Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 320: VNfun (7)



“Xin chào. Có thể giới thiệu trò chơi mà cậu mang đến triển lãm cho chúng tôi biết được không?”

Một đoàn người ăn vận bộ đồ công sở áo sơ mi quần dài chuẩn mực giữa thời tiết nắng chói chang tìm đến gian hàng triển lãm của người chế tác trò chơi chán chường. Đi đầu là một người đàn ông già cả oai vệ đạo mạo, theo sau là một đám nanh vuốt tiền hô hậu ủng. Trong số này không ngờ kẻ tỏ vẻ kiêu căng nhất lại là người quen biết đối với Dương Khoa.

Và cũng là người quen đối với hai anh em nhà họ Trương trong Ninja Studio nữa.

“Chờ chút đã chị Liễu.... Đám người kia là của TLC.” Dương Khoa thấy có biến vội vàng nhanh tay cản Liễu lại, khiến cho cô ngạc nhiên buột miệng ngay lập tức:

“Hả? TLC? Có chắc không em?”

“Chắc! Cái thằng vênh váo đứng sau ông già đi đầu kia là nguồn cơn của phi vụ anh Hoàng anh Lâm rời khỏi TLC đấy. Đốt thành than em cũng nhận ra.... May mà hai ông anh hôm nay không dạo chơi quanh khu vực này, chứ không khéo gặp mặt lại chửi nhau to.”

“... Ồ, chị cũng nhận ra lão già đi đầu kia rồi. Đúng là thành viên của TLC thật em ạ. Giờ thì sao?”

“Tạm thời ở một bên theo dõi đi, chúng đến trước thì nhường cho chúng trước. Thuận tiện để em quan sát sản phẩm nơi này ra sao.” Dương Khoa nhanh chóng làm ra quyết định tạm thời nán lại để xem kịch vui. Mà đúng lúc này thì Bằng – tên nanh vuốt hung hăng nhất trong lời nói của Dương Khoa chợt lách người khỏi đội ngũ tiến lên phía trước hất hàm lên tiếng:

“Này, có nghe thấy gì không hả? Du khách đến tận cửa rồi còn không biết đường đem trò chơi ra giới thiệu sao?”

“… Xin chào quý khách.” Trước cảnh tượng đám đông bỗng nhiên tụ tập phía bên kia quầy, người chủ nhân của gian hàng từ từ hạ chân xoay người ngồi thẳng lên, sau đó cất giọng chào hỏi từ tốn. Đứng ở phía xa Dương Khoa cũng nhân dịp này có được cái nhìn ban đầu về đối phương.

Khá trẻ, chắc chỉ trạc tuổi ông anh Hoàng, cùng lắm thì ngang được với bà chị đang đứng ngay cạnh. Khuôn mặt trông khá đẹp trai, ít nhất thì Dương Khoa hắn dù có tự luyến đến đâu cũng phải thừa nhận không bằng. Có điều giờ phút này vẻ chán chường vẫn còn đang hiện hữu trên khuôn mặt của chàng thanh niên, góp phần tạo nên ấn tượng rằng người chủ của gian hàng này dường như không quá hoan nghênh khách tới thăm.

“Giờ này còn chào với hỏi gì nữa? Người ta hỏi về sản phẩm rồi mới chào. Thế có định giới thiệu trò chơi cho du khách không, nói hơi bị nhiều rồi đấy!”

“Thôi nào, đừng có hò hét nữa.” Có vẻ như bản thân không thích thú gì mấy với cảnh tượng nhân viên dưới trướng hò hét nên người đàn ông già cả lập tức nghiêm giọng. Thấy vậy Bành bèn rối rít gật đầu rồi lùi bước ngay xuống, tuy thế thần thái trên khuôn mặt người này trông vẫn cứ nhơn nhơn như cũ chứ chẳng có vẻ gì là sợ sệt hết.

Mà đám người bên cạnh cũng chẳng có ai lấy làm lạ, cứ như cảnh này đã diễn ra hàng ngày vậy.

