Từ khi Tu Diệp Vân ôm lấy Minh Tinh đến khi hắn đặt Minh Tinh lên giường đắp chăn cẩn thận, Minh Tinh đều vẫn bị vây trong trạng thái mê mang. Y mở mắt thật to nhìn nam nhân vì mình chỉnh chăn thật tốt, thậm chí không dám nháy mắt.
Bởi vì vẫn mở to, ánh mắt… cũng dần dần có chút cay.
Cái loại cảm giác này kích thích tuyến lệ, trong mắt nhanh chóng tích sương, Minh Tinh khổ sở nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân nhìn Minh Tinh dường như có chút không thoải mái, “Chăn cuốn quá chặt thở không nổi sao?” Tu Diệp Vân nói xong, nới nới chăn, “Vậy được chưa?”
Minh Tinh mím môi, không nói lời nào. Nước mắt đáng ghét, khiến y thấy không rõ người trước mắt.
Tu Diệp Vân gặp Minh Tinh không nói lời nào, phỏng chừng là bị chính mình dọa rồi. Hắn cười cười, sau đó vươn tay sờ lên mặt Minh Tinh. Minh Tinh rốt cục nhịn không được, trát trát mắt, trong nháy mắt, mấy khỏa lệ trong suốt theo khóe mắt chảy xuống. Tu Diệp Vân điểm điểm cái mũi Minh Tinh, bộ dáng sủng nịch rối tinh rối mù, “Sao lại không nói lời nào?”
“Diệp Vân… Đây là… đang nằm mơ sao?”
Tu Diệp Vân cười mà không nói.
“Ta mỗi ngày trước khi ngủ, đều liều mạng nhớ tới ngươi, sau đó có thể mộng thấy ngươi.” Minh Tinh bắt lấy tay Tu Diệp Vân dán lên mặt y, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa tay Tu Diệp Vân, “Thế nhưng, cảm giác hôm nay thực chân thật…” Minh Tinh nhắm mắt lại, tựa như đang hưởng thụ, khóe miệng còn lộ tia cười yếu ớt.
Tu Diệp Vân cúi đầu hôn hôn môi Minh Tinh.
“Thực xin lỗi, ban đầu ta đã đối đãi với thân mình không tốt, lại không bận tâm đến hài tử” Minh Tinh nhìn Tu Diệp Vân, trong mắt tràn đầy xin lỗi, “Nhưng… nhưng mà sau đó ta đều hảo hảo… Ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố hài tử này…” Minh Tinh hướng Tu Diệp Vân cam đoan.
“Nếu ta muốn cùng ngươi chiếu cố hài tử này?”
“Hảo…” Minh Tinh mỉm cười, có điều, thực hiển nhiên, y còn cho là mình đang nằm mơ.
“Ngươi nói a… Đến lúc đó cũng không thể độc chiếm bảo bối không cho ta ôm nha.” Tu Diệp Vân nhéo nhéo hai má Minh Tinh, sau đó cúi xuống, cho Minh Tinh một nụ hôn sâu.
Minh Tinh ngơ ngác nhìn Tu Diệp Vân, cảm giác miệng lưỡi giao triền khiến y có chút ngốc lăng.
“Ha hả…” Tu Diệp Vân cười lên tiếng, “Đứa ngốc… Đây không phải là mộng…” Tu Diệp Vân sờ sờ đầu Minh Tinh.
Chính vào lúc này, Ti Kha đẩy cửa vào, nàng liếc mắt Tu Diệp Vân một cái, sau đó nói, “Bệ hạ, tới giờ uống thuốc rồi.” Nói xong, bưng dược tới bên cạnh Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân đương nhiên hiểu được ý của Ti Kha. Hắn đỡ Minh Tinh ngồi dậy, để y dựa vào thành giường, sau đó tiếp nhận chén dược trong tay Ti Kha, “Ta uy ngươi uống.”
Ti Kha vừa lòng gật gật đầu, sau đó yên lặng rời khỏi tẩm cung.
