Bữa tiệc tất niên của dòng họ kết thúc cũng là lúc Dương Khoa chính thức nghỉ ngơi hưởng thụ cái Tết đầu tiên của bản thân tại thế giới này. Trong những ngày đầu xuân năm mới hắn chỉ phải phụ giúp người trong nhà làm những công việc vặt vãnh, cùng với thỉnh thoảng chạy ra nhà khách thay phiên tiếp đón người thân họ hàng và các vị khách quý đến chơi Tết mà thôi. Thế là phần lớn thời gian còn lại hắn đều dùng để chơi bời cùng với các anh chị trong nhà cho thoả thích một phen, trước khi trở về với những dự định công việc còn dang dở.
Chiều mùng ba Tết.
Trong căn phòng khách, vợ chồng Dương Tâm, Dương Uyên cùng với Dương Khoa giờ phút này đang ngồi bên cạnh đống bài để giết thời gian. Khác với ngày mùng một bận rộn với công việc lễ bái cầu nguyện một năm mới an lành và ngày mùng hai tổ chức thăm hỏi cũng như tiếp đón người thân và khách quý, ngày hôm nay là một ngày tương đối nhàn hạ với tất cả mọi người trong gia đình. Sau khi ăn xong bữa cơm trưa, thấy không còn việc gì làm thế là bốn người lại nhấm nháy nhau trải chiếu đánh bài cho đỡ chán.
“Ù!”
Trông thấy một lá bài số 7 được ném tới vị trí của mình, Kim Chi lập tức mừng rỡ xoè đống bài trong tay xuống chiếu.
“Lại nữa! Khoa ơi em cố ý vỗ béo chị Chi đấy à?” Ngồi bên cạnh Kim Chi Dương Uyên buồn bực hạ bài xuống. Nhìn kỹ thì bộ bài của cô cũng khá là đẹp, giá như Kim Chi không ù sớm thì khả năng rất lớn cô sẽ giành chiến thắng trong ván này.
“Số đen thì biết làm thế nào hả chị?” Dương Khoa cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ úp bài, từ trong đống xu bằng nhựa dưới chân hắn lấy ra một đồng ghi con số 5 ném về phía chị dâu. Đó là “tiền” mà kẻ thua như hắn phải trả cho người chiến thắng sau mỗi ván bài kết thúc. Sở dĩ phải dùng đồng xu như vậy là bởi vì Dương Trạch từ lâu đã không cho phép các con của ông đánh bạc ăn tiền dưới bất kỳ hình thức nào, để đảm bảo không ai trong số bọn họ lún sâu vào tệ nạn này.
Ban đầu thì quy định của ông được mọi người con trong nhà chấp hành khá là nghiêm chỉnh, mặc dù những ván bài lúc đó cực kỳ buồn tẻ song không có ai dám cả gan làm trái. Mọi chuyện chỉ thay đổi khi Kim Chi về làm con dâu Dương Trạch, ngay cái Tết đầu tiên ở nhà chồng cô đã táo bạo đề xuất với bọn họ sử dụng đồng xu nhựa thay thế tiền thật để “lách luật”. Theo đó, trước khi chơi họ sẽ đến gặp cô để dùng tiền thật đổi thành xu nhựa rồi cứ chơi như bình thường, đợi khi nào chơi xong sẽ dùng số xu còn lại đổi về như cũ. Và thế là những khoảnh khắc sát phạt đầy máu lửa đã quay trở lại trên chiếu bạc ngày Tết nhà họ Dương.
Hành vi này tất nhiên là Dương Trạch không thể không biết, ngay năm đó ông vốn cũng định gọi cả đám con lên để mắng một trận ra trò nhưng rồi bị Ngọc Linh vợ ông ngăn lại. Theo bà chuyện đánh bạc này chẳng có gì to tát, hiếm lắm mấy đứa con trong nhà mới có dịp ngồi với nhau đông đủ như thế thì cho tụi nó ăn thua một vài nghìn cũng được chứ sao? Làm gì mà nghiêm trọng đến mức phải cấm đoán bằng mọi giá?