Tám chín phần mười hai người này là người thân quen của nhau. Mà lại, xâu chuỗi thêm với tình tiết những câu chuyện mà ông anh Hoàng hay kể những khi vui miệng thì có lẽ lão già trước mặt không khéo chính là kẻ đã mưu đồ gạt Trọng Lâm ra khỏi TLC cũng nên. Dương Khoa vừa làm ra phán đoán trong đầu vừa tiếp tục giương mắt căng tai theo dõi.

“Đây là bản giới thiệu tổng thể toàn bộ các khía cạnh của trò chơi, các vị có thể tham khảo bên cạnh việc trải nghiệm trò chơi tận tay. Trong quá trình trải nghiệm nếu có bất cứ thắc mắc nào xin đừng ngần ngại đặt câu hỏi, tôi sẽ cố gắng giải đáp tận tình nhất có thể. Còn đây là thiết bị để các vị có thể trải nghiệm trò chơi, xin mời các vị tự nhiên.”

Có vẻ như không muốn so đo với Bành, người chủ quầy hàng điềm đạm lấy ra một xấp giày màu mè sặc sỡ dưới ngăn tủ đưa ra cho mọi người xem, tay còn lại thì đẩy những chiếc máy tính bảng đặt trên quầy về phía trước. Vừa làm chàng thanh niên vừa cất giọng trình bày, giọng điệu đều đều rất ăn khớp với dáng vẻ chán chường vẫn còn đang như ẩn như hiện.

“Cảm ơn.”

Thấy thế người đàn ông già cả cũng không muốn nói nhiều. Ông gật đầu biểu thị đã biết rồi khoan thai ngồi xuống ghế cầm một chiếc máy tính bảng lên. Giao diện chính của trò chơi lập tức hiện ra trên màn hình, người đàn ông già cả cũng trở nên nhập tâm ngay từ những giây phút đầu tiên. Về phần đám người phía sau thì chia nhau những tờ giấy giới thiệu trò chơi hay những chiếc máy tính bảng còn lại để cùng nhau đánh giá, chốc chốc những lời nhận xét không đầu không cuối lại vang lên náo nhiệt cả một khu vực.

Vì đứng ở phía xa ngầm theo dõi nên tất nhiên Dương Khoa không tài nào chiêm ngưỡng trò chơi trên màn hình những chiếc máy tính bảng, có điều rất nhanh chóng thì hắn cũng có được cái nhìn ban đầu về sản phẩm của chàng thanh niên chán chường. Không biết tên Bành vừa vung vẩy tờ giấy giới thiệu vừa nói với chủ nhân gian hàng những gì mà đối phương phải khệ nệ bê lên quầy thêm một chiếc laptop, đồng thời màn chiếu treo trên bức tường vải tạm bợ phía sau quầy cũng được kéo xuống.

Trong chốc lát, một đoạn clip về trò chơi đã được trình chiếu. Nó tuyệt đối không thể tính là dàn dựng công phu, thậm chí mấy thành viên “gà mờ” trong lĩnh vực công nghệ trực thuộc Ninja Studio hiện tại cũng có thể làm ra một sản phẩm tốt hơn đoạn clip trước mặt rất nhiều lần. Thế nhưng theo thời gian trôi đi chân của Dương Khoa ngày càng trở nên không tự chủ nhích lại gần gian hàng để ngắm nghía cho rõ hơn. Đôi mắt của hắn híp lại bé bằng một nửa so với bình thường, miệng cong lên thành một đường công quỷ dị không biết là cười hay mếu, bàn tay phải thì đưa lên vân vê chiếc cằm trơn nhẵn không có lấy một sợi râu của bản thân.

“À, thì ra là một trò....” Đứng bên cạnh nhìn đoạn clip rồi nhìn sang Dương Khoa, nói được vài từ Liễu bỗng dưng im bặt khi thấy biểu hiện mang tính tổng hợp ấy của hắn. Cộng tác với nhau cũng được một khoảng thời gian không ngắn rồi, cho nên khi thấy vẻ mặt này là cô biết ngay người đứng đầu Ninja Studio đang vô cùng hứng thú với một trò chơi nào đó.