Tu Diệp Vân trước múc một thìa, sau đó thổi thổi, đưa đến bên miệng Minh Tinh, Minh Tinh hé miệng, nghe lời uống dược. Cứ như vậy từng muỗng từng muỗng uy, Tu Diệp Vân cũng không ngại phiền, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, chiếu cố người mình thích, kỳ thật là một chuyện thực hạnh phúc a.
Chén thuốc uống xong, Tu Diệp Vân đem bát để ở một bên. Minh Tinh giữ chặt cánh tay Tu Diệp Vân, “Diệp Vân… Này… Thật sự không phải là mộng?”
“Muốn ta làm thế nào, ngươi mới tin tưởng đây là chân thật?” Tu Diệp Vân tà ác cười một cái, “Cũng không thể làm chuyện ấy nha, ta sợ đối bảo bối không tốt.”
Minh Tinh mặt đỏ hồng, “Diệp Vân… Ngươi… Vì cái gì không có…” chữ ‘chết’ này Minh Tinh không thể nói ra, bởi vì y sẽ nhớ tới cảnh tượng ngày đó, cái cảnh tượng kia, làm cho người ta nhịn không được sợ hãi.
Tu Diệp Vân cười cười, đổi phương hướng ngồi xuống. Bản thân hắn dựa vào giường, sau đó để Minh Tinh tựa vào hắn, sau đó ôm lấy Minh Tinh. Tu Diệp Vân chậm rãi kể cho Minh Tinh chuyện xảy ra mấy tháng qua. Đương nhiên, vấn đề hắn ‘không phải Tiểu Môi’, hắn cũng nói ra toàn bộ.
Minh Tinh nằm trong lòng Tu Diệp Vân, nghe Tu Diệp Vân nói, tâm chậm rãi bình tĩnh trở lại, Tu Trạch Vũ không chết, Minh Tuyết không chết, thậm chí, còn nhiều ra một Diệp Hoài Hâm có quan hệ với Tu Diệp Vân, thế nhưng Tu Diệp Vân còn sống, đối với y mà nói, thật giống như giữa biển rộng bắt được một ván gỗ cứu mạng, mặc kệ trên đó chứa bao nhiêu người, y cũng sẽ không buông tay.
Minh Tinh nghiêng đầu, nhìn Tu Diệp Vân. Tu Diệp Vân cũng cúi đầu, lực chú ý chậm rãi tập trung trên cánh môi khẽ nhếch của Minh Tinh. Thực tự nhiên đụng tới, không mang theo tình sắc, chỉ là muốn biểu đạt một phần tình yêu mà thôi.
Buổi tối, Tu Diệp Vân vốn định rời đi, nhưng Minh Tinh lại lôi kéo Tu Diệp Vân không cho hắn đi.
“Minh Tinh, ngươi nên ngủ một mình, ta sợ ngủ cùng ngươi, sẽ đè phải hài tử.” Được rồi… Hắn kỳ thật càng sợ hãi bản thân đột nhiên hỏa dục đốt thân.
“Không được, ngươi nhất định phải bồi ta đến ngày mai, bằng không…” Minh Tinh ánh mắt lóe lóe, “Ta cuối cùng vẫn cảm thấy không chân thực.”
Tu Diệp Vân bất đắc dĩ, nhìn ánh mắt hơi khẩn cầu, vẫn là gật đầu. Có điều, Tu Diệp Vân không lên giường, mà bưng băng ghế đặt bên giường, kéo tay Minh Tinh, hống người ngủ. Nói với Minh Tinh, y ngủ rồi mình cũng sẽ ngủ, kỳ thật, hắn thầm nghĩ cứ ngồi như vậy, lúc mệt mỏi thì chống tay nghỉ ngơi một chút, khi tỉnh táo liền hảo hảo nhìn lão bà của mình, thẳng đến khi ngày lại lên.
Tu Diệp Vân ở đây đã một tuần, một sáng sớm Tu Diệp Vân thấy không khí mát mẻ, liền đề nghị đưa Minh Tinh xuống giường đi lại một chút, mặc dù là dựng phu, nhưng nằm mãi trên giường cũng không tốt.