Bà còn viện thêm lý do rằng, bây giờ đám con cái đứa nào cũng lớn khôn hết cả rồi, tự chúng nó sẽ biết đường mà bảo ban nhau chứ việc gì vợ chồng mình phải nhọc công? Liệu hai người còn sống được thêm bao nhiêu năm nữa để bao bọc con cái, bảo chúng nó làm theo ý của mình?
Thấy vợ bao che cho con cái như vậy Dương Trạch chỉ còn cách lặng yên theo dõi tình hình tiếp diễn. Và quả thực là trong những ngày sau đó mấy đứa con của ông vẫn chỉ đánh nhỏ trong khoảng vài ba nghìn đổ lại, cộng thêm sới bạc chỉ tồn tại trong mấy ngày Tết rồi chấm dứt hoàn toàn. Thấy không có gì bất thường xảy ra nên ông cũng đành nhắm mắt cho qua, cứ thế chiếu bạc phòng khách dần dần trở thành một phần không thể thiếu của những buổi chiều nhàn hạ ngày Tết như hiện giờ.
“Thấy chưa, anh đã bảo là vợ anh “làm kinh tế” siêu lắm rồi mà. Kể cả anh có ngồi chéo cánh hay không cũng vậy thôi.” Dương Tâm cười nói, tay cũng nhẹ nhàng búng một đồng xu số 5 về phía vợ mình.
“Tại Khoa đánh dốt quá thôi.” Dương Uyên bĩu môi không phục: “Khoa, đổi chỗ cho chị nhanh lên! Để chị sang ngồi bên đấy cho, chứ không thì bao nhiêu tiền mừng tuổi của chị cũng bị luộc hết.”
“Gớm! Ngồi đây toàn người thành đạt mà còn bày đặt tiếc vài đồng lì xì của cụ Trí.” Dương Khoa cằn nhằn đứng lên, định đổi chỗ với Dương Uyên thì cánh cửa phòng khách chợt bật mở thu hút sự chú ý của hắn. Thế rồi thân ảnh của Dương Chính từ từ đi vào trong này, trông thấy hắn đang đứng anh bèn nói luôn.
“Khoa, ra ngoài nhà khách chuẩn bị tiếp khách kìa.”
“Tiếp khách? Nhưng sáng nay em vừa mới tiếp khách xong rồi còn gì?” Dương Khoa ngạc nhiên.
“Chú Thiết vừa mới gọi từ trạm gác vào, bảo là có một đám người tự xưng là bạn học cũ của em đến chơi Tết, trong đấy có người tên là Thuận hay gì đó bạn em từng tới đây rồi thì phải. Thử gọi lại cho chú ấy xem có đúng không rồi ra mà tiếp cho anh đi, bạn của em mà.”
“… Má, đám này đến đây đập phá thật đấy à? Ok em biết rồi anh.” Dương Khoa nghe thấy vậy bèn vội vàng hốt gọn đống xu nhựa đưa cho chị dâu: “Thôi em nghỉ ra tiếp khách một tý. Chỗ này có 47 xèng tất cả, tý về trả em 47 nghìn chị nhé.”
“Rồi đi đi tý chị trả.... Anh Chính chơi bài không, bọn em đang thiếu chân này.”
“Chơi à?... Ừ cũng được.” Dương Chính lưỡng lự một chút rồi tặc lưỡi ngồi xuống góp vui với anh chị em. Về phần Dương Khoa, hắn chạy ù lên phòng thay một một bộ quần áo tử tế rồi lại chạy ra nhà khách. Trên đường đi hắn rút điện thoại từ trong quần bấm số.
“Chú Thiết ạ.”
“Cậu út, ở phía ngoài này có mười một người tự xưng là bạn học cũ của cậu. Trong đó có cậu Thuận và….”
“Có Thuận là đúng rồi đấy chú ơi, chú mở cổng rồi chỉ đường cho họ vào nhà khách nhé.” Trong lòng bỗng dưng xuất hiện dự cảm không lành, Dương Khoa cúp máy rồi rảo bước nhanh hơn.
Năm phút sau, đoàn đội bạn học cấp ba của Dương Khoa gồm tám nam ba nữ đi thành một hàng tiến vào khu vực nhà khách. Trông thấy hắn, họ lần lượt chào hỏi nắm tay nắm chân rất là nhiệt tình rồi tự nhiên tiến vào bên trong như nhà mình vậy.
