình, hơn nữa, còn trăm phương ngàn kế cho người ẩn nấp bên con mình nhiều năm như vậy.

Tu Diệp Vân nghĩ như vậy, đã cảm thấy càng ngày càng phiền táo, muốn tìm vài thứ phát tiết, muốn đi đem Vân Na bầm thây vạn đoạn. Mà linh hồn vốn trong suốt cũng nhiễm một phần hắc khí, bị hắc khí bao vây, thoạt nhìn có chút khủng bố.

Đột nhiên, Tu Diệp Vân cảm thấy có cái gì đó gõ lên mình, nhất thời, một cỗ thanh lương chảy khắp toàn thân, người thanh tỉnh không ít, tâm yên tĩnh trở lại, hắc khí cũng chậm chậm tán đi.

“Tu Diệp Vân ngươi theo ta lại đây.”

Đột nhiên nghe thấy thanh âm của Tức Vũ, Tu Diệp Vân kích động muốn trào nước mắt. Sau đó bị cỗ lực mạnh mẽ lôi đi, đi đến chỗ một người. Quay đầu lại, nhìn Tức Vũ, Tu Diệp Vân cho người này một cái ôm thật chặt. Cho dù, hắn căn bản không chạm được vào Tức Vũ.

Bất quá, trước mắt đối với Tu Diệp Vân mà nói, Tức Vũ tương đương Đại Thân giáng trần mang tới ánh sáng cho nhân gian!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.