Mà cứ chiếu theo tầm mắt, hoàn toàn không khó để cô nhận ra đối tượng khơi lên sự hứng thú ấy.

“Không phải đâu, chẳng nhẽ cái mớ lý thuyết vớ vẩn về tiên hiệp hay của nợ gì đó Khoa em vừa nói là thật?” Ý nghĩ vừa mới nổi lên trong đầu đã bị Liễu gạt phắt đi ngay. Cô lắc đầu một cái rồi bán tín bán nghi tiếp tục theo dõi nốt đoạn clip cùng Dương Khoa, cố gắng tìm hiểu xem trò chơi này có điểm gì đặc biệt.

Nhưng rồi cô thất bại.

Mặc dù đã săm soi kỹ lưỡng nội dung đoạn clip nhất là những giây phút cuối cùng, cộng thêm trong đầu cân nhắc đưa ra phán đoán không ngừng song Liễu vẫn chẳng thấy trò chơi này có điểm gì đặc sắc. Nội dung chỉ xoay quanh một nhân vật cùng một khẩu pháo di động trên con đường... phá hoại hết thảy mọi tòa công trình mà nó đụng độ thôi mà. Đành rằng thiết kế công trình cũng có chút mới lạ, khẩu pháo của nhân vật chính cũng có những loại đạn đa dạng góp phần tạo nên điểm nhấn thú vị, thế nhưng chỉ với chừng ấy thì không thể nào khiến cho Dương Khoa cảm thấy hứng thú đến mức biểu hiện ra ngoài vẻ mặt lập dị như thế cả.

Phải biết rằng người đứng đầu Ninja Studio là một người cực kỳ khó tính, trò chơi có thể lọt vào mắt xanh người này vốn đâu có nhiều nhặn gì cho cam? Việc tiêu chuẩn đánh giá trò chơi của bản thân cô ngày càng trở nên khắt khe cũng xuất phát từ đây mà ra chứ đâu?

“Khá đấy.” Đoạn clip kết thúc cũng là lúc Dương Khoa thả tay xuống lên tiếng khen ngợi, khiến cho Liễu càng cảm thấy khó hiểu. Thế là cô lập tức hỏi ngay:

“Hả? Em thấy thích trò chơi này? Chị thấy nó bình thường thôi mà, lối chơi trông vẫn còn khá đơn giản, không có nhiều điểm nhấn như sản phẩm của Ninja Studio chúng ta.”

“Đúng là lối chơi hơi đơn giản, nhưng bộ khung cốt lõi đã được thiết kế rất tốt. Chỉ cần bổ sung thêm một chút chi tiết đồng thời thay đổi lại bối cảnh trò chơi sao cho phù hợp thì chất lượng tổng thể của trò chơi sẽ tăng lên rất nhiều.” Dương Khoa trả lời, trong lòng còn bổ sung thêm có đơn giản mới là hợp lý.

Bởi vì nếu lối chơi phức tạp lên một chút, vậy thì nó đã không còn là sản phẩm của thế giới này nữa rồi. Thay vào đó rất có thể hắn sẽ phải dùng đến một cái tên mang tính biểu tượng của thế giới cũ để nói về trò chơi trước mắt.

“Thì ra là thế. Chị cứ lấy làm lạ tại sao trò chơi thế này lại lọt vào mắt em được, hóa ra là chưa gì em đã tính luôn đến chuyện cải tiến sao cho thích hợp rồi.” Liễu gật gù khen ngợi ngay: “Cơ mà theo phán đoán của em thì chất lượng trò chơi sẽ tăng lên đến mức nào, nếu như áp dụng những nội dung chỉnh sửa cải tiến mà em đang có trong đầu?”

“Không thua kém “Fruit Ninja” là mấy đâu.”