“Mày không biết chứ, bọn tao chỉ vừa mới bắt taxi đi đến đầu phố thôi đã bị tống xuống. Lái xe nói là vướng thanh chắn không được đi vào, thế là lại phải cuốc bộ vào tới đây mỏi hết cả chân!” Ngồi chen chúc trên dãy ghế Thuận không ngừng kêu khổ.
“Ừ, nhà tao nó thế mày còn lạ gì nữa hả Thuận? Mày cứ làm như lần đầu tiên đến đây không bằng ấy.” Dương Khoa đáp lại, tay không ngừng rót chén trà cho từng người.
“Lạ chứ, ngày Tết mà canh gác nghiêm ngặt còn hơn ngày thường, hồi hè năm kia bọn tao đến đây có thanh chắn đâu? Còn nữa, bọn tao cứ đi được một lúc là lại có một tiểu đội chạy ra hỏi bọn tao đi đâu, mệt hết cả người với mấy bố áo xanh đấy. Xong rồi đi đến cái chốt ngoài cổng thì nói mãi cũng không được cho đi, bố vệ sĩ bắt phải đợi người trong nhà xác nhận mới được vào. Nhà mày canh phòng cẩn mật thế thì mất hết khách Khoa ạ!”
“Chịu thôi, khu phố này của tao có mấy vị quan chức lớn ở nên phải đảm bảo an ninh. Mà tao nói thật tụi mày mò vào được đến ngoài cổng là giỏi lắm rồi đấy, người bình thường có khi đếch qua được trạm gác đầu tiên đâu.”
“Chắc là thấy tao đẹp trai ngời ngời nên mới cho đi đấy!”
“Chả thấy đẹp gì cả, tóc mày như lông chó thui ấy Thuận ạ.”
“WTF? Tóc màu nắng rạng ngời thế này mà dám chê, tổ sư!”
“Úi xời ôi chuẩn ** nó luôn! Ha ha ha!” Cả đám nghe thấy câu chọc quê của Dương Khoa bèn cười váng nhà. Đợi tràng cười qua đi, ngồi ở trong góc Thùy Linh mới chuyển chủ đề:
“Hồi trước lớp mình về đây chơi có vào nhà này đâu hả Khoa? Mình nhớ là đi vào con ngõ sau lưng rồi mới vào nhà Khoa cơ mà, hay là nhà này cũng là của gia đình Khoa đấy?”
“À đây là nhà khách của dòng họ chứ không phải của nhà mình. Khách đến chơi Tết thì mình tổ chức tiếp đón ngoài này thôi chứ trong kia có nhiều người không tiện.” Rót xong chén trà cho từng người Dương Khoa kéo ghế ngồi xuống, trong lòng dù đã có đáp án nhưng hắn vẫn giả vờ không biết hỏi lại: “Thế sao tự nhiên Tết năm nay mọi người lại sang đây vậy?”
“Bọn tao đến để đập nhà mày ra làm đôi như đã hứa đây!” Minh lập tức trả lời. Nghe thấy vậy những người ngồi xung quanh cũng lên tiếng phụ họa:
“Đúng đấy, nhà có cái gì mau đem ra chiêu đãi khách đê!”
“Rượu thịt đâu mang lên, mỗi chè thế này không được đâu!”
“Chủ nhà chả hiếu khách gì cả cứ để khách phải nhắc thôi, 1 sao!”
“... Tụi mày đúng là, năm nay trái gió trở trời thế nào mà chơi khó nhau thế?” Dương Khoa gãi đầu, xem ra hôm nay không chiêu đãi đám bạn xấu một bữa ra trò thì còn lâu tụi này mới chịu rời đi.
“Không biết, ai bảo bọn tao rủ mày đi chơi mày lại không đi cơ. Làm thằng Minh mất công đặt phòng đặt xe cho suất của mày.” Lần này là Sơn đứng ra trả lời: ”Cái tội bán hành cho lớp trưởng là cái tội to lắm, anh chị em ngồi đây thấy tôi nói có đúng không ạ?”
“Chuẩn!”
“Chính xác!”
“Nghe thấy chưa, tao vẫn đang ngồi đây đợi mày xin lỗi đấy Khoa.”