Tu Diệp Vân vốn thầm nghĩ đi lại ở nơi ít người, dù sao tin Minh Tinh mang thai đối với con dân Vũ Phong đại lục mà nói là một bí mật, nhưng Minh Tinh lại nói không sao hết, nếu như thật sự yêu nhau, cần gì phải để ý người khác nghĩ thế nào? Huống chi, trong bụng này, còn là hài tử của Tu Diệp Vân.
Chuyện tình ngọt ngào như vậy, hẳn nên đưa ra cho mọi người đều biết, mà không phải trốn trốn tránh tránh.
Tu Diệp Vân bị Minh Tinh làm cảm động, vì thế đỡ Minh Tinh đi ra ngoài Lộ Vũ điện. Đại khái là vì mang thai, Minh Tinh đi đường có chút đong đưa, xem có chút lạ mắt, còn có chút buồn cười, Tu Diệp Vân nhất thời nhịn không được, bật ra tiếng cười.
“Đừng cười!” Minh Tinh trừng mắt nhìn Tu Diệp Vân.
“Hảo hảo hảo… Ta không cười… Ta không cười…” Tu Diệp Vân vẻ mặt sáng lạn trả lời, sau đó đỡ Minh Tinh tản bộ.
Người qua đường ai cũng quay đầu lại liếc mắt một cái, bởi vì Tu Diệp Vân chết đi sống lại, cũng bởi vì bệ hạ đỡ bụng mà đi. Mọi người có chút mờ mịt. Bệ hạ… thế nào lại mang thai? Tuy rằng có thể đoán ra nguyên nhân, nhưng ai nấy đều cảm thấy không thể tin được. Dù sao, cho tới giờ chỉ nghe qua Minh Tuyết điện hạ có thể mang thai.
Có điều, Minh Tinh dù sao cũng là Vương, mọi người cho dù có dị nghĩ, nhưng cũng không dám bình luận gì.
Hai người đi từ từ, Tu Diệp Vân có đôi khi nói chút chuyện cười, chọc cho Minh Tinh đặc biệt vui vẻ, mỗi lần đều lộ ra tươi cười xinh đẹp. Thấy Minh Tinh cười, Tu Diệp Vân cũng đặc biệt vui vẻ, đột nhiên đem Minh Tinh ôm lấy, còn kém không xoay vòng vòng.
“Mau buông ta xuống!” Minh Tinh đỏ mặt đấm đấm bả vai Tu Diệp Vân.
“Không buông… Ha ha…”
“Ngươi…”
Đang lúc này, Tu Diệp Vân cùng Minh Tinh thấy Liệt Diễm đang đứng phía trước, nổi giận đùng đùng nhìn nơi này.
Tu Diệp Vân nhướng mày, buông Minh Tinh xuống, sau đó hộ sau người. Người này, sẽ không đối Minh Tinh ‘nhớ mãi không quên’ chứ?
Chỉ thấy Liệt Diễm bước nhanh tới, sau đó vươn tay, ôm chặt lấy… tay Tu Diệp Vân! Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó khó hiểu nhìn Liệt Diễm, hay là, còn muốn giết mình lần nữa?
Có điều, thẳng đến khi Liệt Diễm đến gần, Tu Diệp Vân mới phát hiện người này có điểm không giống trước kia. Tóc cảm giác có chút lộn xộn, râu ria cũng mọc lởm chởm, giống như nhiều ngày không có cạo. Ánh mắt có chút vô thần, nện bước… cũng có chút bất ổn.
“Ngươi sao có thể ở cùng người khác!”
Tu Diệp Vân nhíu mày, mùi rượu nồng nặc, rất khó ngửi… lời này, gã đang nói ai? Chẳng lẽ là Minh Tinh? Tu Diệp Vân phát cáu, người này tra tấn Minh Tinh thành bộ dáng kia, còn mong chờ Minh Tinh tiếp tục yêu gã?
Vừa định mở miệng trách cứ, lại bị Liệt Diễm giành trước.