Câu trả lời ngắn gọn của Dương Khoa làm cho Liễu cảm thấy sững sờ trong giây lát. Thế rồi ngay sau đó cô lập tức tỏ vẻ xung động muốn lao tới gian hàng để tranh cướp cả người lẫn của mang về Ninja Studio nhưng bị hắn nhanh tay níu lại. Những giây kế tiếp hắn phải khó khăn lắm mới có thể trấn an cô rằng những lời vừa rồi cũng chỉ là phán đoán của bản thân, cần phải cân nhắc tính toán cẩn thận đồng thời biểu thị hai người họ không việc gì phải tỏ ra vội vàng, vì nếu như những người khác cũng có cùng cái nhìn với hắn thì người chủ nhân gian hàng đã không tỏ ra chán chường đến vậy rồi.

Trước mắt cứ tạm thời đứng ngoài xem xét thêm đã, đến thời điểm ra sân hắn tự nhiên sẽ đi đầu. Cô không việc gì phải vội vàng hết.

“Trò này đơn giản lắm anh Bành ạ. Loanh quanh chỉ tìm cách bắn sập tòa thành với số đạn cho trước mà thôi, anh chơi một lúc là quen ngay. Thiết kế màn chơi nó cũng chẳng khó khăn cho lắm.” Lúc này thì đám người bên phía TLC đã chuyển sang châu đầu vào xem các thành viên trải nghiệm trò chơi trên máy tính bảng, những tờ giấy giới thiệu và chiếc laptop trình chiếu đoạn clip đã bị gạt sang một bên.

“Rồi anh hiểu rồi. Trò này như cho trẻ con chơi vậy, ban đầu nhìn clip anh mày còn tưởng là game hành động kịch tính lắm. Ai dè nhìn mày chơi thấy tiết tấu chậm rì rì à, lại còn đơn điệu nữa chứ. Cứ 45 độ full lực là tan nát hết!” Bành bĩu môi lớn tiếng chê bai, dường như không thèm bận tâm đến cảm quan của người chủ gian hàng. Thế rồi người đàn ông già cả cũng tiếp lời:

“Có vẻ như trò chơi này của cậu khá đơn điệu. Nếu như tiếp sau không có nhiều chi tiết mang tính đột phá, vậy thì chỗ đứng của nó trên thị trường sẽ rất nhỏ vì vướng phải khuyết điểm người chơi chóng chán.”

“Cảm ơn ông đã cho ra đánh giá. Thực lòng mà nói, tôi cũng biết thị trường của trò chơi này sẽ rất nhỏ. Dù sao sản phẩm thuộc thể loại giải đố vốn dĩ cũng không được nhiều người ưa chuộng và kiên trì đi đến cuối cùng, cho nên....”

“Chờ chút, theo như cậu định hình thì đây là trò chơi thuộc thể loại giải đố?” Người đàn ông bỗng nhiên cắt lời, mắt hơi mở to nhìn thẳng vào người thanh niên ra chiều ngạc nhiên vô cùng.

“Đúng thế. Trong tờ giấy giới thiệu tôi đã giới thiệu rất rõ ràng rồi, thêm nữa xuyên suốt trò chơi người chơi cũng có thể thấy được rất nhiều chi tiết thuộc dạng chuẩn mực của thể loại giải đố. Như là số lượng đạn bị giới hạn để người chơi phải tính toán cẩn thận, cũng như bảng tính điểm thu thập sao thời thượng được bê từ trò chơi “Cut the Rope” của Ninja Studio sang. Yếu tố thu thập sao này cũng là một cách để giữ chân....”

“Thôi, cậu không cần phải trình bày nữa. Cảm ơn cậu vì đã giới thiệu trò chơi đến chúng tôi, chúc cậu gặp nhiều may mắn tại lễ hội trò chơi năm nay.” Có vẻ không quá hài lòng với lời trình bày của người thanh niên nên người đàn ông già cả lập tức xua tay biểu thị bản thân không muốn nghe thêm nữa. Kế đó ông đứng dậy nói lời chúc may mắn cho có lệ rồi xoay người cất bước. Đám nanh vuốt cũng rối rít trả lại đồ đạc để quay về với nhiệm vụ tháp tùng cấp trên, riêng Bằng còn “khuyến mãi” thêm nụ cười khả ố và đôi câu chê bai sâu cay trước khi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.