“Rồi, tao “sin nỗi” mày được chưa?”
“Nghe lời xin lỗi của mày nhạt lắm, chả có thành ý gì cả. Mang rượu ra đây, trước cứ làm chục nháy cho ngọt giọng rồi xem xét!”
“... Thế thì đợi tý, ngoài này toàn trà nước với mứt kẹo hoa quả thôi. Muốn rượu thịt thì để tao chạy về nhà xem sao.”
“Ok, cho mày năm phút.”
“Năm ông sao trên cao ấy, nửa tiếng! Tụi mày ngồi đây uống nước đừng có đập phá gì đấy, không thì các cụ trong nhà giết tao mất!”
“Được rồi mày yên tâm đi! Mày nghĩ bọn tao là trẻ con chắc?”
“Hồng ơi trông hộ tao túi đồ.... Khoa ơi, đợi tý để mình đi vào giúp cho. (。◕‿◕。)”
...
Hơn một tiếng sau.
“426 nhé, kinh chưa các chàng trai!” Nhìn thấy số điểm cuối cùng hiện lên trên màn hình điện thoại, Thuận không nhịn được vỗ đùi tỏ vẻ đắc ý. Giờ phút này những chén trà trên bàn uống nước đã được thay bằng những ly rượu quê cùng vài đĩa thức nhắm giản đơn. Sau ít phút ban đầu chuyện trò về tình hình cuộc sống gần đây, rất nhanh chóng sự nghiệp của Dương Khoa được đám bạn học cũ đem ra hỏi thăm.
Có chút ít hơi men trong người, Dương Khoa lại bắt đầu khoác lác về trò chơi mới nhất do đội ngũ của mình chế tác. Sau khi không ngừng nghe hắn rót mật vào tai, đám bạn học cũ rốt cuộc cũng cảm thấy tò mò mở điện thoại ra tải trò chơi về thử chơi giống như bữa tiệc sinh nhật lớp trưởng dạo nọ. Và chỉ sau một vài phút chơi thử, ai nấy đều phải công nhận trò chơi chém quả này đặc sắc hơn “Bejeweled” quá nhiều!
Cả đám bạn học cũ bỗng dưng bị “Fruit Ninja” làm cho mê mẩn tâm thần. Thế rồi, lớp trưởng Minh đột nhiệt đưa ra ý kiến cả đám tổ chức cuộc thi tài vừa chơi trò chơi vừa uống rượu. Theo đó, mọi người sẽ cùng nhau chơi chế độ “Arcade”, hai người thấp điểm nhất sẽ bị phạt phải lên một chén với nhau. Tuy nhiên để tránh tình trạng càng uống càng thua thì vòng đấu tiếp theo hai người đó sẽ được đặc cách ngồi ngoài theo dõi cuộc vui.
Khỏi phải nói, mặc dù Dương Khoa đã cố hết sức can ngăn song nghe thấy trò vui ai nấy đều đồng loạt hưởng ứng. Hơn nữa càng chơi mọi người càng tỏ vẻ thích thú, để rồi tất cả nhanh chóng quên đi hết mục đích chính của chuyến thăm nhà hắn.
“Tao xong rồi, tụi mày được mấy? Tao được 478 điểm thì chắc chắn không thuộc tốp cuối rồi.”
“Thằng Sơn được có 300 é hé hé! Lên đi đừng lằng nhằng, cả Huyền Trang nữa kìa! Hai người làm quả uyên ương uống rượu đê!”
“Móa đen. Thôi nào Trang ơi, có chơi có chịu hai đứa mình làm một chén cho phấn khởi nào.”
“Khiếp! Trông cái mặt kìa, chả thích bỏ xừ ra ấy!”
“Thôi nào uống đi uống đi.... Ê sao ngồi yên lặng thế Khoa?”
“Sợ quá không nói lên lời chứ sao! Tụi mày chơi bời thế nào mà chưa gì đã đánh bay hai chai nếp nhà tao rồi!” Đưa mắt thấy hai vỏ chai trống không nằm lăn lóc trên bàn Dương Khoa sợ đến mức tỉnh táo trở lại trong thoáng chốc, không nhịn được hắn bèn hô lớn khiến cho cả đám người chú ý nhìn sang.