“Cần Trạch… Đừng rời khỏi ta…”
Tu Diệp Vân quay đầu lại nhìn Minh Tinh, Minh Tinh có chút lo lắng nhìn Liệt Diễm. Tu Diệp Vân nhíu mi, tuy rằng không rõ suy nghĩ của Minh Tinh, nhưng thực hiển nhiên, Liệt Diễm đang coi mình thành Cần Trạch?
“Ngươi đừng đi… Ta sai rồi…” Liệt Diễm nói xong, thế nhưng còn quỳ xuống đất, sau đó ôm lấy chân Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân cả kinh, “Buông ra!” Sau đó dùng một chút lực, liền đá văng Liệt Diễm. Liệt Diễm ngã trên đất, thở phì phò. Qua một lát, Tu Diệp Vân nghe thấy có người gọi Liệt Diễm, “Ở đây!” Tu Diệp Vân hô to một tiếng, quả nhiên, hai người thị nữ chạy tới, sau đó nâng Liệt Diễm dậy.
“Bệ hạ, hồi cung đi.” Một thị nữ nói.
“Đúng vậy… Đúng vậy… Cái kia… Cần Trạch! Cần Trạch đang ở trong cung chờ ngài đó!”
Nghe các nàng nói, Liệt Diễm ngẩn người, sau đó cười nở hoa, giống tiểu hài tử được cho kẹo. “Thật tốt quá! Chúng ta mau trở về đi!”
Hai người thị nữ nhìn nhau một chút, sau đó gật gật đầu, đỡ Liệt Diễm đi. Tu Diệp Vân nhìn nhìn bóng dáng ba người, sau đó mang Minh Tinh về tẩm cung.
Vừa đến tẩm cung, Minh Tinh liền ôm lấy Tu Diệp Vân, “Diệp Vân, ngươi đừng hiểu lầm, ta vừa rồi… Không phải còn thích hắn, chỉ là cảm thấy hắn có chút đáng thương…”
Tu Diệp Vân thán một hơi, kỳ thật cũng không có gì, hắn thực tin tưởng Minh Tinh, không có hiểu lầm gì, chỉ là bộ dáng Liệt Diễm thật sự có chút kỳ quái. “Sao lại thế?”
“Diệp Vân, ngươi nhìn còn đoán không ra hắn điên rồi sao?” Minh Tinh kéo Tu Diệp Vân ngồi xuống giường, “Ngày đó có người đến thông báo nói tình huống của hắn có chút kỳ quái, ta chỉ hảo đi xem, kết quả, hắn lúc ấy thấy ta liền hỏi ta Cần Trạch đi đâu, ta nói không biết, hắn cư nhiên giống tiểu hài tử ngồi xụp xuống đất khóc.” Minh Tinh nhếch miệng, “Ta cho người kéo hắn đứng lên, hắn không chịu, nói chỉ cần Cần Trạch, ta tìm Ti Kha chữa trị cho hắn, mới biết pháp lực của hắn đã tiêu thất toàn bộ, hơn nữa tinh thần có vấn đề nghiêm trọng.”
“Kia Cần Trạch đâu?”
“Ta đã phái người tìm khắp đại lục, Cần Trạch đã không thấy đâu.” Minh Tinh ôm Tu Diệp Vân, “Diệp Vân, ta không biết Cần Trạch làm cái gì… thế nhưng… thật khổ sở, Cần Trạch rõ ràng rất yêu hắn, ta nghĩ, nếu không là vì hắn làm sai, Cần Trạch khẳng định không đành lòng nhìn hắn như vậy… Rõ ràng là một người ôn nhu như vậy.”
Tu Diệp Vân an ủi vuốt vuốt lưng Minh Tinh, “Mỗi người đều có điểm mấu chốt của mình đi… Huống chi, Cần Trạch cũng thích Liệt Diễm lâu như vậy, khẳng định, trong lòng khó chịu đi.” Sau khi nói xong, Tu Diệp Vân bĩu môi, phụ thân trên danh nghĩa của hắn kia, hoặc là không trả thù, hoặc là khiến cho người ta hoàn toàn điên luôn.
“Đúng rồi, Diệp Vân…”
“Làm sao vậy?”
“Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.” Minh Tinh ngồi thẳng người, “Mười ngày sau, Nhiếp chính vương Thú tộc sẽ tới Vũ Phong đại lục, thành lập bang giao hữu hảo.”
Tu Diệp Vân ngẩn người, Nhiếp chính vương, là Duẫn Phàm đi. Không đúng… Hiện tại phải là Hưu Duẫn.
“Ân, nếu ngươi không muốn gặp hắn, ta sẽ không nói cho hắn biết ngươi còn sống.”
“Đứa ngốc.” Tu Diệp Vân hôn hôn khóe miệng Minh Tinh, “Ngoại bang đến, nhất định phải tổ chức tiệc rượu hảo hảo chiêu đãi. Đến lúc đó, Liệt Diễm đã điên rồi, ta sao có thể yên tâm một mình ngươi đi chứ? Hơn nữa, hài tử trong bụng ngươi cũng không cho phép mụ mụ mệt a…”
“Cái gì mụ mụ…” Minh Tinh đỏ mặt, đẩy Tu Diệp Vân không để ý đến hắn, mình lại không phải nữ nhân, cho dù… cho dù sinh hài tử, cũng… cũng không có thể kêu mình là mụ mụ!
“Vậy gọi là gì?” Tu Diệp Vân cười nói.
“Làm sao ngươi biết ta đang suy nghĩ cái đó?”
Tu Diệp Vân cười một cái, “Là bởi vì mang thai sao?” Thuận tay một lần nữa ôm lấy Minh Tinh, “Ngươi toàn bộ đều viết ở trên mặt này…”
“Đây không phải là vì mang thai, đó là bởi vì ở bên cạnh ngươi!”
“Ha ha… Đương nhiên… Ta là ba ba mà, hẳn là nên bảo hộ mụ mụ, cho nên a, mụ mụ có thể buông hết thảy cảnh giác.”
“…” Minh Tinh không nói, vặn vẹo trong ngực Tu Diệp Vân, sau đó nhắm mắt lại.
Mười ngày sau, Hưu Duẫn tới Vũ Phong đại lục. Lại bước tới nơi quen thuộc này, trong lòng Hưu Duẫn không thể nói rõ là cảm giác gì. Tuy rằng, bản thân sinh ra ở Thú tộc, lại là một Huyết tinh linh, phần lớn thời gian đều ở Thú tộc, thế nhưng thời gian khoái hoạt, còn so ra kém một phần mười cảm giác Tu Diếp Vân cho y ở Vũ Phong đại lục.
Hiện giờ, lại một lần nữa trở về, nhưng ca ca cho mình khoái hoạt, ca ca cho mình ái mộ, đã mất.
Lần trước ngẫu nhiên gặp mặt một lần, lại rời đi vội vàng như thế, chỉ lưu một mình mình đối mặt với huyết tinh.
“Ngài hảo, Hưu Duẫn điện hạ, ta là người Minh Tinh bệ hạ phái tới tiếp đãi ngươi.”
Nghe thanh âm quen thuộc kia, Hưu Duẫn kinh ngạc không dám xoay người. Chỉ là, dù sao cũng là ở ngoại quốc, không để ý tới người tới tiếp giá hiển nhiên là không tôn trọng quốc gia đó. Hưu Duẫn lắc đầu, lừa gạt mình một chút: nhất định là nghe lầm, có lẽ chỉ là thanh âm có chút giống mà thôi. Thu hồi biểu tình bi thương, Hưu Duẫn xoay người lại.
Nhưng mà, thật vất vả nén cảm xúc bi thương, mà trong nháy mắt xoay người đó lại một lần nữa bộc phát ra.
“Ca ca…”
Tu Diệp Vân cười cười, vươn tay, “Ngài hảo.”
Hưu Duẫn cầm tay Tu Diệp Vân, “Ngài… hảo…”
Loại phương thức nói chuyện cùng động tác thế này, làm cho Hưu Duẫn tuyệt vọng.
Tu Diệp Vân trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại có một thanh âm tự khinh bỉ chính mình: Tu Diệp Vân, ngươi còn đi giả bộ cái gì…